Chương 4

Buổi tối, Tổng Sơ Mãn xuống lầu cho đám mèo ăn, cậu cũng không nhìn thấy con mèo bò sữa kia.Cậu tìm nó khắp các con đường trong tiểu khu, cũng không tìm thấy, đành phải tạm thời bỏ cuộc.

Nó có thể đã chạy qua tiểu khu khác, những con mèo lang thang ở đây bản tính rất cảnh giác, rất khó bị người khác bắt đi, nhưng Tống Sơ Mãn lo lắng sợ rằng không có ai cho nó ăn.

Thức ăn cho mèo ở nhà cũng không còn nhiều, Tống Sơ Mẫn nhắn tin cho cửa hàng thú cưng quen thuộc bảo hai ngày nữa mang một túi mới qua.

[Nhà có thú cưng]: Cái này đang hết hàng rồi, có thể phải đợi một tuần ạ.

[An]: Không chờ được, có loại khác hay không?

[Nhà có thú cưng]: Có ạ, có hai loại này cũng bán khá chạy, giá cả cũng không khác nhau lắm. Hình ảnh/ /Hình ảnh/

Tống Sơ Mãn cũng không hiểu rõ mấy cái này, tùy tiện chọn một cái.

[An]: Lấy loại đầu tiên đi.

[Nhà có thú cưng]: Vâng, ngày mốt sẽ đem qua cho anh.

Tắt WeChat, một số điện thoại lạ bỗng gọi đến.

Điện thoại rung "Ong ong", địa chỉ hiện ra từ thành phố D.

Tống Sơ Mãn rút tay về như bị phỏng, vội vàng tắt máy không trả lời, thả điện thoại xuống rồi đi rửa mặt.

Chờ cậu đi thì điện thoại cũng tắt, người đó cũng chỉ gọi một lần.

Mặc dù không biết là ai gọi đến, nhưng địa chỉ của cuộc gọi khiến cả người cậu khó chịu, Tống Sơ Mãn nhìn chằm chằm một chốc, đưa tay xóa ghi âm.

Đồng Nhất Hàng mãi cho đến chiều hôm sau mới trả lời tin nhắn.

[Làm công nhân lẻ loi một mình]: Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

[Làm công nhân lẻ loi một mình]: Sao lại bị bắt đi làm cu li chứ, làm sao mới có thể thoát khỏi bể khổ đây hảaaaaa!

Tống Sơ Mãn không biết nên an ủi anh ấy thế nào, buồn chán đánh chữ.

[An]: Cố lên.

Đồng Nhất Hàng không trả lời lại, Tống Sơ Mãn cũng đã quen, không để ý tới anh ấy nữa.

Cậu đi đến tiệm bán hoa, Tiểu Đặng thấy Tổng Sơ Mãn lại đến đây vào buổi chiều, tò mò hỏi: "Anh chủ, sao anh lại đến vậy?"

"Anh chờ lấy thức ăn cho mèo."

Đã quá giờ cho mèo ăn, Tống Sơ Mãn mở WeChat lên hối chủ tiệm, rất nhanh có người đẩy cửa: "Đặt thức ăn cho mèo đúng không ạ?"

"Vâng, cảm ơn." Tống Sơ Mãn đi lại lấy thức ăn cho mèo, ngồi xổm trên đất mở cái thùng đó ra.

Điện thoại cậu đặt trên quầy thanh toán, có người gọi đến, Tiểu Đặng mới cúi đầu nhìn: "Anh chủ, có người gọi cho anh!"

Cô mang qua đưa cho Tống Sơ Mãn, trên đường không cẩn thận ấn nút nghe máy, Tống Sơ Mãn vừa nhận lấy liền thấy là số lạ ở thành phố D hôm trước.

Điện thoại không mở loa ngoài, nhưng cũng dễ dàng nghe được phía bên kia điện thoại có một giọng nói: "Sơ Mẫn? Là cậu.."

Tống Sơ Mãn liền cúp máy, nhanh chóng bỏ vào danh sách đen.

Tiểu Đặng nhìn thấy, âm thầm tò mò, nhưng cô nhìn thấy sắc mặt Tổng Sơ Mãn không quá tốt, thức thời không hỏi gì thêm.

Tào Viễn lời mới ra khỏi miệng, bên tai đã vang lên tiếng "Tút tút", xấu hổ bỏ điện thoại xuống: "Thằng nhóc con này.."

Tào Kỳ Vân ở bên cạnh cười nhạo: "Đã nói rồi, nó không nhận điện thoại đâu."

"Vậy phải làm sao đây?" Tào Viễn lớn tiếng nói: "Nó dù sao cũng gọi tôi một tiếng cậu! Tôi.."

"Chú còn có mặt mũi mà nói sao? Đây không phải là do chú làm ra à?" Tào Kỳ Vân bỏ chén trà xuống "Cạch", trợn mắt nói: "Hơn nữa chú thì là cậu cái gì, trong lòng không xem lại thử?"

Tào Viễn nhất thời tức giận như cái bóng cao su, lại gần rót thêm vào chén trà của Tào Kỳ Vân: "Chị, em không phải đang suy nghĩ cách sao.. Em đáng chết, em bảo đảm sẽ không dám nữa.."

Nhìn thấy Tào Kỳ Vân uống trà, Tào Viễn khóc lóc nói: "Chị, thật ra em có một cách, chị nhất định phải giúp em.."

Tào Kỳ Vân ấn thái dương, trên mặt lộ ra vẻ bất lực và mệt mỏi: "Chị đã nhờ người giúp em điều tra, đợi khi tìm được Tổng Sơ Mãn ở đâu, em tự qua tìm nó."

Nghe thấy bản thân ông ta phải tự đi, Tào Viễn không vui lắm, nhưng không dám phản kháng: "Chị có thể bắt nó đồng ý sao?"

Tào Kỳ Vân kiên định nói: "Em đi, nó dám không đồng ý."

Đứa con riêng đó, đã bị bà ta bỏ đi.

Một túi thức ăn cho mèo rất lớn, ước chừng cũng phải mười cân, Tổng Sơ Mãn ôm lấy rồi chuẩn bị về nhà, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Tiểu Đặng giúp cậu mở cửa, có người vừa mới từ bên ngoài đi vào.

Tổng Sơ Mãn ngẩng đầu, vậy mà lại là Lục Chiêu.

"Đúng thật là cậu, tôi vừa lúc đi ngang qua đây.." Lục Chiêu cũng rất ngạc nhiên, anh nhìn thức ăn cho mèo được Tống Sơ Mẫn ôm đầy trong ngực: "Đây là.."

Tổng Sơ Mãn quen biết rất ít người, chưa từng gặp qua tình huống như vầy, cậu và Lục Chiêu nhìn chằm chằm nhau.

Trực tiếp rời đi thì không hay lắm, Tống Sơ Mãn thả thức ăn cho mèo ra, nói ra một câu: ".. Ừm."

Tiểu Đặng đứng sau lưng hỏi: "Anh là bạn của anh chủ em sao?"

Ở trong ấn tượng của cô, Tổng Sơ Mãn vẫn luôn ở một mình, chưa bao giờ nói chuyện nhiều với ai, hơn nữa vẻ ngoài của Lục Chiêu lại dễ nhìn, cô mới không nhìn được mà hỏi.

Tổng Sơ Mãn căng thẳng sợ Lục Chiêu nói: "Tôi là bác sĩ tâm lý của cậu ấy."

Cậu không thích lúc ở ngoài bệnh viện, nói bản thân là bệnh nhân.

Cũng may Lục Chiêu nói với Tiểu Đặng: "Ừm, đúng vậy."

Trong tiệm còn có các khách hàng khác đi vào, Tiểu Đặng cũng đi qua chào đón, Lục Chiêu bị mấy túi thức ăn cho mèo trên đất hấp dẫn, cúi người xem xét bao bì túi.

"Này." Anh do dự hỏi: "Cậu vẫn hay cho mèo ăn nhãn hiệu thức ăn này à?"

Tống Sơ Mãn không rõ cho nên nói thật: "Không phải, loại trước kia tôi dùng hết hàng mất rồi."

Trực giác của cậu cảm thấy thức ăn cho mèo không ổn, hỏi: "Sao vậy?"

Quả nhiên Lục Chiêu nói: "Thức ăn cho mèo này không tốt, ăn vào dễ bị bệnh về đường tiêu hóa."

Vậy.. "Tổng Sơ Mẫn không biết phải làm sao, định mở điện thoại liên hệ với chủ tiệm thức ăn cho mèo.

[An]: Thức ăn cho mèo mới mang tới có thể đổi được không?

[Nhà có thú cưng]: Thật xin lỗi, thức ăn cho mèo đã mua thì không được đổi [Thật có lỗi. Jpg].

Lục Chiêu kiên nhẫn nhìn cậu và chủ tiệm nhắn tin với nhau xong liền đoán:" Không được đổi? "

"Ừm. "

Tổng Sơ Mẫn tự trách, là do cậu trước đó không kiểm tra cẩn thận, túi thức ăn cho mèo này cũng không dám dùng nữa, cũng mất lòng tin vào chủ tiệm thú cưng.

" Như vậy đi. "Lục Chiêu đề nghị:" Tôi biết một tiệm thú cưng khá nổi tiếng, nếu cậu vội, tôi trước tiên bảo họ lấy cho cậu một túi. "

Thấy Tổng Sơ Mẫn do dự, Lục Chiêu lại nói:" Tôi cũng thường mua thức ăn cho mèo và mấy loại đồ dùng khác ở đó, cậu yên tâm. "

Tổng Sơ Mãn bắt lấy ý chính trong lời của anh:" Anh có nuôi mèo? "

Lục Chiêu gật đầu:" Có một con Ragdoll, được một tuổi. "

Có một chút ghen tị không thể nhận ra trong mắt cậu, cậu nói:" Vậy làm phiền anh rồi. "

Lục Chiêu nói:" Không phiền. ", rồi đi ra ngoài gọi điện thoại.

Thức ăn cho mèo ở trên đất bị mang tới kho để đồ, Tổng Sơ Mãn đóng cửa lại, Lục Chiêu đã gọi điện thoại xong, đi về phía cậu.

Tổng Sơ Mãn không hiểu sao thấy lúng túng, rõ ràng cậu mới gặp Lục Chiêu lần thứ hai, hai người lại giống như đã quen nhau từ lâu.

Lục Chiêu lại gần:" Tiệm thú cưng cách đây không xa, họ sẽ mang lại nhanh thôi, đừng lo lắng. "

Tống Sơ Mãn thật lòng nói:" Cảm ơn.

Thật ra tối hôm qua, thức ăn cho mèo không đủ, đám mèo ăn không được no, chúng kêu meo meo với Tổng Sơ Mãn một lúc lâu rồi mới rời đi.

Không cần khách sáo. "Lục Chiêu nhìn quanh tiệm, đưa tay cầm đóa hoa hồng:" Bác sĩ Triệu nói cậu mở một tiệm bán hoa, thì ra là ở chỗ này. "

Tống Sơ Mãn" Ừm. ", mắt nhìn sang phía Tiểu Đặng, cô đang cắt tỉa cành hoa, không có nghe thấy cuộc đối thoại của hai người và từ "Bác sĩ".

Cậu rõ ràng không có ý định nói chuyện phiếm, Lục Chiêu liền tự mình đi dạo một vòng trong tiệm bán hoa, chọn vài bông hoa rồi bảo Tiểu Đặng bó lại.

Chờ hoa bó xong, thức ăn cho mèo cũng đã tới.

Tống Sơ Mãn nhìn thật kỹ lưỡng, là một thứ tiếng nước ngoài mà cậu không biết, in ấn và đóng gói cũng rất tinh tế.

Người giao thức ăn cho mèo đặt đồ ăn xuống rồi rời đi, Tống Sơ Mãn hỏi Lục Chiêu:" Chỗ này bao nhiêu tiền? "

Lục Chiêu cũng không từ chối, nói ra một cái giá:" Đưa cho tôi luôn đi, tôi giúp cậu đưa cho chủ tiệm. "

Sau khi trả tiền ổn thỏa, Tống Sơ Mãn lại ôm thức ăn cho mèo lên, đi ra cửa mới phát hiện ngoài trời đang mưa.

Mưa không lớn, rơi xuống đất rồi bốc hơi rất nhanh, Tổng Sơ mãn quyết định đi luôn, cánh tay lại bị giữ lại.

Tiệm bán hoa có chuẩn bị dù dự bị cho khách hàng, Lục Chiêu cầm một cái, ngắn gọn nói:" Tiễn cậu. "

Tổng Sơ Mãn có chút khó xử trong lòng, cậu từ chối:" Không cần đâu.. "

" Mưa càng lúc càng lớn. "Phản ứng của cậu cũng nằm trong dự kiến của Lục Chiêu, anh liền giơ dù che cả hai người:" Tôi tiện đường. "

Lục Chiêu nói không sai, trong chốc lát mưa rơi càng nặng hạt, rơi trên mặt dù phát ra tiếng lộp độp.

Tiểu Đặng ở trong tiệm, thấy hai người họ mãi mà không đi, tò mò ra xem thử.

Tống Sơ Mẫn sợ cô phát hiện ra cái gì, cụp mắt xuống, ôm chặt thức ăn cho mèo:" Đi thôi. "

Trên đường đi Lục Chiêu không nói chuyện, Tống Sơ Mãn cũng im lặng, trong không khí trầm mặc như vậy,

Tống Sơ Mãn ngược lại lại cảm thấy thả lỏng.

Tới tiểu khu, Lục Chiêu cũng không dừng lại, có vẻ là muốn trực tiếp dẫn Tống Sơ Mẫn đến dưới lầu.

Tổng Sơ Mẫn mấp máy môi, cuối cùng cũng không có ngăn cản.

Bởi vì trời mưa, người ở phía dưới tiểu khu ít, hai người đi được nửa đường, bụi cây cạnh lối đi nhỏ có vài tiếng kêu, một con mèo vàng chui ra.

"Meo!"

Con mèo vàng không để ý lông bị mưa ướt, nhìn Tổng Sơ Mãn kêu lớn tiếng, âm cuối kéo rất dài, đầy ai oán và trách cứ.

Tống Sơ Mãn:"... "

Lại có thêm mấy con mèo liên tiếp đi ra, đứng ở giữa đường, tất cả đều là màu lông mà Tổng Sơ Mãn quen thuộc.

Lục Chiêu rất nhanh liền nhận ra:" Thức ăn cho mèo là mua cho tụi nó?

Đám mèo vì đói mà đứng trong mưa không chịu đi, Tống Sơ Mãn cũng không giải thích, vội vàng đi lại phía dưới lầu của tiểu khu gần nhất, tìm chỗ đất trống rồi thả thức ăn cho mèo ra.

Con mèo vàng nóng nảy, ngày thường thì không chịu lại gần Tống Sơ Mãn, bây giờ lại chủ động đi qua cọ cọ, thu móng vuốt lại rồi dùng đệm thịt vỗ vỗ lên tay của Tống Sơ Mãn.

Tâm tình của Tống Sơ Mãn rất khó tả, cậu không kịp đi về lấy chén, trực tiếp mở túi ra, đổ thức ăn cho mèo vào chỗ đất khô ráo.

Đám mèo bây giờ mới ngừng lại, ăn ngấu nghiến.

Lục Chiêu đứng bên cạnh nhìn một hồi, xếp dù lại rồi ngồi xổm xuống bên cạnh Tống Sơ Mẫn:" Cậu đối với bọn nó thật tốt. "

Anh nhìn ra được, đám mèo này đều bị Tống Sơ Mãn chiều quá làm hư.

Vẻ mặt Tổng Sơ Mãn hiếm khi nhu hòa:" Tôi từng định bắt tụi nó đi trung tâm nhận nuôi, nhưng mà bắt đi không được. "

Mỗi lần ăn xong thức ăn cho mèo của cậu, bọn nó đều bỏ đi, thực vô tình.

" Mèo lang thang tính tình tự do, càng lớn càng khó nuôi. "

Lục Chiêu nhìn về phía Tống Sơ Mãn:" Thích thì có thể nuôi một con.

Tống Sơ Mẫn lắc đầu:" Không nuôi. "

"Vì sao?"

Giọng nói của Tống Sơ Mãn vang lên trong màn mưa:" Sẽ chết. "

Cậu rất bình tĩnh, như đang nói một chuyện không mấy quan trọng.

Lục Chiêu im lặng, đám mèo đã ăn gần hết, anh thuận tay sờ đầu con mèo vàng.

Con mèo vàng thế nhưng lại ngồi yên tại chỗ, Tống Sơ Mãn trừng lớn hai mắt.

Cậu cũng muốn sờ, đưa tay về phía con mèo vàng, lại bị nó trốn đi nhanh chóng.

Lục Chiêu nhìn thấy cảnh này, lại sờ lưng con mèo vàng, một con mèo khác thậm chí chủ động lại cọ lòng bàn tay Lục Chiêu.

Tống Sơ Mãn không tin tưởng lại giơ tay lên một lần nữa, vẫn bị né đi, chỉ có thể sờ được cọng lông.

Cậu nhịn không được hỏi:" Sao lại như vậy? "

Rõ ràng là cậu cho đám tổ tông này ăn, Lục Chiêu mới lại đây lần đầu, sao anh có thể sờ được?

Lục Chiêu cũng mù mịt, sau đó nhướng mày:" Bọn nó không cho cậu sờ. "

Trong lòng Tổng Sơ Mẫn không vui, thờ ơ tiếp lời.

Cho mèo ăn xong, Tống Sơ Mãn đứng dậy định đi, Lục Chiêu ôm lấy con mèo vàng:" Muốn sờ một chút không? "

Tống Sơ Mãn cúi đầu, lại ngồi xổm xuống.

Mèo đại ca lúc trước, bây giờ lại như cô vợ nhỏ ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của Lục Chiêu, Tống Sơ Mãn giơ tay ra.

Con mèo vàng tuy là mèo lang thang, nhưng lại rất sạch sẽ, cũng không có mùi lạ, bộ lông dày ấm áp, nheo mắt phát ra tiếng "Gừ gừ".

Tống Sơ Mãn sờ thật lâu, còn nhéo đệm thịt mềm của mèo đại ca, thẳng đến khi hài lòng mới thu tay lại, cảm thán với Lục Chiêu:" Nó ngoan quá. "

Ý cười trên khóe môi cậu còn chưa thu lại, ngẩng đầu liền thấy Lục Chiêu đang nhìn mình chằm chằm.

Mưa vẫn rơi, mái hiên tránh mưa nhỏ hẹp, lại có một bầy mèo nằm đó, hai người đứng rất gần nhau.

Lục Chiêu cúi đầu đáp:" Ừm."