Chương 3 Nghĩ đến sân thể dục nhỏ / Cánh môi ngậm bún dầu đỏ

Vào cuối buổi học buổi chiều, Công Thượng Văn Ngọc chỉ trong vài giờ đã phải chịu đựng những rắc rối của hai bạn cùng lớp, cũng là lần đầu tiên cậu biết được rằng sẽ có người có thể chửi thề một cách khéo léo và làm tổn thương người khác đến vậy.

Cậu chen ở giữa cố gắng thuyết phục vài lần và dường như lần thuyết phục này đã có hiệu quả, nhưng chỉ trong vòng chưa đầy nửa giờ, bọn họ lại đâu vào đấy cãi nhau ỏm tỏi.

Công Thượng Văn Ngọc cảm thấy sự hiểu biết của con người khi cãi nhau quả thật rất kỳ diệu.

Trường Gary không phải là kiểu trường luôn chỉ biết ép học sinh vùi đầu vào học tập. Mà là ngôi trường sẽ tạo điều kiện tự do thỏai mái cho học sinh sau giờ học buổi chiều, họ có thể đi thẳng đến căng tin ăn tối, sau khi ăn tối có thể nghỉ ngơi tự do trong một giờ, sau đó trở về lớp tự học buổi tối.

Tiết tự học buổi tối chỉ có một tiết, nên sau khi học xong, thì tầm khoảng 8 giờ là học sinh sẽ được nghỉ, họ sẽ quay trở về ký túc xá rửa mặt nghỉ ngơi, tuy nhiên thời điểm tắt đèn của trường trung học Gary cũng giống như ở các trường khác, đều là cả lầu một nút tắt đèn.

Ngày hôm sau không có buổi tự học buổi sáng, 7 giờ nhà ăn bắt đầu chuẩn bị bữa sáng, có 50 phút để học sinh hoàn thành xong bữa ăn, 8 giờ chính thức bắt đầu học, nên chỉ cần đến lớp trước 10 phút là được.

Khi Công Thượng Văn Ngọc lắng nghe phần giới thiệu của họ, cậu cảm thấy rằng các chính sách của trường này vẫn rất thoải mái với học sinh.

Sau giờ học, Tiểu Thái Dương cùng cùng Công Thượng Văn Ngọc đến căng tin, còn Giản Quân thì ra ngoài trường ăn.

“Học sinh trong trường còn có thể ra ngoài ăn cơm sao?” Công Thượng Văn Ngọc nghiêng đầu hỏi.

“Tất nhiên là không cho phép, nhưng có biện pháp đối phó.” Tiểu Thái Dương đi bên cạnh Công Thượng Văn Ngọc, cảm giác trên người mình cũng toát ra một loại mơ hồ gọi là mị lực.

"Biện pháp đối phó gì?"

"Trèo tường và khoan lỗ."

"..."

Tiến vào nhà ăn, Tiểu Thái Dương trước tiên dẫn Công Thượng Văn Ngọc đi làm quen với bố cục căng tin, sau mới bắt đầu xếp hàng gọi đồ ăn.

"Cậu xác định muốn ăn cái này sao? Rất cay lại nhiều dầu mỡ." Tiểu Thái Dương do dự nhìn Công Thượng Văn Ngọc, như là đang tự hỏi vị thiếu gia này có phải đã bị giam cầm ở trong nhà quá lâu rồi không, nên muốn được hưởng thụ cảm giác ăn uống thỏa thích.

Công Thượng Văn Ngọc nghiêm túc gật đầu, cậu cho vài thìa tương ớt vào trong bát, sau đó ngồi xuống chỗ mà Tiểu Thái Dương đã chọn.

“Cậu. . . Cũng ăn được món này sao?” Cô hỏi.

“?” Công Thường Văn Ngọc ngẩng đầu nhìn cô: “Tại sao không thể ăn?”

“Tôi tưởng ngày thường cậu ở nhà đều ăn sơn hào hải vị gì đó...Nên” Tiểu Thái Dương càng nói càng nhỏ.

Công Thượng Văn Ngọc cầm giấy ăn lau đồ ăn trước, sau đó đưa cho Tiểu Thái Dương, nhẹ giọng nói: "Những thứ này ăn cũng ngon, với lại chất bột đường cũng rất cần thiết, cháo trắng tôi cũng có thể ăn bình thường, nên bún thì có làm sao đâu."

Tiểu Thái Dương cảm thấy Công Thượng Văn Ngọc nói rất có lý, có ai là chưa từng ăn cháo trắng, mọi người đều bình đẳng.

Nhưng dường như cô đã quên mất rằng khoảng cách giàu nghèo không chỉ phụ thuộc vào mỗi người có lựa chọn gì, mà là ai có nhiều sự lựa chọn hơn.

Rõ ràng Công Thượng Văn Ngọc thuộc loại người có rất nhiều sự lựa chọn hơn, cho nên hôm nay cậu lựa chọn bún cũng là điều gì đó rất dễ hiểu, vì đối với những người như cậu những món ăn đắt tiền hay rẻ tiền đều có chung một công dụng đó chính là giúp người ăn no bụng, chưa kể món bún này trông tầm thường nhưng lại có sức hấp dẫn đối với cậu.

Đôi môi của Công Thượng Văn Ngọc rất đẹp, môi mỏng nhưng môi rõ ràng đầy đặn, khi nhai bún dầu đỏ khiến người ta vô cớ muốn được hôn cậu.

Tiểu Thái Dương nhìn Công Thượng Văn Ngọc ăn cơm, bữa ăn này cậu so với bình thường ăn nhiều hơn rất nhiều.

“Miệng cậu đỏ lắm.” Cô lo lắng đưa khăn giấy cho qua.

Công Thượng Văn Ngọc nói lời cảm ơn, lại nói: “Ăn cay cũng có chút ngon, nhìn vậy chứ một lát nữa sẽ ổn thôi."

Sau gần 1 giờ ăn uống, cuối cùng Công Thượng Văn Ngọc và Tiểu Thái Dương cũng tách ra.

Trước khi rời đi, Tiểu Thái Dương nói với cậu: "Trong thời gian này cậu có thể đi dạo xung quanh, hiện tại trong trường học chỗ nào cũng có thể vào."

Công Thượng Văn Ngọc sau khi nghe những lời này, không hiểu sao lại nghĩ đến sân thể thao nhỏ mà buổi trưa khi ở văn phòng cậu đã nhìn thấy.