Chương 7: Vừa rồi con hơi thất thần

Thẩm Y Nhiên chuyển đề tài, nói chuyện như vậy mà bốn người đều im lặng ăn sáng.

Triệu Nhã Hàm là người không có đầu óc, ngày hôm qua chọc Tần Chí không vui, hôm nay vẫn thể hiện uy phong đại phu nhân Tần gia của bà ta.

Tần Chí không thèm để ý tới bà ta, Triệu Nhã Hàm ngồi trước bàn ăn âm dương quái khí!

Tần Vũ Trạch sợ tới mức không dám thở mạnh, Tần Vũ Trạch cảm thấy trong đầu mẹ chồng mình đều chứa hồ dán.

Vì sao Tần Chí lại không ngừng có phụ nữ ở bên ngoài?

Truy tìm nguồn gốc của vấn đề là ở trên người Triệu Nhã Hàm.

Không có đầu óc, động một tí là ngang ngược, sao loại đàn ông như Tần Chí có thể chịu được bà ta?

Thẩm Y Nhiên không nhịn được suy nghĩ miên man, ngay cả Tần Chí nói chuyện với cô cũng không nghe thấy.

“Rất xin lỗi cha, vừa rồi con hơi thất thần.”

Tần Chí liếc cô một cái, cầm khăn giấy bên cạnh lau miệng.

Thẩm Y Nhiên nghe xong dặn dò thì gật đầu, Tần Chí đứng dậy rời khỏi nhà ăn.

Triệu Nhã Hàm vỗ mạnh chiếc đũa lên bàn, cảm thấy vô cùng tức giận đối với hành động coi như không có mình của Tần Chí!

Thẩm Y Nhiên rời khỏi bàn ăn, ra ngoài hít thở bầu không khí tươi mới, chuẩn bị đi bận rộn chuyện của mình.

“Chị dâu cả.”

Thẩm Y Nhiên cười nhìn về phía Tần Nhu, đi tới chỗ cô ấy.

Tần Nhu vươn đầu nhìn bên trong nhà ăn, thấy Triệu Nhã Hàm ở đây, đè thấp giọng nói xuống.

Thẩm Y Nhiên vỗ tay cô ấy, hai người đi tới sân sau.

Tần Nhu đến sân sau thì trở nên vô cùng hoạt bát, ôm lấy cánh tay Thẩm Y Nhiên cười vô cùng vui vẻ.

Tiến vào đình nghỉ mát, Thẩm Y Nhiên chỉnh lại sườn xám ngồi xuống.

Thẩm Y Nhiên là người rất chú trọng mọi thứ, cho dù là ở chỗ nào, đều duy trì tao nhã của mình.

Hai tay cô đặt trên đầu gối, nắm lấy khăn màu trắng, Tần Nhu nhìn cô trong mắt đều là những ngôi sao nhỏ.

“Chị dâu, chị đúng là đại diện cho mỹ nhân cổ đại.”

Thẩm Y Nhiên cười không lộ hàm răng: “Con bé này.”

Tần Nhu cười một lát, nghiêng đầu nhìn cô, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy không đủ.

“Chị dâu, chị nghe nói không?”

“Nghe nói chuyện gì?”

Tần Nhu nhìn xung quanh một lát, cúi người xì xào bàn tán bên tai Thẩm Y Nhiên.

Vẻ mặt Thẩm Y Nhiên không chút thay đổi, trong mắt nhanh chóng lướt qua chút suy tư, tao nhã cầm khăn tay lau miệng.

Tần Nhu bĩu môi: “Chị dâu, em không tin chuyện này, cảm thấy bọn họ đang nói linh tinh!”