Chương 10: Tiếp xúc cơ thể

Triệu Nhã Hàm không nói nên lời, lắc đầu, ý là mình không sao.

“Mẹ, con đi gọi bác sĩ tới đây khám cho mẹ.”

Trên cổ Triệu Nhã Hàm lưu lại dấu năm ngón tay thấy mà ghê người.

“Đừng đi!”

Thẩm Y Nhiên hiểu rõ băn khoăn của bà ta, nếu để người khác của Tần gia biết Tần Chí đối xử với bà ta như vậy, sau này Triệu Nhã Hàm rất khó đặt chân ở Tần gia.

Dù sao người Tần gia nhìn sắc mặt Tần Chí mà sống, người hắn chướng mắt, nghĩ thôi cũng biết sau này sẽ sống như thế nào!

Thẩm Y Nhiên mím môi, ở cùng Triệu Nhã Hàm một lát thì xuống lầu.

Tần Chí không ở nhà chính, nghe thím Vương nói hắn đến phòng khách.

Chuyện này vốn nên do Triệu Nhã Hàm ra mặt, hiện giờ vợ chồng bọn họ mâu thuẫn, thân là con dâu trưởng Triệu Nhã Hàm chỉ có thể giúp chiêu đãi khách.

Phòng khách cách nhà chính không gần, đi bộ cần 5 phút.

Khi Thẩm Y Nhiên đi tới, Tần Chí đang nói chuyện chơi cờ với bạn.

Thấy cô đến đây, bảo pha trà cho mọi người.

Thẩm Y Nhiên ở một bên đợi, mãi đến khi bọn họ kết thúc đánh cờ!

Thẩm Y Nhiên hơi mệt nhọc, cầm khăn che miệng ngáp một cái!

Hơi thất thần một chút nên trẹo chân, Thẩm Y Nhiên a một tiếng thất tha thất thểu lao về trước.

Phản ứng của Tần Chí rất nhanh, quay người lại ôm lấy Thẩm Y Nhiên.

Cánh tay như sắt ghìm chặt bộ ngực to của Thẩm Y Nhiên, đè ép cô hít sâu một hơi!

Tần Chí nắm chặt cánh tay, cảm nhận được bộ ngực mềm mại của cô, tham lam mà cọ xát mấy cái!

Gương mặt Thẩm Y Nhiên trướng đến đỏ bừng, hốt ha hốt hoảng đứng thẳng người, Tần Chí đổi từ ôm thành nâng cô dậy.

Bên cạnh có ghế dựa nghỉ ngơi, Tần Chí đỡ Thẩm Y Nhiên đi tới.

“Chân thế nào?”

Tần Chí ngồi xổm xuống, một bàn tay lạnh như băng nắm lấy cổ chân của Thẩm Y Nhiên!

Lạnh lẽo khiến Thẩm Y Nhiên cảm thấy không được tự nhiên, cơ thể không khỏi run rẩy, chịu đựng đau đớn ở chân xoay người lại.

Tần Chí cúi đầu nhìn tay mình vẫn duy trì tư thế cũ, trong đôi mắt là biểu cảm không rõ.

Cơ thể Thẩm Y Nhiên dịch sang một bên, kéo giãn khoảng cách nửa mét với Tần Chí, khom lưng sờ mắt cá chân của mình.

Ánh mắt Tần Chí nhìn mắt cá chân sưng đỏ của cô, vươn cánh tay dài ra, dùng đầu ngón tay chạm lên mắt cá chân bị thương của cô, Thẩm Y Nhiên đau tới mức kêu lên một tiếng!

Tần Chí cúi đầu nhíu mày: “Thương tổn tới mắt cá chân, còn đi được không?”

Thẩm Y Nhiên nhìn mắt cá chân của mình: “Cha, con bảo Vũ Trạch tới đón con.”