Chương 3: Cha đau đầu sao

Tần Vũ Trạch đi tới bên cạnh cô ngồi xuống, nhìn bà xã cao quý giống như trích tiên của mình, nên hình dung tâm trạng của anh ta thế nào đây?

Dáng vẻ dung mạo của Thẩm Y Nhiên tuyệt đối không nói ngoa, mỹ nhân đứng đầu.

Trong khí chất nhẹ nhàng bí mật kèm theo chút trong veo mà lạnh lùng, đôi mắt sáng như là có thể nhìn thấu, vĩnh viễn khiến người ta khó có thể cân nhắc được ý nghĩ của cô.

Mỗi khi nghĩ tới cảnh tượng mình đè cô dưới người, đều khiến cơ thể Tần Vũ Trạch khô nóng.

Lúc này cũng không ngoại lệ, tay không nhịn được nắm lấy bàn tay trắng nõn của cô.

Thẩm Y Nhiên rút tay mình về, khép sách lại, mắt cụp xuống, nâng chén trà lên uống một ngụm.

Tần Vũ Trạch không thèm để ý hành động của cô, kết hôn nửa năm nay, Thẩm Y Nhiên vẫn luôn như vậy.

Cho dù là ở trên giường, cô chưa từng có hành động đi quá giới hạn, đều luôn theo khuôn phép cũ.

Có thể nói Thẩm Y Nhiên là bà xã tốt, dịu dàng với ông xã, hiếu thuận với cha mẹ chồng, cho dù là người nào đều không thể nói cô có chút không tốt.

Tần Vũ Trạch hắng giọng, nói rõ ý đồ đến.

Tay cầm chén trà của Thẩm Y Nhiên cứng đờ.

Loại chuyện này mình ra mặt thích hợp sao?

Thân phận con dâu không thể sánh bằng người phụ nữ.

Tần Vũ Trạch:

“Y Nhiên, từ trước tới nay cha nghe lời em nhất, em khuyên nhủ ông ấy, có phụ nữ ở bên ngoài thì được, nhưng tuyệt đối không thể có con hoang ở tuổi này. Nếu không chúng ta biết cắm mặt vào đâu?”

Thẩm Y Nhiên liếc mắt nhìn Tần Vũ Trạch, có chút tiến thoái lưỡng nan.

Tần Vũ Trạch nói không sai, Tần Chí có bao nhiêu phụ nữ ở ngoài đều được, quyết không thể có con riêng.

Thẩm Y Nhiên hỏi chi tiết một lát, trong lòng có suy xét.

Vào ban đêm, biệt viện chính vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Thẩm Y Nhiên nắm chặt khăn tay trong tay, bước từng bước nhỏ đi về phía phòng làm việc của Tần Chí.

Gõ cửa ba tiếng, bên trong truyền ra giọng nói rất không kiên nhẫn!

Thẩm Y Nhiên đẩy cửa ra, đi qua bình phong, ánh mắt nhìn về phía Tần Chí đang nhíu mày ở phía sau bàn làm việc.

“Là Y Nhiên à, ngồi đi!”

Tần Chí nhìn có vẻ mệt mỏi, vẫn luôn xoa mi tâm.

Giọng nói của Thẩm Y Nhiên nhẹ nhàng vang lên: “Cha, cha đau đầu sao?”

Buổi chiều bị Triệu Nhã Hàm náo loạn một trận, mặt mũi trong ngoài của Tần Chí bị mất sạch.

Tuy chưa từng có người nói gì trước mặt hắn, nhưng mà ánh mắt của một số người khiến hắn khó chịu.

Tần gia to như vậy rơi lên vai Tần Chí, một mình khiêng một gia tộc lớn, nuôi mấy trăm người, nghĩ thôi cũng biết gian nan thế nào.