Chương 2

Trong tòa nhà của trường, bên ngoài văn phòng chủ nhiệm lớp 2a đang thì thầm bàn tán với nhau, nhìn xung quanh, dường như ai cũng đều muốn nhìn thấy đứa con trai út xinh đẹp như tượng thần Nas của gia đình Công Thượng, xem thử có đẹp như lời đồn không.

Công Thượng Văn Ngọc có chút nhàm chán khi nghe mọi người trong văn phòng, nói về kinh tế và kinh doanh, vì vậy cậu đứng dậy dựa vào cửa sổ của để nhìn ra xa và từ cửa sổ lớp học có thể nhìn thấy sân thể dục nhỏ của trường.

Chỉ là nơi đó không có học sinh phải tập luyện vất vả, vì ở trường Gary có sân chơi cho học sinh, được đầu tư khang trang, sửa chữa gọn gàng. Hầu hết các sân chơi nhỏ trong trường như vầy là để mời người ngoài đến trường nghỉ ngơi và tận hưởng bóng mát.

Vì lý do nhập học, nên mái tóc bạch kim mượt mà của Công Thượng Văn Ngọc hiếm thấy được buộc lên gọn gàng và kiểu tóc đuôi ngựa cao này làm cho cậu trông kiêu ngạo và có tư thái ưu nhã giỏi dang.

Công Thượng Văn Ngọc thu lại anh nhìn xa xa, chỉ tập trung nhìn xuống khung cảnh của sân chơi nhỏ, thấy bên trong chợt có nhiều người hơn.

Cậu nhìn một hồi, chợt ngón tay đặt trên bệ cửa sổ của Công Thượng Văn Ngọc co rụt lại, yên lặng dời tầm mắt đi chỗ khác.

“Văn Ngọc.” Công Thượng Vân từ chỗ ngồi đứng dậy, đi đến phía sau cậu, theo ánh mắt của Công Thượng Văn Ngọc, lông mày của ông bắt đầu nhíu lại.

Giáo viên chủ nhiệm của lớp 2a họ Cẩu, tên chỉ có một từ đó là Mộng.

Lúc này nhìn thấy vẻ mặt của Công Thượng Vân không vui, nên vội vàng tiến lại nói chuyện.

"Hóa ra ngay cả trong trường quý tộc cũng sẽ có những học sinh côn đồ thích bắt nạt bạn bè." Công Thượng Vân giơ tay ra hiệu cho Câu Mộng nhìn.

"Kia không phải là học sinh của trường, nói không chừng là những thiếu niên bên ngoài không có học thức không nghề nghiệp là hạng lưu manh bước vào trường, vì thú thật là ở sân thể dục nhỏ này không có bảo vệ canh cổng.” Cẩu Mộng vội vàng đáp, nhưng không nghĩ tới lại đυ.ng phải một tấm sắt.

"Ồ? Vậy là những thứ không liên quan đến trường học quý tộc này cũng có thể bước vào và có thể sẽ đặc biệt chọn để đánh nhau ở đây cũng được sao?" Công Thượng Vân Bình hỏi ngược lại.

"..."

Công Thượng Văn Ngọc nghe thấy những lời này lại cúi đầu nhìn xuống, nếu quả thực, nói rằng đây là một cuộc chiến thì thật không thích hợp, vì đây chỉ là tình huống đơn phương gây chiến.

“Ba không sao.” Công Thượng Văn Ngọc liếc nhìn Công Thượng Vân một cái: “Con không có đến nơi đó nên ba yên tâm đi.”

Công Thượng Văn Ngọc vẫn luôn đưa mắt nhìn đến xe của cha mình, sau đó cậu mới thôi không nhìn nữa và đi theo giáo viên chủ nhiệm vào lớp.

Trên đường đi, Công Thượng Văn Ngọc gần như lọt vào mắt xanh của tất cả các học sinh trong dãy lớp, cậu không hay cười, nên chỉ có thể dùng ánh mắt ngây thơ nhìn các bạn học xem như giao lưu chào hỏi.

Sau khi vào lớp học, vì Công Thượng Văn Ngọc là học sinh mới chuyển đến nên cậu đứng ở giữa lớp, tự giới thiệu bản thân và nói: "Tôi hy vọng mọi người có thể kết bạn với tôi."

Cuối cùng, cậu được sắp xếp ở một bên của lớp cạnh cửa sổ và ở dãy sau.

Thật ra thì khi ở nhà, Công Thượng Văn Ngọc đã học hết kiến

thức trung học, nhưng vẫn được xếp vào lớp năm hai này là vì cậu đã đủ tuổi, hơn nữa Công Thượng Vân cũng hy vọng là cậu có thể thi đại học, nên đã để cậu học lại lớp hai củng cố thêm học thức.

Vì cậu là con trai bảo bối của của gia đình họ Công Thượng, nên giáo viên Cẩu Mộng cũng không dám lơ là chậm trễ, nhưng nếu thiên vị quá rõ ràng thì lại khiến cho lớp có sự bài xích cùng bất mãn, cho nên Cẩu Mộng đã cố gắng thu xếp ổn thoả chỗ ngồi cho Công Thượng Văn Ngọc.

Bàn đầu Cẩu Mộng chọn một nữ sinh có tính tình hiền dịu ấm áp như vầng thái dương đó chính là Tiểu Thái Dương, bàn phía sau là kẻ chuyên bắt nạt của lớp, Giản Quân. Thoạt nhìn thì có vẻ cô hơi thiên vị người có tên Giản Quân, nhưng trong thâm tâm Cẩu Mộng biết rằng, thật ra người học trò này cũng không phải là người xấu.

Ở giữa lớp học, cô gái trẻ ở bàn trước mặt Công Thượng Văn Ngọc cảnh giác nhìn lại.

Lại nhìn?

“?” Công Thượng Văn Ngọc cũng ngước mắt nhìn thế là ánh mặt chạm nhau, trong mắt có chút sững sờ.

"Cậu thật sự là con trai sao." Tiểu Thái Dương thấy Công Thượng Văn Ngọc đáp lại, thì tự tin hơn chút, cô tiến lại gần cẩn thận nhìn một hồi, cuối cùng, làm như xác nhận điều gì kinh ngạc lắm.

"..."

“Tôi không có ý gì khác, chỉ là thấy cậu rất đẹp…” Cô gái nhỏ có chút đỏ mặt nói, rồi như là không quá quen thuộc với cách nói chuyện này: “Tôi chưa từng gặp qua người con trai nào đẹp như cậu."

“Vậy sao?” Công Thượng Văn Ngọc khó hiểu nhíu mày, quay đầu nhìn chính mình trên tấm kính bên cạnh.

"Cậu rất đẹp...Rất cao...Chỉ là" Dường như thành tích học tập của Tiểu Thái Dương vẫn còn kém, nên ngây ngẩn một hồi cũng không biết chọn từ gì để khen, từ vựng đảo lộn lung tung, thậm chí cô còn khen Văn Ngọc đoan trang, chỉ là còn chưa nói được là đẹp như thế nào.

Bầu không khí giữa hai người chợt rơi vào tình huống khó xử.

“Cám ơn.” Công Thượng Văn Ngọc cong môi gật đầu.

Lúc này cô gái nhỏ mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng lập tức nghe được cái người phía sau Công Thượng Văn Ngọc đang ngủ nói: "Khen là vẻ đẹp như hoa mai trong tuyết đi, đồ ngốc."

“…Ừm cũng đúng.” Bị mắng một tiếng, cô gái nhỏ cũng không có tức giận, cô suy nghĩ một lát rồi nói: “Tuy rằng phèn, nhưng cũng rất hợp.”

Công Thượng Văn Ngọc: "..."