Chương 8: Quyến rũ chú nhỏ

Tới khi Phó Sâm xuống lầu liền thấy Cố Mạc đang khám cho Hứa Yên.

Ống khám màu trắng đặt trên ngực cô, nhũ thịt mềm mại bị nén xuống, nhìn qua đã thấy khác việt với nhũ hoa bên phải.

Đầu ngón tay của bác sĩ Cố đặt trên ống nghe, nhìn không rõ có phải đã lún vào trong một bên nhũ thịt rồi không.

Đột nhiên Cố Mạc gỡ ống nghe xuống, vươn tay như muốn chạm đến một bên vυ" của Hứa Yên nhưng lại bị cô bắt được.

Khuôn mặt cô ửng hồng giống như xấu hổ không biết nói gì, xoay người liền chạy tới phòng cho khách ở lầu một.

Quả nhiên, Hứa Yên giấu bệnh sợ thầy.

Phó Sâm từ tốn đi xuống lầu, biểu tình trên mặt vô cùng đạm mạc.

Cố Mạc thu dọn ống nghe, quay ra nhìn anh một cái: “Người đi rồi, bất quá tôi cảm giác giống như có chút nghiêm trọng. Phó Sâm, cậu có biết lý do khiến cô ấy bị thương không? Cũng kỳ quái thật, vì sao lại có người đánh tàn nhẫn như vậy?”

Hai người từng là bạn học từ thời cao trung, quan hệ cũng không tệ lắm.

Nghe vậy Phó Sâm nhíu chặt mi: “Có thể do lực va đập quá lớn, cần thuốc gì?”

Động tác thu dọn đồ của Cố Mạc dừng lại, hiếm lạ nhìn Phó Sâm: “Vậy mà sẽ có một ngày cậu quan tâm tới phụ nữ sao?”

Vẻ mặt anh có chút bất đắc dĩ: “Thu hồi tâm tư của cậu lại, đây là cháy dâu tôi.”

“Tôi có nghĩ gì đâu?”

Cố Mạc chớp chớp mắt về phía anh: “Nhưng sao cậu lại nghĩ tôi đoán lung tung? Bất quá, nói thật nha, ngực cháu dâu cậu thật lớn, tôi đặt ống nghe lên còn run rẩy, nếu là đặt tay lên thì…Ha ha, cháu trai cậu thật có phúc khí.”

Phó Sâm bỗng nhớ tới tư vị khi bánh bao mềm của cô chạm vào tay mình.

Nóng bỏng, mềm mại, co dãn mười phần.

Bên tai ẩn ẩn nóng lên.

Phó Sâm đột ngột đứng dậy, cầm lấy hòm thuốc trên tay hắn: “Không phải chuyện của cậu, cút đi.”

“Cậu đúng là điển hình của người dùng xong thì ném đấy!”

Tuy Cố Mạc nói vậy nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn cầm lấy đồ nghề rồi đi ra ngoài, chỉ là trước khi ra, hắn cũng không quên nhét một lọ thuốc vào tay Phó Sâm: “Để cô ấy bôi cái này!”

Tiễn Cố Mạc ra khỏi cửa, Phó Sâm liền tới phòng Hứa Yên đang ở sau đó gõ gõ cửa phòng.

Nhưng rất lâu cũng chưa thấy tiếng có động tĩnh gì.

Anh chỉ có thể tự cầm chìa khóa dự phòng ra mở cửa, thế nhưng vào mới phát hiện Hứa Yên đã ngủ rồi.

Cô vẫn mặc quần áo ban đầu nằm trên giường, thế nhưng nhìn có vẻ không quá thoải mái. Trong giấc mộng, cô dùng đầu ngón tay thon dài khảy lớp áo trước ngực làm lộ ra một tảng lớn da thịt cùng nửa đầṳ ѵú hồng nộn.

Cơ hồ khi nhìn thấy hình ảnh kia, giữa lông mày Phó Sâm nhảy nhảy.

Anh xoay người muốn chạy nhưng ánh mắt bỗng nhiên ngừng lại tại một điểm.

Bánh bao trắng nõn mềm mại, đầṳ ѵú hồng nhạt hơi ngạnh lên, sắc trắng hồng đan xen trông vô cùng mê người.

Chỉ là làm người không thoải mái chính là ở đó hằn lại dấu vết xanh tím làm anh rất dễ dàng có thể thấy được.

Quả nhiên bị thương rồi, lỗi cũng là do mình.

Phó Sâm đứng ở cửa một hồi lâu, cuối cùng vẫn cắn răng quay lại.

Trong bóng tối, anh nương theo ánh đèn phòng khách, chậm rãi đi đến mép giường.

Ngón tay vặn mở hộp thuốc nhỏ trên tay, song đó thong thả kiên định bôi lên vùng đất mềm mại trắng nõn, trực tiếp làm cho cả một vùng đó bị thuốc bao phủ.

Tuy có thể không thấy rõ nhưng xúc cảm trong tay lại vô cùng rõ ràng.

Phó Sâm cảm giác được thứ trong tay vô cùng mềm mại trơn trượt, anh chỉ tùy ý dùng đầu ngón tay bôi thuốc nhưng lại làm cho thứ đó hơi run rẩy.

Mềm mại như vậy, khó trách lỡ va chạm liền sưng tấy lên.

Bôi xong một bên vυ", hô hấp Phó Sâm có chút khó khăn.

Anh nhẹ nhàng nới lỏng cà vạt, duỗi tay tính bôi nốt bên còn lại cho cô.

Hơn phân nửa da thịt lộ ra ngoài nhưng đều hằn lên dấu vết xanh tím, chỉ còn một ít lành lặn được giấu bên trong lớp áo.

Chỉ là, anh vừa nắm được một bên vυ" liền nghe thấy Hứa Yên khẽ ưm một tiếng.

Phó Sâm cứng đờ người, chưa kịp phản ứng đã thấy mặt mình bị chôn vùi trong hai gò tuyết trắng: “Ha, chồng ơi ~ hôm nay anh thật thô lỗ ~”