Chương 30.1: Tông Kế Trạch gắp thức ăn cho Lục Đinh Ninh

Lục Đinh Ninh: "..."

Ha ha, anh em!

Nói thực, bị một người đàn ông coi thành anh em, với một cô gái như cô thật không dám lấy làm kiêu ngạo gì!

Nhưng có thể được Tông Kế Trạch giới thiệu cho những nhân vật danh tiếng ở đây là anh em, đối với cô cũng coi như một loại khẳng định nhỉ.

Cho nên hiện tại mấy vị sếp tổng kia đang trao đổi danh thϊếp với cô đây.

Chờ chào hỏi xong, Tông Kế Trạch lại xoat mâm cơm.

Rất nhanh, một đĩa tôm hùm chua cay được chuyển tới trước mặt Lục Đinh Ninh.

Thấy Lục Đinh Ninh nhìn chằm chằm con tôm hùm không hiểu gì, Tông Kế Trạch lại trực tiếp gắp nó cho vào bát cô.

"Ăn đi! Không phải nói chủ nhật mà không ăn tôm hùm thì đời này không khác gì cá mặn sao?"

Lần này, cuối cùng Lục Đinh Ninh cũng hiểu Tông Kế Trạch bảo cô đến bữa tiệc này làm gì, chính là giao đám tôm hùm kia cho cô! Thì ra, Tông Kế Trạch còn nhớ những lời cô nói?

Nếu là như thế, cô cũng không khách khí với Tông Kế Trạch nữa.

Mà đương lúc Lục Đinh Ninh xắn tay áo "chiến đấu hăng hái" với con tôm trong bát, cô cũng không biết vừa rồi hành động và lời nói của Tông Kế Trạch đã khiến bốn người còn lại chấn động thế nào...

Trên thực tế, loại nhà hàng cao cấp như Hi Duyệt đương nhiên không có món tôm hùm chua cay ven đường này.

Nhưng bởi vì Tông Kế Trạch gọi vậy nên quản lí nhà hàng chỉ đành sai người đi tìm tôm về làm.

Mà Tông Kế Trạch gọi tôm hùm chua cay, cũng khiến cho mấy nhân viên của nhà hàng phải kinh ngạc.

Từ khi Hãng điện thoại Trác Nặc trở nên nổi tiếng, cái tên Tông Kế Trạch này cũng như sấm bên tai. Người ta đồn anh tính tình lạnh nhạt, thích sạch sẽ.

Đây đã trở thành nhãn dán cho Tông Kế Trạch.

Nhưng hôm nay, Tông Kế Trạch lại thực hiện một loạt hành động khiến người ta phải thay đổi cách nhìn.

Bởi vì, anh không chỉ gọi một đĩa tôm hùm chua cay mà chỉ người bình dân mới ăn mà còn là gọi cho anh em.

Xem ra, cái gì mà thích sạch sẽ với tính tình lạnh lùng đều là giả hết!

Trước cái nhìn chăm chú của mọi người, Lục Đinh Ninh lọt xong một con tôm cho vào miệng, liếʍ khóe môi còn dính nước sốt chua cay thơm lùng, cười nói: "Ăn rất ngon!"

Đầu bếp nhà hàng mà nghe được chắc sẽ khóc lụt WC.

Tôm hùm này bọn họ tìm mấy vòng mới thấy, là được một nhà nuôi thủy sản nuôi rất sạch. Hương vị tê cay là được phối chế riêng. Không ngon mới lạ!

Mà khi mọi người thở phào nhẹ nhõm thay đầu bếp thì Tông Kế Trạch bên kia lại nói: "Ăn ngon cũng không được ăn nhiều, món này bẩn!"

Mọi người: "..." Không có bệnh thích sạch sẽ sao?

"Bao nhiêu mà lúc này mới ăn được một con!"

Lục Đinh Ninh mới ăn được một con, còn chưa đã miệng, làm sao có thể từ bỏ mỹ vị đến miệng này?

Lúc đũa Lục Đinh Ninh sắp chạm đến mấy con tôm hùm kia, một đôi đũa khác cản cô.

"Cậu chủ Tông..." Lúc này, đôi mắt phương của Lục Đinh Ninh có hơi ai oán.

Cũng không biết có phải bởi vì đôi môi cay đến đỏ bừng kia của cô không mà lúc này Lục Đinh Ninh nhiều hơn một chút quyến rũ của phụ nữ, khiến người ta thấy mà tim rộn ràng.

Cũng không biết có phải vì cảm giác này mà người từ trước đến nay không dễ bị người ta lung lay như Tông Kế Trạch lại thay đổi chủ ý.

"Hai con, không thể hơn!" Nói với Lục Đinh Ninh xong, Tông Kế Trạch còn gắp hai con bỏ vào bát cô.

Sau đó, Tông Kế Trạch lại quay mâm. Để đĩa tôm hùm kia cách Lục Đinh Ninh xa nhất.

Khó lắm mới được ăn tôm hùm chua cay trong truyền thuyết, vốn định ăn cho đã bụng lại chỉ được ăn hai ba con...

………