Chương 5: Không biết ngài gặp vấn đề khó nói gì

Chương 5: Không biết ngài gặp vấn đề khó nói gì

Cửa biệt thự đơn độc trong một dãy biệt thự ở vùng ngoại thành, Lâm Đan xuống xe, dựa theo tin nhắn trong di động tiến vào biệt thự.

Biệt thự to như thế trống rỗng, không có một người, Lâm Đan hơi hoảng hốt.

Bên trong biệt thự trang trí theo phong cách Âu Mỹ, khắp nơi lộ ra hương vị của tiền tài.

Cầu thang xoắn ốc truyền tới tiếng bước chân, Lâm Đan đeo khẩu trang nắm chặt túi trong tay nhìn qua.

Đi xuống là một người đàn ông mặc đồ màu trắng, cao khoảng 1m85, cơ thể hơi gầy, khí tràng vô cùng cường đại.

Trên mặt đeo kính râm màu đen, một tay cho vào trong túi quần, bước chân trầm ổn chậm rãi đi xuống.

Khoảng cách giữa hai người không ngừng kéo gần, lọt vào trong tầm mắt là đôi mày kiếm đậm, môi mỏng gợi cảm.

Mặt người đàn ông rất đẹp, giống như là điêu khắc ra, mũi cao, kính râm che đi đôi mắt của hắn, một tầng sắc thái thần bí bao phủ ở trên người hắn.

Bởi vì hắn đeo kính râm, Lâm Đan phỏng đoán hắn khoảng 35, 36 tuổi.

“Bác sĩ Lâm?”

Lâm Đan lễ phép vươn tay, đối phương nhìn mấy lần không có ý vươn tay ra.

Xấu hổ rút tay về, Lâm Đan hắng giọng một cái, lựa chọn nói thẳng.

“Tiên sinh, không biết ngài gặp vấn đề khó nói gì?”

Đối với người bệnh trước mặt, Lâm Đan nắm giữ thông tin của hắn chỉ có giới tính nam, chuyện khác thì không biết!

Ánh mắt người đàn ông nhìn mặt cô, không nói chuyện…

Khẩu trang che đi hơn nửa gương mặt của cô, chỉ lộ ra đôi mắt.

Đôi mắt hạnh của Lâm Đan ngập nước, lông mày cong đậm có hình.

Mái tóc màu đen được cô búi cao, trên trán rủ xuống mấy sợi tóc.

Lâm Đan không thấp, một mét sáu tám, còn đi giày cao gót, đứng trước mặt người đàn ông không lùn hơn hắn bao nhiêu.

Cô mặc âu phục tay áo dài bảy phần, lót nền là áo màu trắng, bộ ngực căng phồng.

Cô mặc có thể dùng bảo thủ để hình dung, vừa nhìn là biết cô không phải loại phụ nữ tùy tiện.

Đôi chân của Lâm Đan thon dài thẳng tắp, mặc bộ đồ này phụ trợ cô vô cùng giỏi giang.

Ánh mắt người đàn ông nhìn về phía túi của cô, cố ý đè thấp giọng: “Bác sĩ Lâm khám bệnh hai tay trống trơn sao?”

Lâm Đan gọi điện thoại vốn muốn hẹn hắn thời gian khám bệnh, không ngờ tới đối phương không cho cô cơ hội nói chuyện, giọng điệu giống như ra lệnh bảo cô tới đây.

Đợi khi cô muốn giải thích, đối phương đã cúp điện thoại.

Lâm Đan suy nghĩ một lát quyết định tới đây xem tình hình trước, biết nguyên nhân bệnh hôm nào tự trị liệu cho hắn.