Chương 28

“Ngươi thật làm ta quá thất vọng!”

Bách Ất không phòng bị hắn nên bị đòn bất ngờ này loạng choạng hai bước ngay tại chỗ, đập vào cây cột có con rồng vàng phía sau gây ra một cơn đau nhói ở lưng.

Lâm Thân đứng dậy túm lấy cổ áo Bách Ất và kéo hắn đến đại điện, tay dùng lực kẹp cổ người đàn ông trên mặt đất giọng căm thù nói:

“Thánh Thượng, Bạch Ất là Thái Tử triều đại trước đây, bây giờ Thánh Thượng đang trong thời hoàng kim có thể bảo vệ triều đại ta thiên thu vạn đại không cần loại rác rưởi này làm Thái Tử, nếu chúng ta vẫn để hắn sống trên đời chẳng phải là dung túng với hoàng đế ngu xuẩn của triều đại trước sao?”

Những việc làm này của Lâm Thân đều nằm ý muốn của Hằng Đế, ông ta dựa vào ngai vàng vòng tay ôm lấy người đẹp phía sau cười nói: “Lâm tiểu tướng quân đối với cháu trai của trẫm có thành kiến

gì sao? Không phải tại sao cứ khăng khăng muốn đưa hắn vào chỗ chết như vậy chứ?”

“Hắn không đáng sống trên đời này.” Lâm Thân giẫm lên lưng Bách Ất nhiều lần sau đó bị mắc kẹt lập tức cười: “...Haha tôi quên lời thoại rồi...”

“Cắt!”

Trần Khả Hoành không nén được cơn giận hét lên nhưng bởi vì tiếng cười của Lục Triệu ông ấy chỉ có thể trút giận ném cái loa trong tay xuống, may mắn là cái loa rơi xuống thảm không bị gãy, người phụ trách vội vàng chạy tới nhặt lên.

Cung Du hơi híp mắt lại lạnh lùng nhìn Lục Triệu.

“Bắt đầu lại nào!”

“Màn thứ 3 cảnh thứ 9 lần thứ hai của “Thứ Minh”!”

Thư ký trường quay lần nữa đánh bảng rồi nhanh chóng rút lui.

Bách Ất bị kéo cổ áo ngã xuống đất lần này so với lần trước càng dùng sức hơn, đau đớn khiến hắn hơi co chân lại phản ứng chân thật hơn rất nhiều.

“Nhưng trẫm nghĩ lời này của Lâm tiểu tướng quân là sai rồi.” Tiệc mừng thọ của Hằng Đế tâm tình rất tốt lại sẵn lòng trêu đùa Lâm Thân hai câu: “Cháu trai của trẫm bình thường rất ngoan ngoãn hiếu thuận rất được trẫm tin tưởng, đây không...”

Tổng quản của hoàng cung bước các bước nhỏ lấy ra một cái khay rồi đến đứng trước mặt Bách Ất.

Hằng Đế tiếp tục nói: “Trẫm cũng nghĩ đến lòng hiếu thảo của nó, vì vậy lấy mì mừng thọ chia cho nó một nửa.”

Bát mỳ đỏ đầy ớt được chuyển đến trước bàn của Bách Ất, giọng nói của Hằng Đế từ phía trên truyền đến:

“Hôm nay nó ăn hết mì mừng thọ này chính là nguyện ý cầu phúc cho trẫm.”

Thái tử Bách Ất từ nhỏ đã không thể ăn ớt nhưng nếu hắn ăn cơ thể sẽ nổi mẫn đỏ khắp người đau đớn không thể chịu nổi, đây là việc ai cũng biết mà Hằng Đế làm những việc này chắc chắn là cách đơn giản nhất thử lòng hắn.

“Chất nhi khấu tạ thúc phụ.”

Tiếng Bách Ất quỳ xuống đất khiến Lâm Thân ngạc nhiên không nhịn được càng thêm tức giận, sau khi nhìn thấy ánh mắt phụ thân mới miễn cưỡng coi như không có gì tức giận trở về chỗ ngồi.

Các văn võ của triều đình đều nhìn chằm chằm vào hành động của Bách Ất.

Nhìn thấy khuôn mặt hắn khẽ lộ ý cười, đôi môi hơi tái nhợt vì đau được đầu lưỡi làm ướt và đôi mắt từng nhìn xa trông rộng đã dần trở nên đυ.c ngầu nhưng lúc này bởi vì kích động khẽ sáng lên, hắn cầm đũa tùy ý trộn 2 lần sau đó cúi đầu ăn như hổ đói ——

Bách Ất vừa nuốt xuống vừa khen ngợi:

“Đa tạ thúc phụ, tay nghề của sư phụ ngữ thiện đường quả nhiên danh bất hư truyền!”

Hằng Đế cười lớn.

Các triều thần còn giữ một tia hy vọng đối với Bạch Ất đều cúi đầu lén lau nước mắt, trên mặt tràn đầy thương tiếc và than thở.

Bỗng nhiên có tiếng cười không kìm nén được từ bên cạnh truyền đến, mọi người theo bản năng nhìn sang chỉ thấy Lục Triệu che miệng vẻ mặt không chân thành xin lỗi: “Xin lỗi tôi thật sự không nhịn được, mì này nấu gần một tiếng đồng hồ rồi làm sao có thể ngon được...”

Khi mọi người nhìn qua thì màn này đã bị tuyên bố xóa bỏ.

Cung Du đặt bát mì xuống nhíu mày, nheo mắt lại khó chịu nhìn về phía Lục Triệu.

Cậu ta muốn làm gì?

Mặc dù mì này không cay nhưng để nuốt hết một bát mì trong một lúc thực sự không phải là chuyện dễ dàng hoàn thành đối với bất kỳ ai.

Trong nháy mắt bụng của Cung Du truyền đến cảm giác muốn nôn mãnh liệt sau đó vẻ mặt trở nên tái nhợt.

Cho đến bây giờ, Cung Du không nhịn được thầm vui mừng vì anh đã chào hỏi tiểu Tiêu của tổ đạo cụ tối qua, nếu đây là một bát mì toàn ớt thì có lẽ sau cảnh này anh phải được đưa đi rửa dạ dày.

“Tiểu Du?”

Trần Khả Hoành nhìn người phục trách lần nữa mang bát mì đầy dầu ớt đến cũng thực sự ngạc nhiên.

Cung Du cố nén cơn buồn nôn đang cuộn lên trong bụng không để ý đến Lục Triệu đang gây chuyện ở bên kia gật đầu với Trần Khả Hoành: “Bắt đầu lại đi.”

Trần Khả Hoành do dự một lúc vẫn muốn nhanh chóng kết thúc đoạn này liền chỉ có thể nghiến răng nói: “Được, chúng ta làm lại một lần nữa.”

“Màn thứ 3 cảnh thứ 9 lần thứ 3 của “Thứ minh”!”

Tiếng đập bảng vang lên trạng thái của Cung Du nhanh chóng trở lại.