Chương 8

Công Thượng Văn Ngọc lúc cúi đầu sẽ che đi làn da trên cổ của mình, do đó khi cậu tắm rửa dẫu có cố soi, cũng không thể phát hiện ra trên đó có in một vết hickey, không ngờ lại bị một người bạn bên cạnh phát hiện ra.

Cậu có thể mơ hồ cảm giác được, mọi người chung quanh đang nương theo lời nói của Tiểu Thái Dương, nhìn chằm chằm về phía mình, Công Thượng Văn Ngọc cố nhịn lắc đầu, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Còn chưa có."

"Hả? Vậy chỗ này của cậu..." Tiểu Thái Dương chỉ xuống vị trí dấu hickey của cậu.

“Có lẽ là bị cửa tủ va vào.” Công Thượng Văn Ngọc không quen nói dối, mỗi lần nói dối đều có vẻ rất nghiêm túc.

Chỉ là, do phản ứng nói dối của cậu khác với người thường nên cho đến tận bây giờ vẫn chưa có ai phát hiện ra.

Lúc này, Tiểu Thái Dương mới nhìn đi chỗ khác, trầm ngâm gật đầu, như có điều suy nghĩ gật đầu, sau đó, lại liếc nhìn Giản Quân đang đi ở phía sau Công Thượng Văn Ngọc ngước mắt lên nghe kỹ.

Trong giờ giải lao, Công Văn Ngọc bởi vì không có nhiều bạn bè, vì vậy cậu ngồi trên ghế và vẽ phác thảo hầu hết thời gian, vẽ bất cứ thứ gì mà mình vô tình nhìn thấy, thỉnh thoảng còn lấy một mảnh giấy bàn cờ thu nhỏ để chơi cờ vây với chính mình.

Công Thượng Vân rất chú ý đến sự phát triển và sở thích của Công Thượng Văn Ngọc, ông cảm thấy rằng chỉ cần con trai mình biết nhiều hơn, thì cậu sẽ không bao giờ biết cô đơn là gì, nhưng trên thực tế Công Thượng Văn Ngọc đã biết đến sự cô đơn từ sớm.

Từ năm 3 tuổi khi cậu được đến trường mẫu giáo, Công Thượng Văn Ngọc đã bắt đầu cầm bút vẽ, 5 tuổi đã học chơi đàn, 8 tuổi luyện cờ, do đó nếu nói cậu thông thạo hết cầm kỳ thi hoạ thì cũng không phải là đang nói quá.

Nhưng hôm nay trong giờ nghỉ học, Công Thượng Văn Ngọc lại đột nhiên bị mấy người gọi ra ngoài.

Lúc đầu, mọi người đều nghĩ rằng cậu mới chuyển đến trường nên đã đắc tội với ai đó, do đó người nọ mới gọi ra dằn mặt. Nhưng sau khi nhìn kỹ hơn, mới phát hiện ra người đứng ngoài cửa là học sinh của lớp C và người này có vẻ rất lễ phép với Công Thượng Văn Ngọc.

Giản Quân thấy vậy nhíu mày, định đi ra ngoài xem một chút, nhưng vừa muốn đứng dậy đã bị Tiểu Thái Dương ngăn lại.

Tiểu Thái Dương: "Cậu đi theo làm cái gì, chắc người đó là bạn của Văn Ngọc.”

"Cậu ta mới tới đây có mấy ngày, sao có thể quen biết bạn khác nhanh vậy được." Giản Quân trả lời.

"Có thể đây là bạn cùng phòng trong ký túc xá." Tiểu Thái Dương không tán thành với câu nói của Giản Quân, nên ngước mắt lên cãi lại.

Công Thượng Văn Ngọc cũng không biết người bạn học lớp C này, cậu chỉ biết người đứng bên cạnh học sinh lớp C kia, chính là người bạn cùng phòng lúc đầu của cậu, người cậu đã có dịp gặp qua một lần vào buổi tối hôm qua.

–Hình như, người này tối hôm qua đã về phòng để lấy bαo ©αo sυ.

“Xin chào, bạn cùng phòng.” Lúc này Ngô Vân mới chính thức chào hỏi Công Thượng Văn Ngọc.

“Xin chào, tôi tên là Công Thượng Văn Ngọc.” Công Thượng Văn Ngọc cũng đưa tay ra chào hỏi.

Ngô Vận sửng sốt một chút, không nghĩ tới người này có thói quen xã giao nghiêm túc như vậy, vì vậy cậu ta vội giơ tay ra bắt tay với Công Thượng văn Ngọc: "Tôi tên Ngô Vân."

“Cố Châu.” Người bạn lớp C cũng tự giới thiệu mình.

Công Thượng Văn Ngọc lại cùng với cậu bắt tay một chút.

“Các cậu tìm tôi có việc gì không?” Công Thượng Văn Ngọc đứng dưới ánh mặt trời khẽ híp lại đôi mắt có màu sáng của mình, vẻ mặt lộ ra chút hoang mang.

"Anh Dư nhờ chúng tôi nói lại, chủ yếu là vì tôi." Ngô Vân liếc mắt nhìn Cố Châu, định thay đổi lộ trình.

Công Thượng Văn Ngọc suy nghĩ 2 giây mới nhận ra, Cố Châu là đang nói đến ai, trong nháy mắt, cậu ngước ánh mắt bị nắng chiếu đến híp lại, hỏi: "Cậu ta, muốn hai người nói lại với tôi cái gì?”

“Anh Dư nói cậu để quên đồ ở chỗ của anh ấy, anh ấy nói buổi chiều sẽ mang đến cho anh.” Ngô Vân suy nghĩ một chút, sau đó nói lại: “Anh ấy nói lúc trường cho nghỉ ăn cơm tối, anh ấy sẽ chờ anh ở sân thể dục nhỏ của trường.”