Chương 31.2: Ai cho bà dũng khí như vậy, Lương Tịnh Như sao?

Sau khi do dự một lúc, cuối cùng Thường Vĩnh Mị ngập ngừng nói: "Đúng rồi, đoạn thời gian trước Chí Thanh có nói với dì rằng con đã cứu nó khi nó bị người ta đánh, dì vẫn luôn muốn tìm một cơ hội để cảm ơn con vì chuyện này nhưng mãi vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp."

Thường Vĩnh Mị là một con cáo già, bà ta không ngu ngốc như Lục Chí Thanh.

Hơn nữa, Lục Đinh Ninh dám chắc chắn rằng Thường Vĩnh Mị hẳn đã đoán được người đứng sau việc Lục Chí Thanh bị đánh là cô, nên bà ta cố ý dùng lời cảm ơn này để thử cô, muốn xem cô sẽ nói lời khách sáo ngụy biện gì đó hay có thể tìm ra manh mối nào đó từ lời của cô không.

Không phải chỉ là diễn trò thôi sao?

Những người khác có thể không biết, nhưng Lục Đinh Ninh, người đã diễn vai đàn ông nhiều năm như vậy nhưng chưa bao giờ bị ai phát hiện sao có thể không biết diễn trò?

"Dì Thường, chúng tôi là anh em một nhà, cần gì phải nói câu cảm ơn, như vậy cũng quá khách sáo rồi! Đúng rồi, Chí Thanh bây giờ thế nào rồi?"

Thường Vĩnh Mị đang muốn tìm được chứng cứ trong lời nói của cô bây giờ vô cùng tức giận.

Nhưng vở kịch vẫn phải tiếp tục.

"Chí Thanh bây giờ đã không sao rồi, mọi thứ đều ổn, bác sĩ nói có lẽ hai ngày nữa nó sẽ được xuất viện!"

Lục Đinh Ninh: "..." Thực sự là đáng tiếc, nếu sớm biết như thế này thì lúc đó cô đã đánh Lục Chí Thanh liệt nửa người hoặc làm gì đó khiến anh ta bị thương nặng hơn để anh ta không xuất viện được nhanh như vậy.

Nhưng những suy nghĩ như thế này, đương nhiên là Lục Đinh Ninh sẽ không nói ra ngoài.

"Vậy tôi cũng yên tâm rồi!"

Lúc này, Lục Đinh Ninh thực sự giống như một người anh trai quan tâm cho em trai đang bị thương của mình.

Thường Vĩnh Mị vô cùng biết nắm bắt thời cơ, bà ta bỗng nhiên mỉm cười: "Dì luôn cảm thấy mừng thay cho Chí Thanh khi có một người anh trai như con, hay là thế này đi, sau khi Chí Thanh xuất viện, dì sẽ để nó đến công ty giúp con..."

Như thể sợ Lục Đinh Ninh từ chối yêu cầu của mình, trước khi cô kịp nói gì thì Thường Vĩnh Mị đã nói: "Dù sao đều là sản nghiệp của nhà mình, đến lúc đó hai anh em con cùng nhau đưa công ty phát triển lên một đỉnh cao mới thì cha con nhất định sẽ rất vui vẻ!"

Ở sau lưng âm thầm xúi giục hai người chú của cô bán cổ phần của RM là chưa đủ, hiện giờ bà ta còn muốn nhét con trai mình vào RM làm việc, đây là đang tính toán trong ứng ngoại hợp để thâu tóm toàn bộ công ty nhà cô sao?

Nếu Lục Đinh Ninh là một người bình thường, khi nhận ra âm mưu của Thường Vĩnh Mị càng ngày càng lộ liễu như vậy thì chắc chắn sẽ rất tức giận.

Nhưng vấn đề là Lục Đinh Ninh không phải người bình thường, nên bây giờ cô vẫn có thể cười đến vô cùng sáng lạn.

Khuôn mặt đẹp đến yêu nghiệt kia lại nở nụ cười khiến ai nhìn cũng phải hoa mắt, Thường Vĩnh Mị cũng cảm thấy hơi bối rối.

"Nhất Ninh, con đây là..." đang cười cái gì vậy?

Nhưng đúng lúc Thường Vĩnh Mị muốn nói điều gì đó, bà ta đã bị Lục Đinh Ninh cắt ngang.

"Chí Thanh có thể đến công ty cùng con san sẻ công việc thì thật không còn gì bằng!"

Nếu đổi lại là Lục Nhất Ninh, chắc chắn anh sẽ không thể đồng ý với yêu cầu của Thường Vĩnh Mị với một vẻ mặt bình tĩnh điềm đạm đến như vậy.

Nhưng vào lúc này, người mà Thường Vĩnh Mị đang phải đối mặt là Lục Đinh Ninh, người đã tiếp quản quyền thừa kế của gia tộc Smith với tư cách là con riêng.

Quanh năm suốt tháng phải đối mặt với những con người đầy tham vọng, Lục Đinh Ninh bình tĩnh và tỉnh táo hơn so với những người bạn cùng trang lứa của mình.

Cho nên cô có thể nhìn rõ mục đích của Thường Vĩnh Mị và biết cách làm thế nào để đánh bại âm mưu bỉ ổi của Thường Vĩnh Mị!

Lục Đinh Ninh cố tình lùi bước, mà Thường Vĩnh Mị này được một tấc lại muốn tiến một thước.

"Nhất Ninh, con cũng đồng ý với suy nghĩ của dì có đúng không? Như vậy thì tốt quá, sau khi Chí Thanh xuất viện, dì sẽ thu xếp để nó đến công ty tìm con ngay lập tức!" Lúc này, Thường Vĩnh Mị có lẽ đã cảm thấy mình đã nắm chắc cơ hội để giành chiến thắng.

"Ừm, nhưng gần đây RM có nhiều chuyện hơi phức tạp, bên Chí Thanh ..." Lục Đinh Ninh lộ ra vẻ do dự.

Mắt thấy mình đã sắp ăn được miếng mồi ngon như vậy, Thường Vĩnh Mị làm sao có thể bỏ qua được?

Do đó, dưới sự dẫn dắt có chủ đích của Lục Đinh Ninh, Thường Vĩnh Mị nói: "Con cứ yên tâm, Nhất Ninh, dì sẽ bảo Chí Thanh tuân theo sự sắp đặt của con..."

Sắp xếp Lục Chí Thanh đến RM, Lục Đinh Ninh đương nhiên có ý định riêng của mình.

Anh trai của cô hiện đã mất tích, Lục Quốc Hoa đã phái rất nhiều người đi tìm nhưng đến nay vẫn không có tin tức, vì vậy không loại trừ khả năng anh trai cô đã bị bắt cóc.

Lục Đinh Ninh trước đây đã từng điều tra Lục Chí Thanh, nhưng cô phát hiện ra rằng Lục Chí Thanh chỉ là một người ngu xuẩn không có đầu óc, nên anh ta không có khả năng làm ra những chuyện thế này.

Nhưng còn Thường Vĩnh Mị thì sao? Lục Đinh Ninh chỉ mới vừa tiếp xúc nên cô có chút không chắc chắn.

Cho nên tốt nhất là đem Lục Chí Thanh vào RM, để anh ta dưới mắt mình giám sát chặt chẽ.

Nếu Thường Vĩnh Mị thực sự bắt cóc anh trai cô, vậy thì đừng trách cô làm gì với Lục Chí Thanh...

"Như vậy là quá được rồi!"

Chủ đề này kết thúc ở đây.

Sau đó Thường Vĩnh Mị cũng tìm cớ rồi đi khỏi.

"Đã biết là con trai quý giá của bà là do tôi đánh, lại còn dám để nó dưới tầm mắt của tôi! Ai cho bà dũng khí đó vậy, Lương Tịnh Như sao?"

Nhìn thấy Thường Vĩnh Mị bước ra khỏi sảnh khách sạn, nụ cười trên khóe miệng Lục Đinh Ninh dần trở nên lạnh lùng …

…………