Chương 28.2: Les, cô không định chơi

Lệ Khả Hinh trông có vẻ là một cô gái hay nói.

Cho nên sau khi nhấp mấy ngụm cà phê, Lệ Khả Hinh và Lục Đinh Ninh đã bán đến hiện trạng của Trác Nặc cùng với tình hình kinh tế nước Z rồi.

Tông Kế Trạch gửi tin nhắn cho Lục Đinh Ninh, Lục Đinh Ninh đang cùng Lệ Khả Hinh bàn luận đến những danh thắng cùng phong thổ của nước Z mà cô rất có hứng thú.

"Xin lỗi..." Lục Đinh Ninh nghe tiếng chuông di động, trước khi xem tin nhắn thì nói với Lệ Khả Hinh như vậy. Tao nhã lại phong độ toát ra từ trong xương tủy không thể làm giả được.

Cũng bởi vì điểm này mà Lệ Khả Hinh càng thêm có ấn tượng tốt với cô.

Mà Lục Đinh Ninh lật xem tin nhắn mới phát hiện tin này đến từ wechat. Hơn nữa, còn do Tông Kế Trạch gửi tới!

Kế Trạch: 【 Trở về! 】

Chỉ có hai chữ khí phách, đủ để Lục Đinh Ninh liên tưởng đến dáng vẻ giận dữ vừa rồi của Tông Kế Trạch.

Nếu đơn thuần chỉ muốn nộp bảng chữ, Lục Đinh Ninh còn không đến mức hao khổ tâm chạy về.

Nhưng suy xét đến RM hiện tại cần một Trác Nặc giúp đỡ, Lục Đinh Ninh chỉ có thể đứng dậy.

"Xin lỗi, trong công ty còn có chút việc. Tôi cần phải về rồi !"

"Không sao, anh trở về đi. Có rảnh chúng ta lại hẹn gặp..." Trên thực tế, vừa rồi tiếp xúc với Lục Đinh Ninh, cách nói năng không tầm thường, lại còn rất hài hước đã khiến cho Lệ Khả Hinh có ấn tượng không tệ.

Lại thêm giá trị nhan sắc của Lục Đinh Ninh rất cao, trong khi tán gẫu cười nói bất giác lộ ra sự dịu dàng và cưng chiều với phụ nữ. Mà phần dịu dàng cùng cưng chiều này lại đúng là thứ mà Tông Kế Trạch thiếu.

Giờ phút này, đến Lệ Khả Hinh cũng không nhận ra, ván cờ trong lòng mình dường như đã hơi nghiêng về phía Lục Đinh Ninh.

*

"Còn biết đường về?" Lục Đinh Ninh vừa ra khỏi thang máy, Tông Kế Trạch đứng ngay ngoài ngẩng đầu, trong đôi mắt đen bắn ra ánh mắt lợi hại như muốn hóa thành thực thể.

"Không trở lại, sao tôi nộp bảng chữ cho anh được?" Lục Đinh Ninh vẫn nhếch môi như cũ, giống như chưa từng nhận ra Tông Kế Trạch không vui.

Tông Kế Trạch liếc cô một cái không lên tiếng. Xoay người đi về văn phòng của mình.

Lục Đinh Ninh cầm bảng chữ mẫu đi theo.

"Lệ Khả Hinh nói gì với cậu?" Tiến vào văn phòng, Tông Kế Trạch về tới trước bàn làm việc, phiền não tìm văn kiện, miệng hỏi giống như chỉ là thuận tiện.

“Thế nào? Cô ấy là bạn gái anh?" Lục Đinh Ninh đưa bảng chữ mẫu đến, hỏi. Lúc này câu hỏi của cô có chút giảo hoạt.

"Không phải!" Đáp án này thật ra Lục Đinh Ninh đã sớm đoán đến.

Nếu là bạn gái thì đã không mắng người ta đến khóc lại còn tỏ thái độ chỉ hận không thể giẫm lên mặt người ta thế kia!

"Thế thì đáng tiếc quá !" Lục Đinh Ninh nhún vai. Thật ra ở trong mắt cô, Lệ Khả Hinh là thiên kiêm tiểu thư hiếm có không bị nuông chiều, là cô gái tốt.

Lục Đinh Ninh nói với vẻ tiếc hận khiến cho Tông Kế Trạch ngẩng đầu nhìn cô một cái. Cái nhìn kia, ẩn chứa châm chọc. Chán ghét dành cho Lệ Khả Hinh cũng thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn: "... Nếu cậu thích, tặng cậu!"

Lúc này, Lục Đinh Ninh bỗng nhiên nhớ tới một câu của người bạn: Nữ theo đuổi nam cách một tầng sa!

Nhưng hiện tại xem ra, những trường hợp thành công được chắc phải là do bên nam có ấn tượng tốt với bên nữ trước. Nếu không thì chính là cách lưới sắt, lại còn gắn điện chứ lưới sa cái gì! Tông Kế Trạch với Lệ Khả Hinh, chính là ví dụ điển hình!

"Không cần, cám ơn!" Les, cô không định chơi.

……………