Chương 26.2: Đình xa tọa ái phong lâm vãn, tòng thử quân vương bất tảo triêu

"Cậu muốn hỏi ấn tượng gì?" Tông Kế Trạch vẫn nhìn bài của cô, càng xem mi tâm càng nhíu chặt lại.

"Có khi nào thấy tôi mà hận, ghét hay muốn gϊếŧ không chẳng hạn?" Nếu có, vậy thì là Tông Kế Trạch này bắt anh cô!

Nếu không có, Lục Đinh Ninh còn muốn hỏi xung quanh Tông Kế Trạch có ai muốn gϊếŧ anh cô không!

Lại không nghĩ tới, vừa dứt lời, Tông Kế Trạch bỗng nhiên ngẩng đầu. Cặp kia giống như chim ưng mang theo ý lạnh và sát ý.

"Có!" Đây là đáp án của Tông Kế Trạch.

Má nó!

Chắc là Tông Kế Trạch rồi !

Anh ta muốn gϊếŧ chết anh cô!

Điều này làm cho Lục Đinh Ninh không tự giác được nuốt nước miếng, có chút khẩn trương nín thở, hỏi: "Bao giờ!"

Không sai, lúc này Lục Đinh Ninh thật sự cảm thấy mình sắp tìm ra chân tướng rồi.

Nhưng từ đầu đến cuối cô lại không nghĩ tới, đáp án của Tông Kế Trạch lại là: “Lúc này!"

Lục Đinh Ninh: "..."

Lúc này?

Thế Tông Kế Trạch muốn gϊếŧ không phải anh cô mà là Lục Đinh Ninh cô !

Đang êm đẹp, Tông Kế Trạch này tự dưng muốn gϊếŧ cô làm gì?

Giữa bọn họ lại không cừu hận mà!

Lục Đinh Ninh kinh ngạc nhìn Tông Kế Trạch, còn anh thì ném tập bài đến trước mặt cô: "Câu thứ ba, cậu đọc cho tôi!”

"Câu thứ ba?" Nói vậy, là vì câu trả lời không đúng mới muốn gϊếŧ cô? Chứ không có liên quan gì đến anh cô.

Đầu óc Lục Đinh Ninh nhanh chóng chuyển động đồng thời làm theo yêu cầu của Tông Kế Trạch, đọc câu ba: " Sàng tiền minh nguyệt quang, địa thượng hài lưỡng song. Sàng thượng cẩu nam nữ, kỳ trung tựu hữu nhĩ*..."

*Dịch nghĩa: Đầu giường ánh trăng rọi/ Trên đất hai cặp giày/ Giường trên cẩu nam nữ/ Trong đó còn có chàng.

Sau khi đọc xong, Lục Đinh Ninh ngẩng đầu mới phát hiện ánh mắt Tông Kế Trạch tối đi không ít. Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ một người thì Lục Đinh Ninh thấy hiện tại mình đã Tông Kế Trạch chém cho ngàn nhát rồi!

"Tiếp, đọc câu thứ năm!" Giọng điệu và ánh mắt Tông Kế Trạch sắc như nhau.

Sợ khí thế người này quá mức hung hãn, Lục Đinh Ninh chỉ có thể theo lời anh mà đọc tiếp: " "Đình xa tọa ái phong lâm vãn, tòng thử quân vương bất tảo triêu!"

"Cậu có biết, đây là có ý gì không?" Khóe miệng Tông Kế Trạch giật giật vài cái, anh hỏi.

"Hình như là kể về chuyện xưa của một đôi cẩu nam nữ! Thật sự là tôi cũng thấy khó hiểu, anh nói xem việc này người ta giấu còn không được, vì sao cổ nhân lại cứ thích gióng trống khua chiêng mà nói ra?" Nghe giọng điệu Lục Đinh Ninh vẫn cứ như không biết gì, sắc mặt Tông Kế Trạch càng thêm âm trầm.

Những đề này anh đã chọn những câu thơ cổ dễ nhất rồi. Tại nước Z đến học sinh tiểu học cũng biết.

Vốn muốn kiểm tra thử xem có phải cậu dốt đặc cán mai bộ môn này hay không, không nghĩ tới lại suýt nữa khiến mình giận đến chết tim.

Nhất là lúc cô đọc ra mấy câu thơ cổ vừa rồi, Tông Kế Trạch thật sự muốn đánh người.

Thấy Tông Kế Trạch như nuốt phải ruồi, Lục Đinh Ninh cũng đoán mình lại làm sai rồi, sau cùng vẫn quyết định thẳng thắn: "Thật ra tôi chép đáp án trên mạng đó."

Dù sao Tông Kế Trạch cũng đã thấy cô cầm điện thoại, bị phát hiện dùng điện thoại chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Còn nữa, nếu cô không thẳng thắn lỡ Tông Kế Trạch điều tra tiếp, phát hiện ra chuyện gì thì toi luôn.

Lục Đinh Ninh thẳng thắn thành khẩn, khiến sắc mặt Tông Kế Trạch hòa hoãn hơn chút. anh nói: "Chép mà chép được thành thế này thì cậu đúng là thiên tài!"

………….