Chương 7

Bàn trà bị đυ.ng một cái phát ra tiếng động nhỏ, bầu không khí trong giây lát rơi vào thế giằng co.

Nguyễn Thu có chút mờ mịt và nghi hoặc, cậu dè dặt nhìn Tập Uyên nhỏ giọng kêu: "... Anh ơi?"

Vừa rồi cậu cảm thấy Tập Uyên đêm nay so với bình thường ôn hòa hơn không ít, chủ động hỏi cậu đang đọc sách gì, Nguyễn Thu không chút do dự trả lời câu hỏi.

Lần ôm trước ở trong rương gỗ đối với Nguyễn Thu cũng rất đột ngột, nhưng lúc đó cậu rất sợ, không chỉ sợ những người binh lính người máy bên ngoài, mà cũng miên man suy nghĩ về thân phận của Tập Uyên.

Cái ôm thân mật lại đơn giản của Tập Uyên có tác dụng xoa dịu cực kỳ, vì vậy cậu mới không trốn tránh.

Nhưng bây giờ, Nguyễn Thu không thể hiểu Tập Uyên đang nghĩ gì.

Chẳng lẽ cũng chỉ muốn ôm cậu thôi sao?

Đầu óc Nguyễn Thu rối bời, không biết nên nói cái gì, do dự nói: "Em... Em có chút buồn ngủ... Em đi ngủ trước."

Tập Uyên không có đáp lại, anh dời tầm mắt đang nhìn Nguyễn Thu đi, giơ tay nhẹ nhàng xoa mi tâm của mình.

Quên đi, ngay cả một con mèo hay một con chim thực sự cũng không hoàn toàn ngoan ngoãn và nghe lời, trừ khi nuôi một con thú cưng bằng máy được lập trình sẵn.

Ngay từ đầu, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ để Nguyễn Thu ở bên cạnh anh bao lâu, lúc nãy anh chỉ hành động theo tâm trạng của mình mà thôi.

Đêm nay Nguyễn Thu không để anh chạm vào, anh cũng sẽ không ép buộc.

Nguyễn Thu cầm cuốn sách trên ghế lên, cậu đi đến bàn cạnh cửa sổ đặt xuống, nhân tiện rót một ly nước lạnh.

Cậu uống một hơi cạn sạch, cảm thấy hô hấp đã bình ổn hơn một chút, liền lặng lẽ cúi đầu trở về phòng của mình, cố gắng không phát ra bất kỳ tiếng động không cần thiết nào.

Sau khi nằm xuống chiếc giường nhỏ, Nguyễn Thu nghe thấy Tập Uyên đứng dậy khỏi ghế sô pha, tiếng bước chân di chuyển sang phía bên kia.

"Bụp--"

Đèn vụt tắt và ngôi nhà chìm trong bóng tối.

Nguyễn Thu nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, vươn tay nhéo nhéo vành tai nóng bỏng của mình.

Cậu không thể ngủ được, không hiểu sao lại nhớ tới những chuyện đã xảy ra khi cậu ở trong bệnh viện.

Cô gái ở phòng bệnh rất lâu với cậu, cô ấy rất hoạt bát và nói nhiều, thích đọc các loại sách và tiểu thuyết thú vị.

Có một lần, cô ấy nói với Nguyễn Thu rằng trong những cuốn tiểu thuyết mà cô ấy đang đọc gần đây có hai nhân vật chính yêu nhau là cùng giới tính.

Nguyễn Thu tuổi còn nhỏ, lại quanh năm nằm viện nên ít tiếp xúc với bạn bè đồng trang lứa.

Nhưng cậu lờ mờ biết hình như mình cũng thích người cùng giới.

Chỉ là cậu căn bản không có kinh nghiệm gì, cũng không có cảm tình với bất kỳ một ai, cho nên đối với những chuyện này cậu vẫn mơ mơ màng màng không biết gì cả.

Không lâu sau, cô gái đó đã bình phục và được xuất viện, còn Nguyễn Thu vẫn nằm trên giường bệnh cho đến khi được đẩy vào phòng cấp cứu.

Ban đêm yên tĩnh, thỉnh thoảng có mảnh vỡ của các vì sao thừa ra từ trên trời rơi xuống, đập vào nóc sân phát ra thanh âm khe khẽ.

Nguyễn Thu ôm một góc chăn dần dần chìm vào giấc ngủ.



Sáng sớm hôm sau, khi Nguyễn Thu tỉnh dậy, Tập Uyên và Tề Lễ đã không còn ở trong nhà.

Vẫn là Triệu Giang ở lại chăm sóc Nguyễn Thu, nhân tiện thì dọn dẹp quét nhà.

Chỉ cần Tập Uyên không ở bên cạnh, Triệu Giang sẽ thoải mái hơn rất nhiều , cậu ta cũng dám nói chuyện với Nguyễn Thu.

Thấy Nguyễn Thu ngồi ở hành lang, vẫn luôn nhìn về phía cửa, không nhịn được hỏi: "Muốn đi ra ngoài sao?"

Nguyễn Thu sửng sốt một chút, không đợi cậu trả lời, Triệu Giang đã uyển chuyển nói: "Lần sau có lẽ có thể hỏi anh Tề trước, còn có..."

Cậu ta sờ sờ gáy mình: "Muốn đi ra ngoài nhất định phải che mặt lại."

Không chỉ bởi vì Nguyễn Thu là một người xa lạ, mà còn bởi vì cậu ... quá đẹp.

Ở hành tinh ổ chuột xa xôi này, cũng không có nhiều người lương thiện và tốt bụng như vậy.

Nguyễn Thu hiểu ý, yên lặng gật đầu.

Một lát sau, cậu chủ động hỏi Triệu Giang: "Hôm nay anh Tập Uyên ra ngoài lúc nào..."

Giong nói Nguyễn Thu tháp thỏm: "Có tức giận không?"

“A?” vẻ mặt Triệu Giang đầy vẻ hoang mang, cẩn thận nhớ lại: “Hình như, hình như là cũng không có, làm sao vậy?”

Nguyễn Thu lắc đầu: "Không có việc gì, tôi hỏi một chút thôi."

Triệu Giang rất tò mò, nhưng cậu ta không dám tìm tòi nghiên cứu về chuyện của Tập Uyên, vì vậy cậu ta quay người vào nhà.

“Đúng rồi, đây là quần áo đặc biệt may cho cậu.” Cậu ta lại đi ra, trong tay ôm một đống quần áo mới tinh cùng hai đôi giày, “Thử xem có vừa không.”

Quần áo hiện tại của Nguyễn Thu là Tề Lễ đưa cho, vải cũ sờn, rộng hơn rất nhiều so với cậu, ống tay và ống quần dài hơn một chút.

Bản thân cậu cũng không quan tâm, miễn là cậu có mặc là được rồi.

Triệu Giang đem quần áo và giày dép đến phòng của Nguyễn Thu, Nguyễn Thu đi theo phía sau, cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh, thấp giọng hỏi chúng có giá bao nhiêu.

*Thụ sủng nhược kinh: được cưng chiều mà lo sợ, bất an

"Anh Tề chuẩn bị, tôi cũng không biết, " Giong nói Triệu Giang dừng một chút, "Hẳn là không đắt lắm đâu."

Tề Lễ thấy mối quan hệ giữa Tập Uyên và Nguyễn Thu không bình thường, và để lấy lòng Tập Uyên, hắn ta đã chuẩn bị những thứ tốt nhất cho Nguyễn Thu trong khả năng của mình.

Nguyễn Thu rất cảm kích, cậu định buổi tối đợi Tề Lễ trở lại thì sẽ trực tiếp cảm ơn hắn ta.

Cậu đóng cửa lại thử quần áo mới, thay đôi giày cũ ra, cúi đầu chạm vào đôi giày mới tinh rồi lại nghĩ đến Tập Uyên.

Suy cho cùng, hiện tại cậu có thể sống yên ổn như vậy, tất cả đều là nhờ có Tập Uyên.

Nếu không có anh, cả Tề Lễ và Triệu Giang hẳn là cũng không thèm quan tâm đến cậu.

Mà tối qua cậu đã làm Tập Uyên không vui.

Trong lòng Nguyễn Thu có chút oan ức, tại sao có người lại đột nhiên muốn ôm người khác? Lần đầu thì không sao, nhưng sao lại muốn lần thứ hai.

Nhưng cậu lại thay đổi suy nghĩ, lỡ như mình hiểu lầm Tập Uyên thì sao.

Nơi này cách xa nơi mà Nguyễn Thu đã sống và biết rõ trước đây, có lẽ ... có lẽ một cái ôm chỉ có nghĩa là biểu đạt tình bạn thân thiết muốn gần gũi an ủi thì sao.

Đêm qua sau khi đã trốn thoát được, cậu không nên cứ như vậy mà ngủ, ít nhất phải hỏi lại rõ ràng, cùng Tập Uyên nói chuyện với nhau đã.

Trong lòng cậu bây giờ, Tập Uyên vẫn là "người tốt bụng" đáng tin cậy nhất.

Nguyễn Thu thay quần áo xong thì mở cửa đi ra ngoài, ngẩng đầu liền thấy một con chim đen đậu trên lan can hành lang.

Con chim đen có kích thước rất nhỏ, khác với những con chim lớn thường thấy trong khu vực thu hút từ tính, lông của nó mịn màng và sáng bóng, lộ ra ánh sáng kim loại.

Nó đại khái là từ phương hướng ban công bay vào, nhìn thấy Nguyễn Thu xuất hiện nó cũng không hề sợ người chút nào, giương đôi mắt đen nhánh nhìn cậu.

"Tìm được rồi!"

Trong khu vực hoang vắng, trong buồng lái của phi thuyền, đôi mắt của người đàn ông thấp bé sáng lên.

Người đàn ông cao lớn từ bên cạnh tiến lại gần, hình ảnh do con chim máy gửi về xuất hiện trên màn hình và một dòng chữ không ngừng nhấp nháy.

"Đã phát hiện mục tiêu."

Người đàn ông thấp bé tiếp tục điều khiển từ xa, chuẩn bị để con chim máy mổ Nguyễn Thu bị thương để lấy máu của cậu.

Ngay khi con chim máy vỗ cánh và chuẩn bị mổ Nguyễn Thu, Triệu Giang tình cờ xuất hiện trong hành lang.

Cậu ta vội vàng tới gần, kịp thời giơ tay cản lại trước mặt Nguyễn Thu, kinh ngạc hỏi: "Con chim từ đâu tới vậy?"

Thấy không thành công, người thấp bé lập tức điều khiển con chim máy nhảy về hướng khác, băng qua hành lang rời khỏi sân thượng, biến mất vào bầu trời.

"Thật đáng tiếc," Anh ta thở dài, "nhưng cuối cùng tôi cũng tìm được người rồi, phần còn lại thì dễ làm rồi."

Người đàn ông thấp bé nhập tọa độ vừa rồi trên màn hình hiển thị, để những con chim máy còn lại bay đến chỗ Nguyễn Thu.

Chúng không thể tiếp xúc với cư dân của hành tinh, chúng chỉ có thể tìm kiếm những cơ hội khác, mà con chim máy cần rất ít năng lượng, trông giống như những con chim bình thường khác, hẳn là sẽ không bị phát hiện.

Qủa nhiên, Triệu Giang chỉ bối rối trong giây lát, cậu ta nói với Nguyễn Thu: "Con chim này hẳn là đói đến lũ lẫn rồi, dám tới đây tấn công con người, cậu mau vào nhà đi."

Cùng lúc đó, Tập Uyên nhìn lên bầu trời.

Cả người anh phơi bày dưới ánh mặt trời, ánh sáng gay gắt dường như không ảnh hưởng gì đến anh, khuôn mặt tuấn tú của anh được bao phủ bởi một tầng ánh sáng đỏ.

Tề Lễ đang nói chuyện với ai đó, muốn mua hợp kim và năng lượng trong nhà kho của bên kia.

Xung quanh vẫn có một số người rất sợ sự xuất hiện của Tập Uyên, cuộc giao dịch diễn ra rất thuận lợi.

Tề Lễ thanh toán tiền xong, khi quay lại thì chợt nghe Tập Uyên nói: "Đưa một khẩu súng cho tôi."

Khí thế của anh quá mạnh, Tề Lễ còn chưa kịp phản ứng, bên cạnh đã có người đưa vũ khí của chính mình cho anh: "Ngài nhìn cái này. . ."

Đây là khẩu súng ion có hình dáng giống một chiếc nỏ do chính người đàn ông này lắp ráp.

Tập Uyên nhận lấy, lập tức hướng nòng súng lên cao và bóp cò một cách gọn gàng.

"Bùm--"

Nửa giờ sau, Tề Lễ cuối cùng đã tìm thấy con chim máy bị Tập Uyên bắn trúng trong một đống phế tích ở phía xa.

Con chim máy đã hoàn toàn mất đi khả năng hành động, phần trung tâm của cơ thể nó đã bị bắn thủng, để lộ ra cơ thể máy móc bên trong.

Tề Lễ cả kinh: "Thứ này dường như rất cao cấp, là của ai?"

Tập Uyên cầm trong tay con chim máy, quan sát mấy lượt, sau đó ném cho Tề Lễ: "Ở đây còn có người khác."

Hơn nữa cũng không lộ diện trước mặt cư dân tinh cầu, chỉ sử dụng những con chim máy để quan sát tình hình.

Hơn nữa thứ này quả thực rất cao cấp, tuyệt đối không phải người bình thường có thể có được.

Tề Lễ bắt đầu lo lắng sợ hãi, bởi vì Tập Uyên còn chưa rời đi, tại sao lại có người lặng lẽ đến tinh cầu ổ chuột này.

Tập Uyên vẫn tỏ ra thờ ơ, nhưng trong mắt anh mơ hồ có chút không đợi được nữa.

Bất kể bên kia là ai hay vì lý do gì mà xuất hiện ở đây, đó đều là một nguồn tài nguyên tuyệt vời cho anh ta.

Có tài nguyên, anh có thể rời khỏi đây nhanh hơn.



Trong khu vực hoang vắng, thông tin con chim máy bị tấn công đã được gửi lại hệ thống ngay lập tức.

Vẻ mặt người đàn ông thấp bé nghiêm túc: "Là trùng hợp sao? Tinh thần lực của cư dân trên hành tinh này không cao hơn cấp B. Bọn họ làm sao có thể phát hiện được con chim máy?"

Nó không chỉ bị phát hiện mà còn bị đánh chính xác từ trên cao khiến con chim máy mất kết nối ngay lập tức mà không bắt được ai đã làm điều đó.

Anh ta ngay lập tức điều chỉnh hệ số an toàn của con chim máy, và trước tiên báo cáo tai nạn lần này.

Người đàn ông thấp bé suy nghĩ một chút, nói với người đàn ông cao lớn bên cạnh: "Đem hồ sơ cư trú cũng sao chép một bản, đồng thời dùng dấu hiệu đặc biệt đánh dấu tất cả những người ở gần mục tiêu."

Hồ sơ còn bao gồm tọa độ địa chỉ và người nhà của tất cả cư dân, mặc dù phòng ngự của Loren Mercury gần như bằng không, cho dù bất kỳ ai cũng có thể qua mặt phòng quản lý mà lẻn vào.

Tuy nhiên, các thông tin khác có thể được tìm thấy trong các tệp thường trú và không thể bỏ sót bất kỳ manh mối nào có thể có.

Người cao lớn đáp lời, anh ta lập tức thao tác trên máy chủ.

Bảy giờ tối, hai người trong buồng lái đang nghỉ ngơi, bàn điều khiển đột nhiên vang lên tiếng chuông báo động.

"Phía trước phát hiện dị năng lượng, phán đoán sơ bộ là nhân loại, dự đoán tinh thần lực ước chừng cấp bậc sss."

Sắc mặt người đàn ông thấp bé đột nhiên thay đổi, lập tức kích hoạt hệ thống phòng ngự phi thuyền.

Tuy nhiên chỉ chốc lát sau, còi báo động dừng lại và không có gì ở phía trên màn hình radar.

Hai người cũng không buông lỏng cảnh giác, đợi một hồi lâu sau, lại không có gì dị thường xảy ra.

"Đi rồi? Hay là vừa rồi radar gặp trục trặc?"

"Cũng có thể, đi ra ngoài nhìn một chút."

Bề ngoài tinh hạm luôn ngụy trang tàng hình, không dễ dàng nhìn thấu, trừ phi đối phương có chuẩn bị mà tới.

Nhiệm vụ của họ đã bị cản trở và phải được giải quyết càng sớm càng tốt.

Nếu quả thật sự có người ở bên ngoài, trực tiếp gϊếŧ chết.

Hai người mặc quần áo bình thường, để lại những vật dụng và trang bị có thể đại diện cho thân phận của mình trong buồng lái, chỉ lấy vũ khí, mở cửa phi thuyền ra.

Gió đang thổi ở bên ngoài, gió và cát khuếch tán ảnh hưởng đến tầm nhìn, xung quanh toàn là những đống đổ nát.

Cả hai đi về phía cảnh báo đầu tiên của radar, từng giây từng phút đều đề phòng.

Sau khi đi về phía trước khoảng mười phút, người đàn ông cao lớn thoáng thấy một bóng đen lướt qua đống phế tích.

Anh ta lập tức giơ súng lên và bắn liên tiếp hơn chục phát, nhưng không trúng một lần nào.

Khi anh ta đang ảo não bực mình, tiếng kêu của người đàn ông thấp bé vang lên bên tai anh ta.

Ngay khi người đàn ông cao lớn quay đầu lại, một lực cực mạnh đã hất anh ta lên không trung.

Trong gió cát, người đàn ông thấp bé ngã xuống đất và nhìn thấy người bạn đồng hành không rõ sống chết của mình.

Khi anh ta nhìn lên một lần nữa, anh ta bắt gặp ánh mắt lạnh lùng và họng súng lạnh băng của Tập Uyên.

Súng được cướp từ tay người đàn ông thấp bé, tinh thần lực của hai người cũng ở cấp SSS, tố chất thân thể thuộc loại tốt nhất trong đội ngũ, đối mặt với người đàn ông trước mặt này thế mà họ lại chả có chút sức lực nào để đánh trả.

Người đàn ông thấp bé cắn răng, chạm vào nút ấn trong tay áo và không chút do dự kích hoạt chương trình tự hủy của phi thuyền.

Nửa giờ sau, Tập Uyên đứng trước phế tích tinh hạm đang bốc khói mù mịt trước mặt mình, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Anh quá khinh địch, hai người kia nhất định là được huấn luyện kỹ càng từ trong quân đội ra, nếu không đã không chừa một chút đường lui nào.

Tinh thuyền tự hủy, tất cả thông tin có thể khai thác được trong đó đều bị đốt thành tro, bao gồm cả những thứ mà Tập Uyên cần.

Vẻ mặt anh không có biểu cảm gì, anh ném khẩu súng ion trong tay vào đống phế tích, quay người rời đi.



Sau bữa tối, Nguyễn Thu cứ thấy trong lòng không yên.

Hôm nay Tề Lễ về trước, nhưng không thấy Tập Uyên đâu, Tề Lễ cũng không tiết lộ anh đi đâu.

Thấy thời gian đã trễ, sắc trời cũng sắp tối, Nguyễn Thu ngáp một cái, ngẩn người dựa vào lưng ghế.

Hồi lâu sau, cửa sân rốt cục cũng từ bên ngoài mở ra.

Nguyễn Thu nghe thấy động tĩnh, lập tức ra đón.

Tề Lễ cũng đi ra, bảo Triệu Giang hâm nóng lại bữa tối, cẩn thận đánh giá vẻ mặt của Tập Uyên: "Ngài... Ngài có thể coi như trở về rồi."

Tập Uyên một mình rời khỏi khu vực thu hút từ tính, bây giờ anh lại trở lại một mình, không có gì trong tay, sắc mặt lại lạnh hơn nãy.

Chuyện này... tiến triển không thuận lợi sao?

Tề Lễ không dám hỏi nữa, nghênh đón Tập Uyên đi vào.

Có một bóng người đứng ngoài hành lang, bước chân Tập Uyên hơi dừng lại, ánh mắt khẽ liếc qua.

Nguyễn Thu mặc một bộ quần áo mới, nhìn thuận mắt hơn nhiều, vẻ mặt chờ mong nói: "Anh ơi, anh đã về rồi."

Tập Uyên nhẹ nhàng đáp lại, được Tề Lễ dẫn vào phòng ăn.

Sau đó Tập Uyên dành thời gian để ăn uống và tắm rửa.

Chờ đến khi anh trở về phòng, Nguyễn Thu đã nằm trên bàn và sắp ngủ thϊếp đi.

Nhìn thấy Tập Uyên, Nguyễn Thu kéo ghế đứng lên: "Anh ơi. . . "

Tập Uyên đi tới sô pha ngồi xuống, Nguyễn Thu cúi đầu dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, lấy một cái cốc sạch, rót một cốc nước ấm đưa cho Tập Uyên.

Cậu đặt cái cốc lên bàn trà, ngập ngừng nói: "Anh ơi, hôm nay anh trở về rất muộn."

Hơn nữa Nguyễn Thu nhạy bén nhận thấy rằng Tập Uyên dường như đang có tâm trạng không tốt.

Cậu không biết liệu Tập Uyên có còn giận cậu hay không, hay trước khi anh về đã xảy ra chuyện không vui nào đó.

Bộ dạng Tập Uyên như không muốn nói nhiều, dựa lưng vào sô pha rũ mắt xuống.

Nguyễn Thu dứt khoát ngồi xổm xuống, ôm đầu gối giống như một con chim cút nhỏ, ngẩng đầu nhìn Tập Uyên, thấp giọng nói: "Anh ơi, tâm trạng của anh không tốt sao?"

Cậu xoắn xuýt, chủ động nhắc tới chuyện tối hôm qua: "Tối hôm qua, em..."

“Còn chưa đi ngủ?” Một thanh âm khàn khàn đột nhiên cắt đứt lời Nguyễn Thu, Tập Uyên cụp mắt nhìn sang.

Nguyễn Thu cảm thấy cổ họng cứng ngắc, ấp úng một lúc rồi nói: "Em. . . Em muốn xem TV."

Cậu xấu hổ nói với Tập Uyên rằng cậu đợi anh đến bây giờ là để hỏi về cái ôm ngày hôm qua bị gián đoạn.

"Xem tivi?"

Giong điệu Tập Uyên không thay đổi, thân trên đứng thẳng dậy, chậm rãi hướng về phía trước đi tới gần Nguyễn Thu, hai tay đặt ở trên đùi.

Nói cũng đã nói ra rồi, Nguyễn Thu chỉ có thể gật đầu: "Vâng."

Cậu không có tinh thần lực, thật sự không mở được máy chiếu, muốn ở trong phòng xem, chỉ có thể nhờ Tập Uyên giúp đỡ.

Không cho ôm nhưng vẫn muốn xem TV?

Ánh mắt Tập Uyên âm trầm, đột nhiên vươn tay nhéo một bên mặt của Nguyễn Thu.

Sức lực của anh không nhẹ cũng không nặng, nhưng làn da trắng nõn của Nguyễn Thu lập tức đỏ lên,cậu không kịp đề phòng, biểu cảm từ ngây ngốc chuyển sang oan ức, đôi mắt cậu rụt rè khϊếp sợ.

Tập Uyên buông tay ra rất nhanh, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa trên làn da đó, thấp giọng nói: "Ngồi lên đây."

Anh kéo Nguyễn Thu đến ghế sofa, cùng anh ngồi chung với nhau, quả thật là bật TV cho cậu xem.

Nguyễn Thu che gò má mình, nhỏ giọng kháng nghị: "Sao lại nhéo em..."

Tập Uyên thu tay về, lại sờ sờ bên mặt đỏ ửng: "Đau sao?"

Sống lưng Nguyễn Thu cứng ngắc trong chốc lát, yếu ớt nói: "Không, không đau..."

Máy chiếu đang chiếu một bộ phim truyền hình, Nguyễn Thu ngồi trên ghế sô pha ngáp hai cái.

Cậu vốn là không muốn xem ti vi, không nghĩ tới Tập Uyên thật sự đồng ý, hơn nữa kêu Tập Uyên tắt đi lại càng cảm thấy xấu hổ, cố gắng ráng xem xong một tập.

Tuy nhiên mới có được năm phút, mí mắt của Nguyễn Thu bắt đầu đánh nhau, cơ thể cậu từng chút một ngã về phía Tập Uyên.

Tập Uyên giơ tay, tự nhiên ôm lấy Nguyễn Thu, cúi đầu nhìn cậu một hồi, không nhịn được lại vuốt ve một bên mặt của cậu.

Phim truyền hình vẫn đang tiếp tục, giống như một khúc thôi miên, Nguyễn Thu dựa vào vòng tay ấm áp của Tập Uyên, ngủ càng lúc càng say.

"Tích tắc-"

Không biết qua bao lâu, máy chiếu bị tắt đi.

Tập Uyên bế Nguyễn Thu lên và định đặt cậu trở lại giường nhỏ.

Anh mới đi được hai bước, Nguyễn Thu trong lòng anh khẽ nhúc nhích, mái tóc mềm mại của cậu cọ vào một bên cổ anh.

Tập Uyên dừng bước, sau đó xoay người đi tới một cái giường lớn khác.



Hành tinh chủ Alpha, phủ thủ trưởng.

Sau khi đọc báo cáo nhiệm vụ được gửi về từ Loren Mercury, Tư Tuần tiện tay ném màn hình hiển thị trên tay.

“Đã lâu như vậy, cũng không lấy được một giọt máu?” Màn hình đập vào bàn phát ra một tiếng vang nặng nề, ông hừ lạnh một tiếng, “Hai tên phế vật”

Chỉ có một vài bức ảnh trong báo cáo và một loạt các tập tin cư trú vô dụng.

Vài giờ sau khi báo cáo được gửi đi, trụ sở của quân đội Liên minh nhận được tín hiệu rằng một phi thuyền hình elip ẩn hình đã tự hủy.

Đường Khiêm đứng ở một bên với vẻ mặt lo lắng: "Bọn họ bắt đầu thủ tục tự hủy, nhất định là tình huống rất khó kiểm soát. Tiên sinh xem, ngài. . . "

Ông ta còn muốn nói rằng Nguyễn Thu rất không an toàn khi ở trên hành tinh đó.

Ảnh gửi về lần này rõ ràng hơn, có mấy tấm, Đường Khiêm đều nhìn từng tấm một.

Cho dù chưa kiểm tra máu, về cơ bản ông ta đã có thể xác định được đó là con của Tư Huỳnh, nhưng ông ta vẫn không dám nói ra trước mặt Tư Tuần.

Tư Tuần không nói lời nào, dùng ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn bằng gỗ, tiếng hít thở đều đều.

Đường Khiêm kiên nhẫn chờ đợi, thật lâu sau mới nghe thấy ông nói: "Lần này phái mấy người đi đi."

Tư Tuần nhắm mắt lại, bình tĩnh nói: "Mười tám năm, đợi thêm một chút cũng không sao."

Nguyễn Thu đã sống ở nơi xa xôi hẻo lánh đó mười tám năm rồi, tìm về sớm một chút hay trễ một chút cũng không có gì khác nhau lắm.

Đường Khiêm thở dài trong lòng, gật đầu đáp ứng.

Ông ta đang muốn đi làm, Tư Tuần lại hỏi: "Tuần tra của thiên hà, có phải là sắp tới rồi?"

Đường Khiêm trả lời: “Đúng vậy tiên sinh."

Chuyến tuần tra thiên hà cứ ba năm tổ chức một lần, khi đó một đội quân Liên minh sẽ được bố trí lần lượt đến thăm biên giới xa nhất của từng hành tinh và lãnh thổ thiên hà.

——Đương nhiên, Loren Mercury cũng bao gồm trong đó.

Đường Khiêm đã đi theo Tư Tuần trong một thời gian dài, chỉ cần ông mở miệng nói, ông ta gần như có thể đoán được quyết định của ông.

“Thưa ngài?” Ông ta vừa kinh ngạc vừa vui mừng, “Ý ngài là…”

Xem ra Tư Tuân vẫn không yên lòng như cũ, nếu như người được phái tới đi lại gặp trở ngại, hoặc là đi nửa đường gặp tình huống khác, việc đưa Nguyễn Thu trở về sẽ chậm trễ.

Ông sẽ tự mình đến Loren Mercury cùng với quân đội Liên minh.

Tư Tuần lại cầm màn hình lên, xem một vài bức ảnh bên trong rồi bình tĩnh nói: "Chuyện này nói sau đi, cũng không nhất định là có dành được thời gian ra để đi hay không."