Chương 4: Người thần bí

Chương 4: Người thần bí

Y thuật của Lâm Đan tốt, trong nghề này cũng có tiếng, bởi vì vấn đề giới tính, không ít đàn ông muốn tìm cô khám bệnh đều nhìn từ xa mà dừng lại.

Hơn nữa ở bệnh viện nhiều người nhiều miệng, gặp được người bệnh quen sẽ xấu hổ, bí mật thì khác, phục vụ một với một, chỉ cần bác sĩ người bệnh cùng giữ kín miệng như bưng là được!

Tan làm nắm chặt thời gian đi tới địa điểm gặp mặt đã hẹn, khi Lâm Đan tới, sư tỷ của cô Từ Tuệ đã đến.

“Sư tỷ.”

Từ Tuệ mỉm cười: “Đã gọi một ly nước trái cây cho em.”

Lâm Đan ngồi xuống ghế, cầm lấy ly nước trái cây trước mặt uống một ngụm.

Từ Tuệ nói một chút tình hình cá nhân của người bệnh, cụ thể cô ấy cũng không rõ lắm, cần người bệnh gặp mặt nói chuyện với bác sĩ.

Lâm Đan nghe xong nói với Từ Tuệ: “Nghe có vẻ là một người rất thần bí, sẽ không để lại phiền phức cho mình đúng không?”

“Có thể để lại phiền phức gì? Chị nhận việc tư nhiều năm như vậy, không phải vẫn luôn rất tốt sao?”

Chuyên ngành của Từ Tuệ là phụ khoa, thường xuyên khám bệnh cho những bệnh nhân nữ có tiền nhưng không tiện tới.

Trong lòng Lâm Đan có chút không nắm chắc, cô xuất thân từ gia đình công nhân viên chức bình thường, không dám làm chuyện ngoại lệ, nhưng mà hiện giờ vì tiền bạc, cô chỉ có thể mặc kệ rồi.

Từ Tuệ nói: “Bày ra tinh thần chuyên nghiệp, đừng có bất cứ áp lực tâm lý gì, cứ coi người đó như người bệnh bình thường…”

Lâm Đan gật đầu, đồ ăn được bưng lên, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.

Ăn cơm xong là Từ Tuệ thanh toán, khiến Lâm Đan có chút xấu hổ.

Từ Tuệ ôm lấy cánh tay cô nói: “Khách sáo với chị cái gì?”

Tình hình của Lâm Đan hiện giờ Từ Tuệ biết, thường xuyên trả tiền thẻ tín dụng trong tay cô.

Từ Tuệ nhận việc thêm thu nhập mỗi tháng rất sao, Lâm Đan không so được với cô ấy.

Mới vừa vào làm Từ Tuệ đã khuyên cô nhận việc bên ngoài, khi đó Lâm Đan không đồng ý, cuối cùng bây giờ vẫn phải cúi đầu.

Hai người chia tay ở bãi đỗ xe, buổi tối Từ Tuệ nhận việc bên ngoài, cần phải trở về nhà chuẩn bị đồ dùng chữa bệnh đến nhà người bệnh.

Lái xe trở về, Lâm Đan ngồi trong phòng khách gọi điện thoại cho người bệnh.

Nghe thấy giọng nói rất trầm thấp trong điện thoại, nghe ra là người không có kiên nhẫn!

Biết được cô là ai, đối phương im lặng một lát.

Lâm Đan vốn muốn hẹn với người bệnh thời gian gặp mặt, không ngờ đối phương bảo cô lập tức qua đó.

Lâm Đan chưa chuẩn bị gì, nhưng mà thái độ của đối phương không để cho cô phản bác.

Thiết bị chữa bệnh gì đó đều không mang theo, dựa theo địa chỉ đối phương gửi lái xe qua.