Chương 27

An Khang giơ điện thoại lên, 2 cuộc gọi nhỡ, tắt điện thoại rồi nhét vào túi quần, mắt nhìn vào khung cửa sắt trước mặt, hình ảnh Lâm Sang Mi quỳ xuống bất lực trước cái gọi là vòng vây của pháp luật, cái cảm giác sợ hãi mà ngày xưa ba cô ta đã từng sợ hãi, bây giờ cô ta đã nếm được một chút rồi, miệng An Khang bất giác nở ra một nụ cười thâm hiểm, chân quay lại rồi từ từ bước ra khỏi nhà giam, chú Huy phía sau đi theo mà mặt tái mét, còn ngoảnh lại nhìn Sang Mi, chú lo lắng chuyện trả thù, đã chính thức bắt đầu

Bước ra xe, chú Huy thì im lặng lái xe, lâu lâu còn quay lại nhìn An Khang phía sau, vẻ mặt này tưởng chừng đã giản ra từ hồi có cô Sang Mi bên cạnh rồi chứ, ai ngờ cậu ấy lại trở tay khiến chú cũng phải giật mình, tưởng đâu mối hận ngày trước đã được hóa giải phần nào, ai dè những việc làm nhằm mục đích tiếp xúc cô Lâm, thật ra đó mới là cú đẩy mạnh cho việc trả thù, khiến chú không ngờ tới

Thấy chú lâu lâu cứ liếc mắt nhìn mình, An Khang mỉm cười nói

“Chú à, sao chú nhìn cháu như thế?”

“À không! “

Chú Huy cười vả lã

“Có phải chú cảm thấy cháu làm vậy rất hèn hạ không, không quan minh chính đại mà lại tiểu nhân bỉ ổi hại cô ta?”

“Không phải, tôi biết tại sao cậu chủ làm vậy, chỉ là vì, tôi tưởng cậu đã có ý với cô ấy, cậu chủ làm tôi hơi bất ngờ! “

“Ý? Cái ý mà chú thấy, vốn dĩ cũng chỉ là một vở kịch mà thôi!”

Chú lái xe mà mặt có vẻ căng thẳng, chú nói

“Nhưng cậu chủ, cô ấy cũng chỉ là con của ông ta, cô ấy cũng đâu biết gì? Như vậy là gϊếŧ cô ấy rồi, chẳng phải không biết không có tội sao?”

An Khang lặng người một hồi lâu, tay cầm điện thoại rồi từ bóp chặt nó

“Cô ta chỉ chịu 1 phần, rồi ba cô ta ông ta phải chịu 99 phần còn lại!”

Một cái bốp vang lên, cái điện thoại văng vào kính xe nứt cả kính, chú Huy giật mình thắng xe lại, tay lái chú cứng, tuy không xảy ra tai nạn, nhưng suy cho cùng cũng hơi hoảng

Chú lái xe vào lề rồi quay ra sau nhìn An Khang

“Cậu có cảm thấy ổn không, hay cậu cần uống thuốc không? “

An Khang phất tay ra dấu không sao, cái ánh mắt lạnh lùng đó, từ khi Sang Mi xuất hiện, chú cứ ngỡ sẽ không thấy nữa, thì ra chú sai, tất cả những chuyện cậu chủ làm đều là nghĩ tới chuyện trả thù, chú quay lại lái xe tiếp tục, trở về nhà An Khang liền lên lầu, chú lái xe đi kiểm tra thay lại kính, thấy nứt nên không thể chậm trễ, An Khang lại hay đi tới đi lui, có xe chở cậu đi cho tiện

Vừa lái xe đi đã thấy có một chiếc xe lướt ngang qua, nhìn qua cửa kính mới thấy là cô Thanh Lam, vì xe cô ấy là xe mui trần, tóc cô ấy bay bay, mang một cặp kính râm đen, người toát ra vẻ một đại tiểu thư, có khi sau này lại được làm phu nhân nhà này cũng nên, vì cậu chủ tính ra cũng có hôn ước từ nhỏ rồi

Chú lướt xe ngang mà thầm cảm thán

“Cô ấy sao lại khéo chọn ngày thế này, hôm nay qua thì cậu Khang lại trút cho một trận!”

Tâm trạng An Khang không tốt, chắc chắn là như vậy, huống hồ gì cô Thanh Lam xưa nay luôn là cái gai trong mắt cậu chủ, luôn ghét những thứ quá giả tạo, giả dối, giả y như cái mặt của Thanh Lam, giả từ trên xuống dưới

Thanh Lam nhấn còi xe 2 3 lần, vυ" thấy thì chạy lên hỏi An Khang, vừa nghe Thanh Lam An Khang lại nhíu mày

“Đuổi về!”

“Dạ!”

Vυ" ríu rít chạy ra nói

“Cô ơi cô về đi, cậu nói không tiếp khách!”

“Cái gì, sao An Khang lại nói như vậy? Cháu không tin, bà cho cháu vào đi, cháu đến là được mẹ anh ấy căn dặn, 1 tuần cháu được đến 3 ngày!”

“Nhưng đây là nhà của cậu, có phải nhà bà chủ đâu, cậu không cho cô vào, tôi có thể làm được gì? “

Thấy bà vυ" nhất quyết không cho vào, Thanh Lam lấy điện thoại ra rồi gọi cho mẹ An Khang

“Bác à, anh ấy lại nữa rồi, anh ấy không cho cháu vào nhà!”

Mẹ An Khang đầu bên kia khá mệt mỏi nói

“Được rồi, bác sẽ gọi nó, tốt nhất con nên để nó tự nguyện mở cửa đi chứ, cả cánh của nhà nó còn không buồn mở cho con, con nghĩ cánh cửa trái tim thì sao, nó sẽ mở à?”

“Bác à, trước khi mở cửa trái tim cháu phải mở cửa nhà anh ấy trước đã!”

“Được rồi được rồi, con nói cái gì cũng đúng, bác chịu con luôn! “

Thanh Lam cúp máy, miệng vẫn cứ không ngậm lại được đắc chí nhìn bà vυ" bên trong nhà

Bà vυ" thì nhìn ra với vẻ mặt không ưa, loại người An Khang ghét bà cũng không mấy cảm tình, con gái mà không biết giữ ý giữ tứ, cứ lại tìm nhà con trai, bà không mấy niềm nở

Lát sau điện thoại bàn trong phòng An Khang vang lên, mở mắt ra rồi bước xuống giường, giơ điện thoại nghe, lòng biết chắc chắn là ai gọi, điện thoại này chỉ có mẹ cậu là gọi được, bà gọi số di động không được nên đổi sang điện thoại bàn

“Mẹ… Con biết mẹ muốn nói gì, con biết rồi! “

“Mày thì hay rồi, biết tao thích con bé Thanh Lam mày lại một mực tránh nó, biết quan hệ hai nhà đã rất tốt từ xưa rồi, mày lại muốn gây khó dễ cho nó, cho nó vào nhà thì mày chết sao?”

“Đây là của con, cả nhà của con mẹ cũng muốn quản lý sao?”

“Mày, mày hay lắm, nếu An Tâm nó còn sống chắc chắn nó không mất dạy với tao như vậy, mày đúng là nghiệt súc mà, thầy bói nói đúng lắm, mày chính là nghiệt súc, An Tâm mới là con tao, còn mày…!”

Vừa nói chưa dứt câu, An Khang đã vội nói

“Mẹ à, tại sao mẹ cứ như vậy, thời đại nào rồi, mẹ còn muốn ép hôn, cái mẹ muốn là con lên giường với Thanh Lam, lấy cô ta, gạt cô ta lấy cổ phần nhà cô ta chứ gì, mẹ yêu thương cô ta lắm à, mẹ thừa biết cô ta yêu con đến chết đi sống lại, mẹ chỉ nghĩ tới tiền, bản thân mẹ thôi!”

“Mày!…”

“Con nghe lời mẹ bao nhiêu năm, tiền bạc cho mẹ không ít, mẹ vẫn chưa hài lòng! “

“Đúng rồi, nếu ngày xưa ba mày để lại cổ phần cho tao, thì bây giờ mày đã không được lên giọng với tao như thế này rồi, dăm ba cái tiền lẻ đó thấm bao nhiêu với cổ phiếu công ty? Là ông ta già cả hồ đồ! “

An Khang cúp máy, tức giận đến độ cầm cả cái máy đập vào tường, mặt mũi nóng đỏ cả lên, bước lại phía rèm cửa vạch ra, Thanh Lam trước cổng vẫn ngoan cố chờ, An Khang kéo rèm lại rồi đi xuống

Vừa thấy An Khang toàn thân Thanh Lam đã trở nên run rẩy, ánh mắt kia đằng đằng sát khí, tự mình lại mở cửa ra, Thanh Lam vội vàng xuống xe, lúng túng giải thích

“Thật ra em chỉ muốn đến thăm anh, không cố ý gọi điện cho mẹ anh đâu, xin anh đừng giận!”

An Khang bỏ đi vào trong

“Lái xe vào đi!”

Thanh Lam bất ngờ, mắt trợn lên, An Khang nói là mình được vào, thật sự là được vào, Thanh Lam đẩy cửa ra rồi lái xe vào, đi ngang hồ bơi thấy An Khang nằm hóng gió, tay còn lắc lư một ly rượu vang đỏ, ánh mắt trầm tư này thật cuống hút

“Anh Khang!”

An Khang quay mặt qua, Thanh Lam mặc một cái váy đỏ, trễ vai, nhan sắc này nhìn kĩ thật sự rất tuyệt vời, nhưng sao lại không có hứng thú gì, nhìn tới nhìn lui cũng không có gì khiến bản thân rung động

Quay trở lại lắc lư cái ly, rượu chạy vòng vòng ly, ánh lên tia đỏ khi Mặt Trời chiếu vào, nhấp một cái rồi sau đó đứng dậy, tiến lại gần Thanh Lam, người lúc này thoang thoảng mùi hương của rượu tây, Thanh Lam thấy An Khang tiến lại gần, chân hơi lùi ra sau, rồi An Khang lại tiến lại, Thanh Lam lại lùi ra sau, ánh mắt của An Khang rất lạnh, lạnh đến độ thấu xương, không hiểu vì sao lại nhìn như vậy, Thanh Lam cảm giác căng thẳng chạy dọc cơ thể, chẳng biết An Khang muốn gì, cứ lùi thêm mấy bước thì tới mép hồ, chiếc gót nhọn trên đôi giày cao gót bật ra khỏi rìa hồ, tay quơ loạn xạ vì bị bật ra phía sau, vô tình nắm lấy được tay An Khang, người nghiêng về phía hồ, là An Khang đã giơ ta ra cho Thanh Lam nắm, bây giờ chỉ cần An Khang buông ra, chắc chắn Thanh Lam sẽ được một bữa no nước, vì bản thân không biết bơi, lại đang ở khu vực nước sâu,Thanh Lam cố nắm giữ chắc tay An Khang, An Khang thấy cô ta sợ mặt cắt không còn giọt máu liền mỉm cười, Thanh Lam thấy nụ cười ấy thì liền cười theo, tưởng cậu ấy sẽ nắm mình lên, ai ngờ cậu ấy cười xong thì buông tay

“An Khang! “

Sau đó là tiếng va đập nước vang lên, nước bắn lên quần áo và cả lên mặt An Khang, cậu đứng đó nhìn cô ta vùng vẫy trong cơn hoảng loạn, miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ, nụ cười ấy vụt tắt cũng là lúc cậu quay lưng đi, đi được 3 4 bước thì tiếng kêu gào và tiếng đập nước không còn, chìm vào im lặng

Quay lại nhìn thì cô ta đã từ từ chìm xuồng đáy

“Yếu vậy?”

An Khang thở dài rồi cởϊ áσ ra, phóng xuống hồ lặn xuống đỡ Thanh Lam lên, vừa bế lên khỏi mặt nước cô ta đã mở mắt ra ho sặc sụa, tay ôm chặc cổ khóc

“Sao vậy sợ chết à? Sợ thì sau này đừng tới nữa! “

“Không sợ!”

“Là tôi đẩy cô, là tôi cố ý, cô không ghét tôi à?”

“Sao em có thể ghét anh, em yêu anh, anh có thế nào em cũng không ghét anh được! “

An Khang quay qua nhìn Thanh Lam, cô ta yêu quá hóa điên rồi à, ấy vậy mà cho dù làm bao nhiêu việc tốt hay ho cho Lâm Sang Mi, cô ta hở ra kích động lại thốt lên

“Tôi ghét cậu, tôi hận cậu!”

An Khang mỉm cười, con gái khi yêu là như thế này đây à? Cũng tầm thường quá rồi

An Khang bế cô ta lên khỏi hồ, cầm cái áo trên cỏ mặc vào

“Về đi!”

“Anh Khang!”

An Khang quay lại, cô ấy nói

“Em ướt cả rồi, anh cho em tắm nhờ được không? Em về ngay!”

Thấy cô ta ướt sũng không chấp nhặt một lần tắm ké làm gì, thế là không nói gì, cô ta mặt dày tự lên ngay thôi

An Khang tắm xong lau người mặc đồ đi ra, cô ta vẫn đứng yên trong phòng nhìn An Khang hỏi

“Em tắm ở đây được không? “

Không trả lời nhưng im lặng là coi như đồng ý, Thanh Lam bước vào rồi xả nước tắm, An Khang nằm mở ti vi, nhắm mắt lại