Chương 1: Bác sĩ nữ khoa nam, Lâm Đan

Lâm Đan bị tiếng chuông báo thức đánh thức, mắt buồn ngủ mông lung ngồi dậy, mắt hạnh nheo lại, vươn tay xoa mặt một lát.

Giống như mỗi ngày, cô không tình nguyện rời giường, không tình nguyện ăn bữa sáng, lại không tình nguyện rời khỏi ngôi nhà vay mua, mở chiếc xe cũng là vay mua đến cơ quan làm việc.

Áp lực cuộc sống, là động lực khiến cô sống sót.

Giờ cao điểm đi làm giao thông ùn tắc, khi đợi đèn đỏ, di động nhận được tin nhắn thông báo thẻ tín dụng.

Lâm Đan có chút đau đầu, một bàn tay nắm chặt tay lái, trong lòng phát sầu vì tiền.

Làm sao bây giờ?

Chẳng lẽ mình thật sự phải nhận việc tư làm sao?

Lâm Đan sinh ra ở một huyện thành nhỏ, cha là công nhân viên chức bình thường, mẹ là bà chủ gia đình, già mới có đứa con gái cho nên ký thác kỳ vọng rất cao đối với cô.

Thuở nhỏ cô thông minh, từ tiểu học đến đại học vẫn luôn dành được thành tích đáng kiêu ngạo.

Tốt nghiệp đại học thuận lợi tiến vào bệnh viện làm việc, tiền đồ vô cùng xán lạn, nhưng mà cô vì học y bỏ lỡ độ tuổi tốt nhất tìm đối tượng.

Hiện giờ ba mươi hai tuổi vẫn độc thân, hôn sự đã thành tâm bệnh của cha mẹ.

Đều nói phụ nữ không có chồng còn về nhà, bởi vì chuyên ngành mà Lâm Đan học dẫn tới cô tìm đối tượng càng thêm khó khăn.

Học chuyên ngành gì mà khó tìm đối tượng như thế?

Chuyên ngành khám chim!

Cái gì là chuyên ngành khám chim?

Khụ khụ, chuyên khoa tiết niệu nam của bệnh viện, trong ngành xưng là khám chim, nói thẳng ra là công việc tiếp xúc với côn ŧᏂịŧ của đàn ông.

Sao lúc trước lại chọn chuyên ngành này ư?

Bởi vì tiền lương cao, công việc nhàn rỗi, một ngày chỉ khám mấy người bệnh, bởi vậy cô lựa chọn chuyên ngành này.

Mới đầu cũng không có cảm giác gì, sau khi đi vào làm việc thì cái hại mới dần lộ ra.

Lúc này muốn thay đổi chuyên ngành thì đã quá muộn, cha mẹ từng khuyên cô từ bỏ công việc hiện giờ, sao Lâm Đan có thể nguyện ý?

Chịu khổ tám năm trở thành bác sĩ chính, muốn cô về huyện thành nhỏ làm viên chức bình thường, đương nhiên là cô không muốn.

Hơn nữa cha mẹ cô lớn tuổi, hai năm qua mẹ cô lại thành ấm sắc thuốc, cô là con gái một trong nhà, phụng dưỡng cha mẹ là nghĩa vụ của cô.

Vì cung cấp cuộc sống tốt cho cha mẹ, khẽ cắn môi vay tiền mua xe mua nhà trong thành phố.

Lâm Đan nói với cha mẹ mình, đợi hai năm nữa cô sẽ đón cha mẹ tới chỗ mình ở.