Chương 32.1: Có muốn người có kinh nghiệm này hướng dẫn cho anh không?

Sau khi về đến nhà, Lục Đinh Ninh thông báo cho Nguyễn Tích Nguyên về việc Lục Chí Thanh sẽ đến làm việc trong công ty.

Sau khi Nguyễn Tích Nguyên biết chuyện, anh ta vô cùng tức giận.

Nguyễn: [Tình bạn của chúng ta đã chấm dứt! 】

Dylan Ninh: [Trong lòng tôi không thấy buồn, thậm chí còn muốn cười! 】

Nguyễn: [Cậu không trân trọng tình bạn của chúng ta sao? 】

Dylan Ninh: [Lẽ nào tôi phải viết cho tình bạn này một bài diễn văn? 】

Nguyễn: [Xem ra cậu là một người rất có kinh nghiệm! 】

Dylan Ninh: [Vậy có muốn người có kinh nghiệm này hướng dẫn cho anh không? 】

Nguyễn: [... Tôi thực sự nghi ngờ rằng trước đây cậu không ở nước ngoài! 】

Trò đùa nào cũng có thể hiểu, hơn nữa còn có thể đáp trả lại một cách rất nhanh chóng, một người như Nguyễn Tích Nguyên, người gốc Z chân chính cũng không thể chịu nổi!

Dylan Ninh: [Vậy phải cảm ơn giáo viên tiếng Z của tôi! 】

Đó là một người đặc biệt, người Trung Quốc quốc tịch F, không có việc gì thường thích trêu chọc Lục Đinh Ninh.

Cho nên bây giờ Lục Đinh Ninh không có áp lực đối với loại trêu chọc lẫn nhau này.

Chỉ là thầy dạy tiếng Trung của cô không ngờ rằng cô cần sử dụng những bài thơ cổ của Trung Quốc cho nên cũng không dạy cho cô, khiến cô tạo ra rất nhiều trò cười.

Dylan Ninh: [Đừng lo lắng, nếu Lục Chí Thanh dám đến, tôi sẽ tổ chức tảo mộ cho anh ta mỗi ngày! 】

Lục Đinh Ninh cuối cùng cũng kết thúc cuộc trò chuyện bằng câu này. Sau đó, cô nhặt "Bộ tuyển tập thơ năm chữ" mà Tông Kế Trạch đã đưa cho cô trước đó bắt đầu ngâm nga đọc thuộc lòng.

"Đầu giường ánh trăng rọi, trên mặt đất còn có một lọ kem bôi tay?"

“Hình như không phải thế này!” Lục Đinh Ninh gãi gãi đầu, cáu kỉnh mở sách ra, liếc nhìn hai lần rồi nói tiếp: “Đầu giường ánh trăng rọi, trên mặt đất có...có..."

*

Ngày hôm sau là chủ nhật, sau khi xử lý một số công việc của RM, cô đang định xem bảng chữ mẫu mà Tông Kế Trạch mang đến cho mình thì điện thoại đột nhiên có tiếng thông báo.

Đó là một tin nhắn mới từ WeChat.

Khi mở ra, hóa ra là tin nhắn từ Lệ Khả Hinh.

Hinh Hinh: [Nhất Ninh, tối nay anh có rảnh không? 】

Dylan Ninh: [Có.】

Mặc dù Tông Kế Trạch không thích cô tiếp xúc với Lệ Khả Hinh, nhưng cũng không có cách nào, hình như là làm con trai lâu rồi, bây giờ cô thật sự không thể chịu nổi khi có một cô gái yếu đuối cầu cứu mình!

Hơn nữa, thà ra ngoài làm quen với mọi người nơi đây nhiều hơn, có khi sẽ dễ dàng hơn trong việc tìm kiếm tung tích của anh trai.

Hinh Hinh: [Tốt quá, 8 giờ tối tại Khải Tát club! Đừng đến muộn nha! 】

Dylan Ninh: [Được! Tôi sẽ đến đúng giờ.】

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Lệ Khả Hinh, Lục Đinh Ninh đang tự hỏi làm thế nào để nói với Tông Kế Trạch rằng cô sẽ không đến nhà anh để học các bài thơ cổ của Trung Quốc vào tối nay, nhưng cô không ngờ đúng lúc này lại nhận được tin nhắn WeChat của Tông Kế Trạch.

Kế Trạch: [Tối nay tôi có việc, cho cậu nghỉ một ngày! 】

Nhìn thấy tin nhắn này, Lục Đinh Ninh mỉm cười, nụ cười giống như pháo hoa nở vào ban đêm, vô cùng chói mắt. Sau đó, cô đã trả lời Tông Kế Trạch.

Dylan Ninh: [Hình ảnh].

Tông Kế Trạch đang xem bảng báo cáo giá thì nhận một tin nhắn mới, điện thoại di động vang lên tiếng chuông nhắc nhở anh.

Khi mở ra kiểm tra, anh phát hiện đó là tin nhắn của Lục Đinh Ninh gửi cho anh.

Chỉ là trên đó không có chữ nào, chỉ có một con chuột lang mũm mĩm vui vẻ rải hoa khắp nơi!

“Không cần học bổ túc liền vui vẻ như vậy sao?” Nhìn bức ảnh GIF trên màn hình, Tông Kế Trạch thì thào một mình, tưởng tượng xem thiếu niên ở đầu dây bên kia có phải đang nhảy cẫng lên vì sung sướиɠ giống như chú chuột lang nhỏ trong bức ảnh này không

Đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên, nụ cười nhạt nhòa nhưng có phần chân thật.

Đến nỗi Cảnh Kình, người vừa mở cửa văn phòng chuẩn bị thông báo cho Tông Kế Trạch về kế hoạch tiếp theo đã phải ngạc nhiên vì nụ cười trên khóe miệng của Tông Kế Trạch.

………