Chương 8

Hy vọng, thời gian có thể dừng lại.

“Châu Ngưỡng Chỉ .”

Trong bóng tối, tôi nhẹ giọng gọi tên của anh.

Đây là lần đầu tiên tôi gọi thẳng tên anh.

Anh có vẻ bất ngờ, nhưng không khó chịu, ngược lại còn cười, “Có chuyện gì vậy?”

Tôi hít một hơi thật sâu, bởi vì lo lắng, những ngón tay tôi vô thức nắm chặt.

“Em có thích một người.”

“Đó là anh. “

Nhưng, một lúc lâu sau cũng chẳng có âm thanh nào được phát ra.

Lại một lúc lâu nữa trôi qua, lâu đến mức tôi thậm chí cho rằng anh đã ngủ mất rồi, bên cạnh quả thực đã phát ra tiếng thở đều đều.

Châu Ngưỡng Chỉ ngủ thật rồi.

Tôi thất vọng, nhưng cũng phần nào nhẹ nhõm.

Tôi ra đứng bên cửa sổ nhìn ánh trăng bên ngoài, rồi quay đầu nhìn anh.

Châu Ngưỡng Chỉ có khuôn mặt rất đẹp. Thanh cao, điềm tĩnh, tốt đẹp không nhiễm bụi trần, mỗi một đường nét đều vô cùng hoàn mỹ.

Tôi muốn dùng ngón tay phác họa hình dáng khuôn mặt của anh, cách một khoảng không chạm vào anh, nhưng trước sau vẫn không dám làm.

Tôi cứ đừng nhìn anh như vậy, không biết qua bao lâu.

Tôi lấy hết can đảm, chống tay lên giường rồi nhẹ nhàng cuối người xuống.

Hôn lên môi anh.

Giống như con chuồn chuồn lướt nước, tôi vội vàng kết thúc nụ hôn này, quay người nằm xuống phía bên kia giường.

Môi anh thật mềm.

Rất lâu sau đó nhịp tim tôi mới trở lại bình thường.

Đột nhiên tôi lại thấy có chút hối hận. Châu Ngưỡng Chỉ từng nói rằng anh nhận nuôi tôi là vì tôi giống em gái của anh.

Anh thực sự xem tôi như em gái của mình.

Nhưng tôi lại làm điều xấu hổ như vậy với Châu Ngưỡng Chỉ lúc anh còn đang ngủ.

Tôi đúng là bại hoại mà.

Ngày hôm đó, tôi nằm ngửa ở phía bên kia giường, trong lòng hối hận vô cùng.

Tôi ngủ nửa tỉnh nửa mê, dường như nghe thấy một tiếng thở dài rất nhẹ.

Dừng một lúc.

Anh lại cười khẽ.

Sáng hôm sau, Châu Ngưỡng Chỉ đánh thức tôi từ rất sớm, anh đưa tôi đến cổng trường, con đường vắng hoe, chẳng có mấy người.

Anh dúi chiếc bánh bao hấp nóng hổi vào tay tôi cùng với một cốc sữa đậu nành, “Vào lớp ăn, ăn xong nghỉ ngơi rồi vô học.”

Tôi gật đầu đáp lại, nhưng trong đầu tôi chợt nhớ đến cảnh tượng tối qua.

Ánh trăng mờ ảo, căn phòng chật hẹp, tôi hôn trộm anh.

Mặt tôi lập tức đỏ bừng.

Tôi quay người ôm bánh bao chạy đi, chạy được hai bước thì nói vọng lại hỏi anh có mua bánh bao cho mình không.

Anh ấy mỉm cười nói có.

Nhưng tôi lén đứng ở cổng trường nhìn anh quay người đi vào quán bánh bao cạnh quán ăn sáng, khi bước ra lần nữa, trên tay anh chỉ cầm mấy cái bánh màn thầu…