Chương 11: Xấu hổ

Tần Chí chậm rãi đứng dậy xoa cằm, một bàn tay cho vào trong túi quần, ánh mắt hữu ý vô ý nhìn về phía bộ ngực căng phồng của cô.

Thẩm Y Nhiên không nhận thấy được ánh mắt Tần Chí đang nhìn mình, lấy điện thoại ra gọi cho Tần Vũ Trạch.

Nhưng mà điện thoại vẫn không có người nghe máy.

Thẩm Y Nhiên chưa từ bỏ ý định lại gọi thêm lần nữa, vẫn ở trạng thái không ai nghe máy.

Đã là 12 giờ đêm, gọi điện cho thím Vương có vẻ không tốt lắm.

Thẩm Y Nhiên rơi vào khó xử, một tay Tần Chí nắm chặt thành quyền đặt bên môi ho nhẹ.

“Đã muộn thế này, tất cả mọi người đã nghỉ ngơi, cha đỡ con trở về.”

Thẩm Y Nhiên cảm thấy như vậy không tốt, Tần Chí là cha chồng của mình, để hắn đỡ mình trở về, chuyện này được sao?

Nếu bị những người khác nhìn thấy, truyền linh tinh thì không tốt lắm.

Thẩm Y Nhiên có thể nghĩ tới chuyện này, đương nhiên là Tần Chí cũng nghĩ tới.

“Y Nhiên, nếu con sợ bị người ta thấy, chúng ta đi đường nhỏ đi.”

Có rất nhiều con đường thông tới nhà chính, lúc này bọn họ đang đi đường to.

Thẩm Y Nhiên liếc mắt nhìn cha chồng mình, lại nhìn mắt cá chân của mình, do dự một lát không đợi cô đáp lại, Tần Chí đã vươn tay nắm chặt tay cô.

“Cha?”

“Lúc này đã là mấy giờ? Nhanh đi về nghỉ ngơi, sáng ngày mai công ty còn có cuộc họp rất quan trọng.”

Thẩm Y Nhiên im lặng, dù sao đã không còn sớm nữa, nếu cố ý gọi điện cho những người khác, chỉ lãng phí thời gian nghỉ ngơi của Tần Chí.

Tần Chí rất tự nhiên nâng Thẩm Y Nhiên dậy, hai người chậm rãi đi tới con đường nhỏ.

Đường nhỏ không có đèn đường, tối đen, chỉ có thể dựa vào ánh trăng đi đường.

Con đường vốn đã hẹp, hai người cùng đi lại càng chen chúc.

Thẩm Y Nhiên hơi xấu hổ, bởi vì Tần Chí thường chạm vào cơ thể cô.

Cơ thể không nhịn được dịch sang một bên, trong lòng Thẩm Y Nhiên khổ mà không nói ra được.

Tần Chí để ý tới phản ứng của cô, ánh mắt nhìn về phía trước, chỗ đó có tảng đá to, bình thường người nào đi mệt sẽ ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.

Thẩm Y Nhiên chỉ lo tránh né va chạm với Tần Chí, không để ý phía trước, Tần Chí bất ngờ ho khan mấy tiếng, buông lỏng cánh tay cô ra.

Xương mắt cá chân bị thương nâng lên hạ xuống, đau tới mức Thẩm Y Nhiên không đứng vững, cơ thể thuận thế lao về trước.

Tần Chí nhìn bóng dáng cô, rõ ràng có thể vươn tay kéo cô lại, nhưng hắn không làm như thế.