Chương 5

Tống Sơ Mẫn không chút ý thức, vẫn đang đắm chìm trong niềm vui khi được sờ mèo, tiếng chuông điện thoại vang lên không đúng lúc.Tào Kỳ Vân không có ở đây, Tào Viễn lấy điện thoại của người giúp việc, gọi lần nữa cho Tống Sơ Mãn.

Tắt máy, không thể kết nối.

Ông ta và Tổng Sơ Mãn tiếp xúc cũng không nhiều, trong trí nhớ của ông, cậu vẫn là một đứa trẻ nhút nhát gầy yếu, thường im lặng cả ngày.

Năm xưa Tào Kỳ Vân đối xử không tốt với cậu, bản thân ông ta còn không nhịn được nói vài câu, thẳng nhóc này sao lại quên mất rồi?

Ông ta không tin vào căn bệnh đó, liền sai người lấy điện thoại khác gọi lại, không ngoại lệ tất cả đều bị từ chối, mãi đến khi vang lên âm thanh: "Người dùng bạn gọi đã tắt máy."

Tào Viễn tức giận vứt điện thoại, lên lầu ngủ bù.

Lục Chiêu thấy Tổng Sơ Mãn liên tục cúp máy mấy cuộc điện thoại liền, cuối cùng tắt máy luôn, anh vờ như vô tình hỏi: "Cãi nhau với bạn trai?"

"Hả?" Tống Sơ Mãn ngỡ ngàng ngẩng đầu.

Những cuộc điện thoại này cứ kéo dài không dứt, trong lòng cậu cảm thấy rất hoảng loạn, còn có chút sợ hãi.

Chợt nghe được câu hỏi không có chủ đích này, tâm tình bỗng nhiên bình tĩnh lại một chút.

Tống Sơ Mẫn lắc đầu: "Không phải."

Ngoài trời mưa như trút nước, nhưng rất nhanh đã tạnh, mèo vàng từ trong lòng ngực Lục Chiêu trèo ra, lưu luyến quấn lấy ống quần anh một vòng, chào tạm biệt người anh em rồi rời đi.

Lục Chiêu đứng lên vảy vảy ô, phát hiện ánh mắt Tổng Sơ Mãn nhìn mình có vẻ không vui.

Anh biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Không có." Tống Sơ Mãn trở lại với trạng thái lạnh lùng như bình thường, "Cám ơn anh đã đưa tôi về, tạm biệt."

Cậu ôm số thức ăn cho mèo còn lại, vòng qua Lục Chiêu, rời đi.

Lục Chiêu ở phía sau nhìn bóng lưng cậu bật cười.

Thật ra Lục Chiêu không có hứng thú đối với những người có tính tình quá lạnh lùng.

Cho dù Tổng Sơ Mãn lớn lên trông không tệ, hơn nữa rất có thể là An An, lúc ban đầu Lục Chiêu có ý định tiếp cận cậu, cũng không suy nghĩ nhiều.

Nhưng con người quả nhiên không thể chỉ nhìn bề ngoài.

Bây giờ Tống Sơ Mãn càng ngày càng trở nên lạnh lùng hơn, làm Lục Chiêu nhớ tới cảnh cậu gọi điện thoại hôm đó.

Anh không thể nhìn thấy hình ảnh hay nghe rõ âm thanh.

Đối với người ngoài cậu luôn tỏ ra lạnh lùng, chỉ duy nhất ở trước mặt "bạn trai" mới trở nên ngoan ngoãn nghe lời, đây quả đúng là gu của Lục Chiêu.

Thật không may, đối tượng yêu đương của cậu lại không phải anh.

Nụ cười trên mặt Lục Chiêu vụt tắt, cầm ô rời đi, trên đường gọi điện thoại cho một người nào đó.

"Giúp tôi tra nhật ký cuộc gọi của số máy này, ừm, thời gian gần đây."

Cúp điện thoại, trên mặt Lục Chiêu vẫn hiện rõ vẻ không vui, anh mở một app khác.

Màn hình là hình ảnh giám sát, một con mèo Ragdoll trưởng thành đang nằm trên ghế sofa trong phòng khách để ngủ.

Lục Chiêu không lừa Tống Sơ Mãn, anh thực sự nuôi một con mèo.

Con Radgoll vẫn ngủ cho đến khi Lục Chiêu về nhà, nghe thấy mở tiếng khóa cửa, nó liền xoay người, cảnh giác dựng thẳng lỗ tai lên.

Cửa lớn mở ra, thân hình quen thuộc xuất hiện, con Ragdoll mới nhảy xuống sofa, chạy tới.

Lục Chiêu khom lưng ôm lấy nó, vuốt ve bộ lông mềm mại. "Có nhớ anh không?"

Con Ragdoll kêu "meo" một tiếng, cọ cọ cằm anh.

Buổi tối Tống Sơ Mãn trước khi đi ngủ, nhận được tin nhắn Lục Chiêu gửi tới.

Cậu nghi hoặc mở ra, phát hiện là ảnh chụp của một con mèo Ragdoll, bộ dạng cực kỳ xinh đẹp, nhu thuận ngồi xổm, trên đầu đặt một bàn tay, vừa nhìn đã biết là của Lục Chiêu.

[Lục Chiêu]: Nó tên là Miên Miên.

Tống Sơ Mãn nhìn chằm chằm, không nhịn được liền đem ảnh chụp lưu về, nhưng lại không muốn trả lời.

Anh ta đang khoe khoang với mình sao? Tổng Sơ Mãn vẫn còn phẫn nộ về những gì đã xảy ra hồi chiều nay, cậu không để ý tới Lục Chiêu, nằm xuống ngủ.

Lục Chiêu bên này đợi thật lâu không thấy Tống Sơ Mãn phản hồi, dần mất kiên nhẫn.

Miên Miên nằm sấp ở đầu giường, tiến lại gần nhìn màn hình điện thoại của anh, Lục Chiêu vỗ đầu nó: "Ngủ đi."

Mấy ngày sau, Tống Sơ Mãn vẫn như cũ, buổi sáng đi đến tiệm bán hoa, buổi chiều về nhà nghỉ ngơi, một ngày cho mèo ăn hai lần.

Không còn điện thoại lạ gọi tới, nhưng khi Tống Sơ Mãn đi trên đường, luôn cảm thấy có người theo sau.

Cậu không thể xác định, bởi vì không phát hiện ra bất kỳ bóng dáng khả nghi nào, chỉ dựa vào trực giác của mình.

Người mặc đồ đen khả nghi theo cậu từ siêu thị về tiểu khu, Tổng Sơ Mãn cũng chưa từng gặp lại, trong tiểu khu tuy rằng có lắp camera giám sát, nhưng đã khá cũ, bây giờ chỉ dùng để trưng.

Hôm nay Tổng Sơ Mãn đi mua đồ ăn, cảm giác bị theo dõi lại xuất hiện.

Cậu không đi siêu thị, mà quyết định đi chợ gần đó mua thịt tươi, trong chợ có rất nhiều người, cậu nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy đều là người buôn bán bình thường và người đến mua đồ, không có điều gì khả nghi.

Bác gái ở một bên thúc giục nói: "Chỉ còn lại nhiêu đây, bán rẻ cho, có muốn mua không?"

Tổng Sơ Mãn hoàn hồn: "Mua."

Cậu chỉ có thể tâm sự với Đồng Nhất Hàng, Đồng Nhất Hàng sau khi biết được liền an ủi cậu.

[Thịt lợn xé Yuxiang mãi đỉnh]: Đừng quá lo lắng, có thể là do tưởng tượng thôi?

[Thịt lợn xé Yuxiang mãi đỉnh]: Haiz, tớ cũng không có cách nào giúp cậu, hay là hỏi bác sĩ tâm lý của cậu thử đi?

Anh ấy nói rất khéo léo, Tổng Sơ Mãn biết ý của anh ấy, đây có thể chỉ là ảo giác do vấn đề tâm lý của cậu tạo ra.

Kỳ thật Tống Sơ Mãn có một đối tượng tình nghi, chính là người nhà họ Tào ở thành phố D.

Cậu rời đi lâu như vậy, đối phương không quan tâm, bây giờ tự nhiên lại liên lạc với cậu, chắc chắn không phải là chuyện tốt gì.

Nhưng nếu thật sự là bọn họ, sau khi phát hiện ra cậu vì sao không trực tiếp đến tìm mà phải lén lút theo dõi?

Tống Sơ Mãn thầm nghĩ một hồi, càng nghĩ càng loạn, cũng bắt đầu hoài nghi chính mình.

Cuối cùng cậu quyết định nghe Đông Nhất Hàng, đem chuyện này nói cho Lục Chiêu.

Cuộc gặp thứ hai vẫn diễn ra vào chiều thứ bảy, Tổng Sơ Mãn sau khi ra khỏi nhà liền cảnh giác quan sát bốn phía, phát hiện cảm giác khác thường xung quanh cậu mấy ngày nay biến mất.

Tổng Sơ Mãn vừa nghi hoặc vừa đi đến bệnh viện.

Cậu nghĩ trước trong đầu sẽ nói như thế nào, Lục Chiêu đưa cậu một ly nước ấm, ngồi xuống đối diện: "Lần trước sao lại không trả lời tôi?"

Tổng Sơ Mãn cầm ly, không rõ nguyên nhân: "Cái gì?"

Lục Chiêu nhắc cậu: "Ảnh chụp Miên Miên, thấy chưa?"

"Thấy rồi."

Tống Sơ Mẫn nói xong mới phản ứng lại, anh đang hỏi cậu vì sao không trả lời tin nhắn của anh.

"....."

Cậu có chút xấu hổ, nhưng lần trước Lục Chiêu nói với cậu là nếu gặp chuyện không muốn làm phải nói ra.

Vì thế Tổng Sơ Mãn thẳng thẳng nói: "Không muốn trả lời."

Tống Sơ Mãn nghĩ rằng có thể được nhìn thấy biểu cảm xấu hổ của Lục Chiêu, nhưng không có.

Lục Chiêu có chút bất lực, lập tức không nói nhiều nữa: "Được."

Anh mở sổ ghi chép ra: "Mấy con mèo hoang kia đâu, thức ăn cho mèo có ổn không?"

Tổng Sơ Mãn thầm nghĩ, sao Lục Chiêu luôn hỏi mấy chuyện không liên quan vậy?

Cậu nghĩ lại, nói về mèo cũng không mâu thuẫn, gật đầu: "Bọn nó rất thích."

Lục Chiêu tiếp tục cười, nói: "Vậy là tốt rồi."

"Gần đây tâm trạng thế nào?"

Cuối cùng anh cũng đi vào vấn đề chính, Tổng Sơ Mãn trả lời: "Không tốt."

"Bởi vì cái gì?"

"Tôi cảm thấy" Ngoại trừ Đồng Nhất Hàng, Tổng Sơ Mãn rất ít khi chủ động kể mấy chuyện phiền phức của bản thân với ai, cậu ngồi ngay ngắn, uống một ngụm nước: "Gần đây hình như có người đang theo dõi tôi."

Ánh mắt Lục Chiêu sáng lên: "Theo dõi?"

"Thật ra tôi không thể chắc chắn, chỉ là trong khoảng thời gian này.." Tổng Sơ Mãn nhẹ nhàng nhíu mày, "Cảm giác rất không tốt."

Lục Chiêu buông bút xuống, nâng khuỷu tay chống vào sofa: "Người làm ra hành vi theo dõi, đều có ý đồ nhất định nào đó, cậu thử nhớ lại một chút, gần đây có người nào hay là có phát sinh chuyện gì, làm cho cậu cảm thấy kỳ lạ?"

Tống Sơ Mẫn cắn môi, không lên tiếng, một lúc lâu sau mới nói: "Không có."

Lục Chiêu không bỏ qua biến hóa rất nhỏ này, nhẹ giọng hỏi ngược lại: "Thật sao?"

Tổng Sơ Mẫn nhìn chằm chằm ly nước không nói lời nào.

Trong tư liệu Triệu Tề lưu lại, phần lớn là quá trình trị liệu của Tổng Sơ Mãn, cùng với một số thói quen hành vi,.....,về phần nguyên nhân khiến cậu bị bệnh, có thể là do chuyện thời thơ ấu phát sinh mà dẫn đến.

Ngoài ra không có ghi chép gì thêm, phóng chừng thời gian tiếp xúc với Tổng Sơ Mẫn khá ngắn, cậu không muốn nói, không chịu hợp tác.

Trái tim cậu giấu mình, đắm chìm trong đáy vực sâu.

Lục Chiêu còn để ý một điểm khác: "Từng nói chuyện cậu bị theo dõi cho người quen hoặc bạn trai chưa?"

"Nói rồi." Tống Sơ Mãn sờ chóp mũi, "Cậu ấy cho rằng là tôi tự tưởng tượng ra."

Lục Chiêu gật đầu: "Ra vậy."

Anh cúi đầu vừa viết vào sổ, vừa tiếp tục nói: "Tôi đề nghị cậu quan sát thêm vài ngày nữa, nếu như sợ hãi, lúc ra ngoài tốt nhất nên tìm người đi cùng."

Tống Sơ Mãn cũng thử nghĩ, nhưng cậu tìm ra được ai.

Người đối diện vẫn không lên tiếng, Lục Chiêu ngẩng đầu, nhạy bén đoán được vài phần: "Bạn trai không ở bên cạnh à?"

Hoặc như Triệu Tề nói, cái gọi là bạn trai căn bản là cậu tưởng tượng ra.

"Ừm." Tống Sơ Mẫn mập mờ nói, gần đây cậu xem được một từ mới: "Yêu xa."

Lục Chiêu đột nhiên không muốn tiếp tục đề tài này nữa, anh tháo kính xuống, dựa vào lưng ghế sofa: "Vậy thì như vầy đi."

"Nếu cậu muốn, lúc sợ hãi có thể gọi điện thoại cho tôi, hoặc là nhắn tin."

Anh vẫn để Tổng Sơ Mẫn liên lạc với "bạn trai", chỉ là cố ý tránh không đề cập tới mà thôi.

Đương nhiên, Tổng Sơ Mãn cũng có thể từ chối anh.

"Được không?"

Tổng Sơ Mãn chần chờ, phản ứng đầu tiên của cậu không phải là từ chối, dường như không ổn.

"Đương nhiên có thể." Lục Chiêu từng bước dụ dỗ, "Ở chỗ này, tôi là bác sĩ của cậu, thời gian khác, chúng ta là bạn bè."

Tổng Sơ Mãn không phản bác điều này.

Hôm đó Lục Chiêu cùng cậu đi cho mèo ăn, Tổng Sơ Mãn ngoại trừ ghen tị, còn có chút cảm xúc khó hiểu khác.

Rất nhiều người nói, mèo là động vật rất tâm linh, Tống Sơ Mãn không có nghi ngờ gì về chuyện này.

Đám mèo hoang cậu cho ăn tính tình cảnh giác, đừng nói những người khác, ngay cả chính cậu cũng không được sờ, vậy mà lại cho phép Lục Chiêu sờ.

Trong lòng Tống Sơ Mãn vừa chua xót vừa nghĩ, Lục Chiêu nhất định là một người vừa tốt vừa ấm áp.

Không giống như cậu, mấy con mèo đều ghét cậu.

Nhìn bằng mắt thường vẫn có thể thấy được tâm trạng cậu không vui, Lục Chiêu nhẹ nhàng nhíu mày: "Làm sao vậy?"

Tống Sơ Mãn siết chặt ly nước, không trả lời câu hỏi: "Mèo nhà anh thật xinh đẹp."

Theo thói quen, Tống Sơ Mãn nói chuyện luôn thẳng thắn, hơn nữa khuôn mặt rất lạnh lùng, nhưng lúc cậu nói những lời này, dường như không giống như đang khen ngợi.

Lục Chiêu hiểu được, anh nở nụ cười ôn nhu: "Lần sau đem đến cho cậu xem."

Đáy mắt Tổng Sơ Mãn đột nhiên sáng lên: "Được."

Lục Chiêu lại hỏi một số vấn đề khác, Tống Sơ Mãn trả lời từng cái một, hai người trao đổi không giống bác sĩ và bệnh nhân, ngược lại rất giống bạn bè đang nói chuyện phiếm.

Giữa chừng Lục Chiêu giúp Tống Sơ Mãn rót một ly nước, trong tay cầm theo một thứ nặng trịch.

Tổng Sơ Mãn tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"

Anh cầm một cái máy xổ số nhỏ hình chữ nhật, nửa trên là thủy tinh trong suốt, bên trong chứa rất nhiều quả cầu nhỏ đủ loại, phía dưới có một tay cầm có thể chuyển động.

"Chơi một trò chơi." Lục Chiêu đặt cái máy lên bàn, giải thích với Tổng Sơ Mãn, "Mỗi quả bóng đều chứa một tờ giấy nhỏ, muốn chơi thử trước một lần không?"

Tống Sơ Mãn thử xoay tay cầm, một quả bóng màu xanh nhạt rớt ra, phía trên còn in hình vịt con màu vàng.

Cậu cầm lấy và mở ra, bên trong quả nhiên có một tờ giấy, viết: Một túi cá khô nhỏ.

Lục Chiêu nhìn tờ giấy, rồi thực sự lấy ra một túi cá khô nhỏ từ ngăn kéo dưới bàn, đưa cho Tống Sơ Mãn.

Cá khô nhỏ nhưng là loại cho mèo ăn, Tổng Sơ Mãn so với đồ mình ăn được còn thích thú hơn, ôm chặt vào trong ngực: "Cho tôi sao?"

"Đúng, rút được cái nào thì cái đó là của cậu." Lục Chiêu mỉm cười, ý bảo cậu thử lại, "Một tuần có thể rút ba lần."

Trước lạ sau quen, Tổng Sơ Mãn xoay tay cầm, lấy ra quả cầu tròn thứ hai. Mua cho Miên Miên một món đồ chơi nhỏ.

Đây không tính là phần thưởng, mà là một chuyện cậu cần phải làm, Tống Sơ Mãn vui vẻ tiếp nhận, rút lần thứ ba.

Tờ giấy mở ra, vẻ mặt Tổng Sơ Mãn cứng đờ.

Nó nói: Trong thời thơ ấu, điều hạnh phúc nhất của bạn là gì?

Trong một khoảng thời gian rất dài, Tống Sơ Mãn đều cố gắng tránh để bản thân nhớ tới chuyện trước kia, bởi vì phần lớn là kí ức không tốt.

Cũng không hoàn toàn đúng, cậu nhớ rõ lúc cậu còn nhỏ, thường xuyên vào một thời điểm nào đó, buổi tối, nhân lúc không có ai chú ý, lặng lẽ lẻn đến sân sau, dựa vào thân thể nhỏ gầy từ khe hở hàng rào chen ra ngoài.

Đối diện là hàng rào của một gia đình khác, khe hở hẹp hơn một chút, cậu không vào được, chỉ có thể nhẹ nhàng gõ lan can, gọi: "Anh à? Anh có ở đó không?"

Một cậu nhóc lớn hơn cậu mấy tuổi xuất hiện, đưa cho cậu nửa miếng bánh mì rất mềm: "Trộm cho cậu, mau ăn đi."