Chương 9: Ai mượn bà tự tìm đường chết

“Mẹ con đâu?”

Thẩm Y Nhiên hạ giọng: “Cha, cơ thể mẹ có chút không thoải mái lắm.”

Tần Chí liếc nhìn Thẩm Y Nhiên, vẻ mặt không rõ.

Thẩm Y Nhiên bảo người giúp việc bưng đồ ăn lên, mình cũng bận rộn theo.

“Vũ Trạch đâu?”

Thẩm Y Nhiên: “Cha, anh ấy sẽ tới ngay.”

Tần Chí cảm thấy mẹ con bọn họ chính là muốn khiến mình ngột ngạt.

Thẩm Y Nhiên nhân lúc đến phòng bếp gọi điện cho Tần Vũ Trạch, nhưng anh ta không nghe máy.

Tuy sân trước và sân sau chỉ cách nhau một cổng vòm, nhưng khoảng cách cũng không gần.

Thẩm Y Nhiên mặc kệ Tần Vũ Trạch, chuyên tâm giúp đỡ đãi khách.

Đều là bạn làm ăn từ nơi khác tới của Tần Chí, hiếm khi đến nhà một chuyến, đương nhiên phải chiêu đãi khách quý thật tốt.

Tám giờ hơn bốn vị khách được sắp xếp vào phòng khách, Thẩm Y Nhiên đi tới hỏi một chút xem có sắp xếp gì khác hay không, vừa tới tầng hai thì nghe thấy tiếng gầm nhẹ của Tần Chí!

Trong phòng.

Tần Chí nắm chặt lấy cổ Triệu Nhã Hàm, mặt bà ta bị bóp đến đỏ.

Nhìn người đàn ông của mình, Triệu Nhã Hàm liều mạng phản kháng, nhưng một người phụ nữ như bà ta có thể là đối thủ của đàn ông?

Trong giọng nói của Tần Chí không có chút tình cảm: “Bà đừng có mà ép tôi gϊếŧ bà.”

Hôm nay Triệu Nhã Hàm cố ý trốn đi từ chối không gặp khách, trong lòng Tần Chí biết rõ.

Hắn vốn không định so đo với bà ta, nhưng mà Triệu Nhã Hàm lại không biết chuyển biến tốt nên thu tay.

Nhân lúc Tần Chí đến phòng để quần áo thay quần áo, vậy mà yêu cầu hắn lập di chúc.

Tần Chí đang tuổi trung niên, cần lập di chúc sớm như vậy ư?

Triệu Nhã Hàm hoàn toàn chọc giận Tần Chí, hắn nắm chặt cổ bà ta kéo bà ta trở về phòng.

Thực ra mục đích Triệu Nhã Hàm làm như vậy là vì con trai mình.

Nhưng bà ta quên mất một chuyện, Tần Chí không phải người đàn ông bà ta có thể xoa nắn.

Triệu Nhã Hàm cảm thấy mình sắp không thở được, đập mạnh lên mu bàn tay của Tần Chí, nước mắt tràn ra.

Két một tiếng…

Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Thẩm Y Nhiên nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nhanh chóng chạy tới kéo Tần Chí.

Tần Chí mím môi, buông lỏng cổ Triệu Nhã Hàm ra.

“Ai mượn bà tự tìm đường chết.”

Tần Chí nói những lời này xong thì nhanh chóng rời đi, cũng không quay đầu lại.

Hai tay của Triệu Nhã Hàm ôm cổ, toàn thân cuộn tròn ho khan kịch liệt trên giường.

Thẩm Y Nhiên vươn tay, nhưng rụt trở về, nhìn mẹ chồng mình: “Mẹ, mẹ có khỏe không?”