Chương 6

Hợp kim được lát ở giữa rương gỗ không chỉ có thể ngăn cách sự phát hiện của thế giới bên ngoài, mà tinh thần lực cũng không thể xâm nhập từ bên trong trừ khi hợp kim bị phá hủy.

Điều này giống với lần trước Tập Uyên đã bị áp chế bởi chất độc trước khi phi thuyền rơi xuống.

Tinh thần lực của anh vốn đã rất dễ mất khống chế, lúc này đang ở trạng thái khép kín toàn bộ khiến anh có chút bực bội, hối hận vì đã đồng ý với Tề Lễ trốn trong rương gỗ.

Binh lính người máy đến căn bản cũng không đáng sợ, bị phát hiện thì làm sao chứ.

Máy liên lạc mà anh giao cho Tề Lễ vẫn chưa được sửa chữa xong, kết nối tín hiệu của Loren Mercury quá tệ, thiết bị cũ kỹ nên không hề nhạy, không biết liệu thông tin liên lạc do máy thu tín hiệu thông thường gửi có thể được gửi đi suôn sẻ hay không.

Tạo ra một chút động tĩnh, có lẽ nó có thể thu hút sự chú ý của bên ngoài.

Về phần Nguyễn Thu, nguồn gốc của cậu vẫn rất đáng nghi, Tập Uyên có thể không quản cậu.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ rụt rè đáng thương của Nguyễn Thu, sự khó chịu và nóng nảy của Tập Uyên tiêu tan không ít, thay vào đó là một suy nghĩ khác.

Giống như con chim nhỏ xinh đẹp mà anh cướp được lúc trước, nó luôn dùng tiếng kêu của mình để thu hút sự chú ý của anh, chỉ sau khi được cho ăn, nó mới khôi phục lại sự yên tĩnh.

Nguyễn Thu cũng vậy, cậu sẽ gọi anh là anh trai để lấy lòng, bởi vì cậu muốn ăn bánh tròn nhỏ và muốn ở lại.

Bây giờ cậu đang sợ hãi và cần được trấn an.

Vì vậy Tập Uyên chỉ suy nghĩ một giây liền ôm lấy cậu.

Hai người ngồi ôm nhau, không gian chật hẹp trong rương gỗ trở nên rộng rãi hơn rất nhiều.

Không khí có chút mỏng manh, ánh sáng yếu ớt lọt qua khe hở của những tấm ván xuyên vào trong.

Nguyễn Thu bị phân tâm một lúc bởi âm thanh lạ lẫm của nhịp tim và hơi thở, hai âm thanh đó trộn lẫn vào nhau.

Cậu vốn cho rằng mình sẽ không được tự nhiên thoải mái, nhưng dựa vào trong ngực Tập Uyên, cậu thật sự cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

Tư thế như vậy không thể nghi ngờ là có chút thân mật, nhưng khi Tập Uyên vuốt tóc cậu, Nguyễn Thu luôn có cảm giác mình như một con thú cưng đang được vuốt lông.

Tóm lại là không có ý đồ gì, ánh mắt của anh so với ba người ngày hôm qua không hề giống nhau.

Trong sân có tiếng bước chân vội vã đi qua, hẳn là Tề Lễ.

Tiếng gió từ xa đến gần, âm thanh máy móc quen thuộc vang lên từ hướng cổng vào.

"Đã đăng ký cư trú: Tề Lễ, giấy phép cư trú chưa hết hạn."

"Đã đăng ký cư trú: Triệu Giang, giấy phép cư trú chưa hết hạn."

Hai binh lính người máy lần lượt quét qua khuôn mặt của Tề Lễ và Triệu Giang, sau đó một người trong số họ bước vào sân để kiểm tra từng phòng.

Ngoài ra còn có một người máy hình quả cầu lơ lửng trên bầu trời, lỗ tròn ở phía dưới chiếu ra ánh sáng màu xanh, quét dọc theo mặt đất từng chút một.

Một binh lính người máy khác ở lại cửa, nâng màn hình quét màu đen lên.

"Bởi vì gần đây xuất hiện cư dân thương vong, nghi ngờ có kẻ nhập cư trái phép, gặp gỡ các binh lính người máy nên tiến hành công kích, cuộc điều tra toàn diện lần thứ hai đang được tiến hành, xin các cư dân thông cảm."

Màn hình binh lính người máy nhấp nháy, nó nói tiếp: "Nếu phát hiện điều gì khả nghi, hãy kịp thời báo cho cơ quan quản lý. Không nên có những hành động quá khích như bao che, chứa chấp thành phần cực đoan bạo động. Ai vi phạm sẽ tự gánh lấy hậu quả".

Cùng lúc đó, những binh lính người máy trong sân đã đi xuyên qua hành lang đến nơi đặt chiếc rương gỗ.

Tiếng bánh xe lăn càng ngày càng gần, Nguyễn Thu không khỏi nín thở, nắm chặt một mảnh ống tay áo của Tập Uyên.

Tập Uyên không hề phản ứng chút nào, tựa đầu vào tấm ván nhắm mắt lại, tay kia vẫn chậm rãi vuốt tóc Nguyễn Thu.

Không lâu sau, binh lính người máy xoay người rời đi, quả cầu bay cũng không phát hiện dị thường gì, dần dần di chuyển ra xa.

Tề Lễ thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa sân một lần nữa.

Lần trước khi nhóm của Tập Uyên đến, hắn ta không lo lắng sẽ có người báo cáo với văn phòng quản lý, loại chuyện này mọi người đều ngầm hiểu, chỉ cần không bị văn phòng quản lý phát hiện.

Hắn ta xác nhận binh lính người máy sẽ không quay đầu lại nữa, nên khóa lại cửa sân, nới với Triệu Giang: "Mau mở rương gỗ ra!"

Nguyễn Thu nghe thấy động tĩnh, vội vàng muốn thoát khỏi vòng tay của Tập Uyên.

Nhưng Tập Uyên không hề nhúc nhích, Triệu Giang sắp mở nắp rương gỗ ra, cậu đưa tay đẩy một cái, nhỏ giọng nói: "Anh ơi?"

Lúc này Tập Uyên mới buông tay ra, khi Nguyễn Thu lùi lại, thanh gỗ trên đầu cậu cũng vừa lúc được dỡ ra.

“Thực xin lỗi ngài, khiến ngài chịu khổ như vậy…” Tề Lễ đón Tập Uyên ra ngoài, lại sai Triệu Giang đi chuẩn bị cơm trưa.

Nguyễn Thu đi theo phía sau, đi theo Tập Uyên về phòng.

Trên người cậu dường như vẫn còn sót lại nhiệt độ không thuộc về cậu, vành tai bị tóc che lại còn nhuộm đỏ một lớp mỏng, nhìn lại Tập Uyên vẫn lạnh lùng thờ ơ, cứ như lúc nãy không hề có chuyện gì xảy ra.

Nguyễn Thu lặng lẽ liếc anh một cái, đi tới bên bàn rót nước.

Bữa tối đã chuẩn bị xong, Tề Lễ đến mời Tập Uyên vào phòng ăn, Nguyễn Thu cũng đi theo, nhưng Tề Lễ và Triệu Giang không ăn cùng mà đi đến một phòng nhỏ khác.

Chuyện xảy ra tối nay lại làm mới một phần nhận thức của Nguyễn Thu, Tề Lễ đối xử với Tập Uyên cung kính hơn những gì cậu nhìn thấy ngày hôm qua, hơn nũa Tập Uyên cũng là một cư dân không đăng ký, vì vậy anh có thể cũng là một người nhập cư lậu.

Nguyễn Thu càng ngày càng tò mò về Tập Uyên, nhưng anh chỉ là có ý tốt nên chứa chấp cậu, bây giờ cậu còn ngủ ở phòng người ta, vì vậy tốt nhất là không nên tùy tiện dò hỏi bí mật của người khác.

Mà Tập Uyên không hỏi, Nguyễn Thu cũng không chủ động đề cập đến tình huống của mình.



Mấy ngày sau, binh bính người máy cũng không tới nữa, mặc dù không biết nguyên nhân cái chết của hai người ở khu vực đổ nát, nhưng cũng không tìm được kẻ nhập cư trái phép, điều tra lần này cũng cứ như vậy thông qua.

Nơi ở của Nguyễn Thu rất ổn định, mỗi bữa ăn đều được chuẩn bị chu đáo, ban ngày có thể tùy ý xem TV, còn có thể đến thư phòng của Tề Lễ đọc sách.

Nhưng phần lớn sách của Tề Lễ đều liên quan đến hợp kim, năng lượng và cơ giáp phi thuyền, Nguyễn Thu nhìn không hiểu lắm, vì vậy cậu chỉ có thể xem qua những cuốn sách linh tinh khác hoặc bản đồ phân bố thiên hà.

Tập Uyên thường ra ngoài vào ban ngày, thường là với Tề Lễ, Nguyễn Thu vô tình nghe được cuộc trò chuyện của họ một lần, có vẻ như Tập Uyên muốn Tề Lễ sửa chữa một cái gì đó.

Lúc ấy giọng điệu Tề Lễ đau khổ: "Ngài cái này . . sửa không hề dễ dàng chút nào, có một số vật liệu quá trân quý, những người khác đều không bán."

Tập Uyên nói, "Vật liệu ở đâu, đưa tôi đến đó."

Vẻ mặt Tề Lễ khϊếp sợ, dáng vẻ dường như sợ Tập Uyên trực tiếp đi đến cướp, nhưng cuối cùng cũng không nói lời nào.

Khi Tập Uyên trở lại, Nguyễn Thu và anh cùng đợi với nhau

Bởi vì cậu phát hiện ra rằng Tập Uyên dường như không thích cậu tiếp xúc với Triệu Giang.

Nguyễn Thu không biết mình có cảm thấy sai không, Tập Uyên đối với mọi người đều thờ ơ lạnh lùng, cảm xúc không lộ ra rõ ràng.

Một ngày nữa trôi qua, cơn bão thiên thạch cuối cùng cũng kết thúc.

Máy chiếu TV có một kênh khí hậu hành tinh riêng biệt, đang phát sóng.

"Cơn bão thiên thạch này đã vượt quá thời gian dự kiến, hai ngày sau vẫn sẽ có mưa thiên thạch nhỏ rơi xuống, cư dân khi ra ngoài nhất định phải đề phòng..."

Triệu Giang đang rửa bát trong bếp đột nhiên dừng tay lại một lát, đặt bát đũa xuống rồi đi ra ngoài hành lang.

Khoảng sân được lợp bằng mái sắt, cậu ta rẽ vào sân sau, từ hàng hiên nhìn lên bầu trời.

Có vẻ như vừa rồi một chiếc phi thuyền nhỏ đã bay qua, hoặc thứ gì đó khác, ngay trong phạm vi tinh thần lực của Triệu Giang.

Bầu trời lúc này được bao phủ bởi một tấm màn đỏ sẫm, ngay cả một con chim cũng không có.

Triệu Giang sử dụng tinh thần lực của mình để cảm nhận một lần nữa, nhưng không thu hoạch được gì.

Cậu ta vò đầu bứt tóc, nghĩ có lẽ mình đã sai rồi, cậu ta quay trở lại nhà bếp để tiếp tục rửa bát đĩa.

Ở khu vực hoang vắng cách xa tinh cầu, một trận gió cát từ trên trời từ từ rơi xuống.

"bùm--"

Mặt đất phát ra âm thanh kỳ lạn, gió và cát tản ra.

Xung quanh yên lặng trong vài giây, một phi thuyền hình elip nằm ngang xuất hiện từ chỗ gió cát vữa nãy tụ lại.

Lớp ngụy trang vô hình trên bề mặt phi thuyền biến mất, cửa khoang thuyền mở ra, hai người từ bên trong bước ra.

Cả hai mặc đồng phục của quân đội liên minh, trên người mang theo một khẩu súng ion, hai người quan sát xung quanh chỗ gần phi thuyền.

Một trong những người đàn ông cao lớn nhìn lên ánh sáng thiêu đốt trên bầu trời, nói: "Đây là Loren Mercury? Quá hoang vắng."

Một người khác thấp hơn trả lời: "Chúng ta đã hạ cánh ở một khu vực hoang phế, nó luôn như vậy và không có ai sống ở đây cả."

Không có người ở?” người đàn ông cao lớn khó hiểu, “Không phải đi tìm người ở khu vực hoang phế sao?”

"Không biết, chúng ta trước nhìn một chút đã."

Người đàn ông thấp hơn lắc đầu, đồng thời mở khoang chứa hàng ở phía sau phi thuyền, lấy ra một chiếc rương.

Có một số con chim máy trong rương, bề mặt được làm giống như thật.

Anh ta bật màn hình hiển thị trong tay lên, kích hoạt công tắc, mấy con chim máy lập tức mở mắt, vỗ cánh bay lên, ở trên cao bay lượn vòng vòng.

Người đàn ông thấp hơn tiếp tục nhập các tham số để điều khiển hoạt động của con chim máy,có một bức ảnh trên màn hình, đó là Nguyễn Thu.

Người đàn ông cao lớn cũng không nhàn rỗi, anh ta quay trở lại buồng lái của phi thuyền, kết nối một máy tính lớn với nguồn điện và đột nhập vào văn phòng quản lý hành tinh của Loren Mercury.

Các tệp điện tử của tất cả cư dân được lưu trữ trong văn phòng quản lý, có thể tìm thấy thông tin hữu ích.

Người đàn ông thấp hơn cài đặt số liệu xong cho con chim máy thì cũng vào buồng lái, không quên dặn dò: "Chú ý một chút, nhiệm vụ lần này của chúng ta không thể bị phát hiện."

Họ đang thực hiện một nhiệm vụ bí mật, càng ít người biết càng tốt.

Hơn nữa, phi thuyền cao cấp này là do thủ lĩnh liên minh trực tiếp phê duyệt, sau đó một mình giao cho bọn họ, tầm quan trọng của chuyến đi này không cần nói cũng biết.

Mấy con chim máy phân tán bay đi, tìm kiếm mục tiêu ở khắp mọi nơi.



Trước bữa tối, Tập Uyên và Tề Lễ cùng nhau trở lại.

Trước khi lên đường vẻ mặt của Tề Lễ ủ dột, hiện tại lại không giấu được hưng phấn, chắc là bởi vì bọn họ tìm được vật liệu cần tìm.

Hắn ta thậm chí còn không ăn cơm, trở về phòng của chính mình rồi khóa lại.

Sau bữa tối, Nguyễn Thu lấy một cuốn sách và ngồi trên ghế để đọc.

Cậu vừa tắm xong, Tập Uyên đẩy cửa vào, tóc còn chưa khô hoàn toàn, đuôi tóc cậu ướt sũng.

Anh vừa xuất hiện, người máy hộp ẩn núp ở ghế sô pha lập tức nhảy ra đưa bôi thuốc cho anh.

Vết thương của Tập Uyên lành rất nhanh,đã không cần quấn băng nữa, chỉ bôi một lớp thuốc mỏng là được.

Anh ngồi xuống sô pha, liếc nhìn Nguyễn Thu một cái: "Đang nhìn gì vậy?"

Nguyễn Thu ngẩng đầu, đưa bìa sách cho anh nhìn: "Đó là bản đồ các thiên hà."

Tập Uyên lạnh nhạt "ừ" một tiếng, kéo tay áo trái lên, lộ ra vết sẹo đã đóng vảy.

Nguyễn Thu nhéo nhéo góc sách, không nhịn được hỏi anh: "Anh à, quê nhà anh cũng là Loren Mercury à?"

Gần đây cậu lật xem bản đồ ngân hà, dần dần hiểu rõ mình đang ở thời đại và hoàn cảnh nào, toàn bộ ngân hà kỳ thật có mấy trăm cái tinh cầu có người ở, tính cả những tinh cầu không thể ở nữa, thì số lượng còn nhiều hơn nữa.

Cậu ngày càng càng tò mò về việc Tập Uyên đến từ đâu.

Đây cũng là bước đầu tiên để Nguyễn Thu làm quen với Tập Uyên, sau vài ngày ở chung với nhau, cậu cảm thấy bọn họ coi như đã quen thuộc hơn.

Một bên mặt của Tập Uyên bị ánh đèn vàng ấm áp lặng lẽ bao phủ, trầm mặc một lát: "Hắc Bỉ Lân Tinh."

Điều này cũng không có gì bí mật, sau khi anh chính thức gia nhập tổ chức Tinh Đạo, rất nhiều người đều lén gọi anh là ma đầu Hoang Tinh.

Nguyễn Thu cũng lật đến trang ghi Hắc Bỉ Lân Tinh, trên đó chỉ có một dòng mô tả tương đối đơn giản.

"Hắc Bỉ Lân Tinh, thiên hà xếp hạng thứ 90; tài nguyên nghèo nàn cằn cỗi, trật tự tinh cầu rất kém, không có lợi cho sinh hoạt hoặc du lịch; dân cư cư trú dài hạn rất nhiều."

Sau đó, cậu quay sang trang ghi về Loren Mercury, so sánh mô tả trên với Hắc Bỉ Lân Tinh..

"Loren Mercury, thiên hà xếp hạng thứ 113; tài nguyên nghèo nàn lạc hậu, trật tự tinh cầu kém, không có lợi cho sinh hoạt cùng du lịch;cư dân ở lâu dài rất ít"

Tài nguyên cũng nghèo nàn, trật tự hành tinh cũng không tốt, nhưng số lượng người ở Hắc Bỉ Lân Tinh lại nhiều hơn.

Điều này cũng có nghĩa là xung đột và mâu thuẫn nhiều hơn.

Người máy nhỏ bôi thuốc lên vết thương trên bụng của Tập Uyên, đợi thuốc khô hoàn toàn, thì chỉnh lại vạt áo lại.

Nguyễn Thu lại nhìn thấy những vết thương cũ trên người Tập Uyên, lần này nhìn rõ ràng hơn, những vết sẹo lớn nhỏ khác nhau, trên phần da lộ ra vừa rồi còn có mấy cái.

Kết hợp với tình huống của Hắc Bỉ Lân Tinh, Nguyễn Thu có thể đoán được một chút quá khứ của Tập Uyên.

Cậu trầm mặc một hồi, nâng khuỷu tay dựa vào tay vịn ở ghế sô pha, giọng nói nhẹ nhàng: "Vậy anh trước đây. . . Trước kia có phải gặp nhiều khổ sở?"

Giọng điệu của Nguyễn Thu còn mang theo chút đau lòng, so với Tập Uyên, cậu cảm thấy trải nghiệm của mình không là gì cả.

Cậu chỉ bị bệnh và phải nằm viện quanh năm mà thôi, mặc dù tình trạng của cậu không khả quan nhưng các bác sĩ và y tá trong bệnh viện đều rất tốt với cậu, cũng gỗ gắng hết sức chăm sóc chiếu cố cậu.

Còn Tập Uyên thì cả người đầy vết thương, vô số lần thoát chết trong tích tắc.

Người máy nhỏ quay trở lại túi áo khoác, Tập Uyên nghiêng đầu nhìn Nguyễn Thu, ánh mắt lướt qua khuôn mặt trắng trẻo của cậu.

Anh khẽ nâng cằm nói: "Lại đây."

Hai chữ này nhìn như không có cảm xúc gì, nhưng rõ ràng so với lời nói bình thường của anh thì dịu dàng hơn nhiều.

Nguyễn Thu không hiểu chuyện gì, nhưng cậu vẫn đặt sách xuống rồi đứng dậy đi đến bên cạnh Tập Uyên.

Ngay khi cậu vừa đứng yên, Tập Uyên đã vươn tay nắm lấy cổ tay cậu kéo xuống.

Nguyễn Thu không có chuẩn bị trước, vững vàng ngã vào trong l*иg ngực của Tập Uyên, lúc này cậu mới ý thức được, Tập Uyên muốn ôm cậu giống như lần trước vậy.

Nhưng... tình hình lần trước khác với lần này.

Nhiệt độ cơ thể vừa quen thuộc vừa xa lạ lại bao vây lấy cậu, đầu óc Nguyễn Thu trống rỗng, cậu theo bản năng giãy giụa.

Tập Uyên không ngờ Nguyễn Thu lại không thuận theo như vậy, anh khẽ nhíu mày, buông lỏng tay ra một chút.

Nguyễn Thu thoát ra được, cậu đứng lên lùi ra sau vài bước.

Một bên tai cậu nóng như lửa đốt, hai gò má có chút ửng hồng, cậu khó hiểu nhìn Tập Uyên.

Tập Uyên cũng đang nhìn cậu, vẻ mặt trở lại dáng vẻ lạnh lùng như thường ngày, áp suất quanh người thấp xuống.

Anh có vẻ...dường như không vui lắm.