Chương 1: Chuyển trường trở thành đối tượng bị bàn tán

Phần 1 - Chương 1: Chuyển trường trở thành đối tượng bị bàn tán

Trans + Beta: Vivians2



***

Lần đầu tiên Ôn Nhã nhìn thấy Phó Diệc Xuyên vào ngày cô chuyển đến trường cấp 3 mới.

Sau khi giáo viên đưa cô vào lớp và giới thiệu ngắn gọn, cô giáo chọn ngẫu nhiên một bạn nam đến giúp cô dọn bàn mới.

"Phòng học không còn chỗ trống nữa, nên em tạm ngồi lên bục giảng trước."

"Thưa cô, không có ai ngồi chỗ kia sao? Em có thể ngồi đó được không?"

Ôn Nhã chỉ vào chỗ trống cuối cùng ở cuối phòng học, cô thực sự không muốn ngồi cạnh bục giảng.

Ở trường cũ của cô, đây là chỗ ngồi dành cho những học sinh nghịch ngợm và hỗn láo nhất trong lớp.

Ở phía sau bàn, một học sinh đang ngủ trên bàn, chỗ bên cạnh còn để trống, không có một cuốn sách nào, chắc hẳn là không có ai ngồi.

Ngay khi giọng nói của Ôn Nhã rơi xuống, không chỉ có vẻ mặt giáo viên bối rối, mà ngay cả các bạn học cũng bắt đầu xì xào bàn tán.

Lúc đó cô chỉ cảm thấy có chút kỳ quái, hoàn toàn không biết chuyện gì, đây cũng chính là lúc bắt đầu cơn ác mộng của cô.

Tiếng nói chuyện sột soạt trong lớp đánh thức nam sinh. Sau khi thức dậy, cậu ta ngồi thẳng lưng, nhìn xung quanh vài lần, phòng học ồn ào lập tức yên lặng.

Phó Diệc Xuyên cau mày nhìn Ôn Nhã trên bục giảng, lười biếng duỗi người nói: "Cô, bên cạnh em không có ai, để bạn học mới ngồi đây đi."

Nữ giáo viên đẩy kính, suy nghĩ một lúc, rồi nhắc nhở Ôn Nhã đừng gây sự với nam sinh trước khi cô ngồi ở chỗ đó.

Lúc đó Ôn Nhã chỉ nghĩ Phó Diệc Xuyên có thể là một học sinh cá biệt.

Sau khi về chỗ ngồi, cô lịch sự giới thiệu mình tên là Ôn Nhã. Cậu ta không trả lời mà chỉ nhìn cô, Ôn Nhã cảm thấy không khí hơi lúng túng.

Cô mở cặp sách rồi đặt từng cuốn sách lên bàn.

Cảm nhận được ánh mắt thiêu đốt về phía mình, Ôn Nhã vô thức hỏi Phó Diệc Xuyên: "Bạn học, bạn có chuyện gì vậy?"

"Phó Diệc Xuyên ~" Anh nhếch môi mỏng lên, tiếp tục cười: "Rất vui được gặp bạn. Tôi đi ngủ trước. "Sau đó, anh tiếp tục vùi đầu của mình trong vòng tay ngủ.

Cậu ta có nét rất đẹp trai, môi mỏng, mũi cao, tóc đen óng mượt, vài sợi tóc xõa trước hàng lông mày rậm.

Cậu ta thực sự rất đẹp, tuổi 18, 19 là độ tuổi tươi đẹp toả sáng nhất, nhưng cậu ta có vẻ gì đó không phù hợp với độ tuổi này cho lắm, cảm giác u ám, đặc biệt là nụ cười vừa rồi khiến Ôn Nhã cảm thấy vô cùng quỷ dị.

Sau này, cô nghĩ, nếu khi đó cô chủ động điều chỉnh vị trí cách xa anh khi cảm thấy có gì đó không ổn, có lẽ những chuyện sau đó sẽ không xảy ra.

Chỉ là lúc đó cô chuyên tâm vào việc học, vì phải thường xuyên chuyển trường nên cô đã bỏ lỡ rất nhiều bài học.

Vì vậy, cô phải tập trung vào lớp học, may mắn là cô vẫn có thể hiểu được.

Sau hai tiết học, cô luôn cảm thấy các bạn trong lớp nhìn mình như thể ngại nói chuyện gì đó.

Cô thấy rất khó hiểu, cho đến khi Phó Diệc Xuyên nằm dài bên cạnh cô mới tỉnh dậy, chiếc ghế nghiêng về phía sau, 2 chân dài duỗi thẳng lên bàn, chồng lên nhau, chiếc quần ngắn đi học mà cậu ta mặc trên người lộ ra một phần bắp chân.

Phó Diệc Xuyên thong thả lấy trong túi đồng phục học sinh ra một điếu thuốc rồi châm lửa, trong miệng phun ra một đám khói, hàng mi dài rũ xuống có vẻ như vẫn chưa tỉnh hẳn.

Cô nhìn anh một cách kì lạ, ánh mắt kinh ngạc.

Ở trường trước của cô, có mấy tên học sinh cá biệt coi thường nội quy, kỷ luật của trường, nhưng vẫn phải hút thuốc lén lút trong toilet, đây là lần đầu tiên cô thấy một nam sinh hút thuốc một cách trắng trợn như vậy.

Một cô gái đeo kính ở hàng ghế đầu ngửi thấy mùi khói thuốc đứng dậy đi tới chỗ Phó Diệc Xuyên, nói: "Bạn học Phó, tiết học tiếp theo là của thầy hiệu trưởng, cậu làm ơn... có thể đi ra hành lang hút được không?"

Cô gái thận trọng hỏi, thậm chí không dám nhìn thẳng, như thể sợ Phó Diệc Xuyên sẽ ăn thịt mình vậy.

"Đưa lưỡi ra." Phú Nghi Xuyên ngước mắt lên, cười với cô gái.

"Hả?" Cô gái bối rối nhìn Phó Diệc Xuyên.

"Cậu không phải bảo tôi bỏ thuốc sao? Tôi làm sao có thể bỏ điếu thuốc nếu cậu không đưa lưỡi ra?" Phó Diệc Xuyên đưa tay kéo điếu thuốc lên miệng cô gái.

Cô gái hoảng sợ lùi lại một bước, đầy bất bình, chạy đi vùi đầu vào khóc.

Phó Diệc Xuyên khịt mũi, tiếp tục hút thuốc, khói thuộc hoà vào không khí.

Cô đờ đẫn và choáng váng, không thể kìm được ho.

Khi Phó Diệc Xuyên quay lại nhìn cô, cô sợ hãi, ngay lập tức bịt mũi và miệng lại, khiến da mặt đỏ lên, thậm chí cô không còn dám ho nữa.

Nhưng đột nhiên cô nhìn thấy anh dùng đầu ngón tay véo tàn thuốc, lấy gạt tàn thuốc từ trong ngăn bàn ra, ném điếu thuốc vào trong.