Chương 27.1: Gặp được Lệ Khả Hinh

Nhất là nét chữ xoắn tít thò lò kia, Tông Kế Trạch xem mà ê ẩm cả răng.

Cũng không biết có nghe ra Tông Kế Trạch đang châm chọc hay không, Lục Đinh Ninh vẫn nhếch môi cười với anh: "Cảm ơn."

Màu môi Lục Đinh Ninh cực kỳ nhạt, có hình trái tim. Loại môi này, nghe nói rất hợp hôn môi...

Tông Kế Trạch lấy lại tinh thần lại, phát hiện mình lại nhìn môi một người đàn ông mà ảo tưởng, anh có chút xấu hổ khàn giọng nói: "Tôi không phải đang khích lệ cậu!"

Thế này còn chưa đủ, Tông Kế Trạch lại hỏi: "Với trình độ này của câu, lúc trước làm sao thi đỗ đại học Đế Thành hả?"

"Tôi cũng không biết..." Lục Đinh Ninh thật sự không biết làm sao anh cô có thể làm mấy đề thơ cổ này.

Bọn họ xa nhau lúc còn nhỏ, cô cũng không biết Lục Nhất Ninh học tập thế nào.

Lúc này, Lục Đinh Ninh hi vọng nhìn thấy Lục Nhất Ninh hơn bao giờ hết, muốn hỏi anh làm sao học được bộ môn này, cũng muốn hỏi xem mấy năm qua anh sống tốt không?

Bấy giờ, Lục Đinh Ninh cúi gằm mặt. Tóc mái che mất đôi mắt cô, khiến Tông Kế Trạch không thấy được vẻ mặt cô.

Nhưng cho dù là như vậy, Tông Kế Trạch vẫn có thể nhận ra cảm xúc của cô kém hơn không ít.

Vốn còn muốn quát thiếu niên một câu, bỗng lại sửa miệng: "Bảng viết chữ bên kia, mỗi ngày viết một bài!"

Thật ra, chính Tông Kế Trạch cũng không rõ vì sao anh lại đột nhiên sửa lời. Rõ ràng, tên nhóc này thiếu mắng, nhưng anh không mở miệng được.

"Một ngày hai trang được chứ?" Tông Kế Trạch vừa mở miệng đã cắt ngang nỗi nhớ nhung với anh trai của Lục Đinh Ninh.

Sau khi cô nhận lấy xem thử, nhìn đến trên mặt giấy chi chít chữ vuông, cô bỗng thấy l*иg ngực đau nhức.

"Lại, mỗi ngày 4 trang đi." Ngẩng đầu nhìn thấy hai cái răng nanh gợi đòn của Lục Đinh Ninh, Tông Kế Trạch cảm thấy mình vừa rồi là đầu óc động kinh mới có thể cảm thấy thằng nhãi này đáng thương.

"Đừng, ba trang ba trang thôi!" Lục Đinh Ninh sợ tới mức thiếu chút nữa ném bảng chữ ra ngoài.

Mỗi ngày ba trang đã muốn mạng cô rồi, lại còn bốn trang? Thật sự là không muốn cô sống nữa sao!

"Nhớ rõ không chỉ luyện chữ, quan trọng nhất là ghi nhớ những câu thơ cổ đã luyện!" Nhìn thiếu niên vì được xí xóa một trang luyện chữ mà cười như được mùa, Tông Kế Trạch khẽ nhếch môi cười mà chính anh cũng không hiểu vì sao.

"Không phải chứ? Một ngày không chỉ phải luyện bảng chữ mẫu, mà còn phải học thuộc những thứ này?" Chỉ nhìn thôi đã đau đầu, càng đừng nói đến nhét chúng vào trong đầu.

Nhưng bởi vì bận cò kè mặc cả với Tông Kế Trạch cho nên Lục Đinh Ninh không nhận thấy nụ cười của Tông Kế Trạch có chút dịu dàng.

Lần này, Tông Kế Trạch không buồn bực, chỉ thảnh thơi nói: "Nếu cậu không muốn tốt nghiệp thì có thể không cần luyện."

"Thế tôi vẫn học thuộc đi..." Vì không để cho anh trai không được tốt nghiệp, cô chỉ có thể liều mạng thôi.

Vì thế, thời gian kế tiếp Lục Đinh Ninh lại yên tĩnh bắt đầu luyện chữ.

Mà Tông Kế Trạch thì tiếp tục múa tay trên bàn phím.

Hình ảnh kia duy mỹ hài hòa đến lạ, ngay cả quản gia chú Bân vài lần ra vào phòng làm việc mang trà nước cho hai người cũng không nỡ cắt ngang...

*

Chạng vạng hôm đó, Lục Đinh Ninh xuất hiện tại trước tòa nhà Trác Nặc.

Chỉ vì, hôm qua Tông Kế Trạch bắt cô luyện ba trang chữ mẫu, anh dặn là muốn kiểm tra. Nhưng hôm nay Trác Nặc có rất nhiều công chuyện cho nên Tông Kế Trạch bảo cô trực tiếp đưa đến Trác Nặc.

So với RM, Trác Nặc lớn hơn không chỉ một chút.

"Bao giờ RM mới có thể phát triển đến trình độ này?"

Nhìn tòa kiến trúc to lớn khí thế trước mặt, Lục Đinh Ninh cảm khái đi vào.

………