Chương 6: Sao anh không cởϊ qυầи ra

Người đàn ông nghe xong lời cô nói mím môi, lại nhìn chằm chằm cô mấy giây, trong lòng Lâm Đan thấp thỏm.

“Cô đi đi!”

Lâm Đan trợn to mắt, chớp mắt, nhìn người đàn ông lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

“Tiên sinh, tôi chưa từng khám bệnh cho anh, vì sao lại bảo tôi đi?”

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp: “Tôi không tin y thuật của cô.”

Lâm Đan nhìn người đàn ông, trong lòng bùng cháy lửa giận.

Lái xe hơn một tiếng tới đây, gặp mặt còn chưa khám bệnh, hắn đã đuổi mình đi?

Coi mình là con khỉ chơi đùa sao?

Như vậy có phải là khinh người quá đáng hay không?

Càng nghĩ càng tức giận, Lâm Đan không chút khách sáo mở miệng: “Tiên sinh, tôi có thể nói cho anh, ở cả thành phố H này, nếu tôi không chữa được cho anh thì không có ai có thể chữa được cho anh…”

Cô không phải là mạnh miệng, chỉ đang trần thuật sự thật.

Đừng nhìn cô còn trẻ tuổi, nhưng đã là người nổi tiếng trong lĩnh vực khám điểu ở cả nước.

Cô vốn có cơ hội ra nước ngoài làm việc, bởi vì cha mẹ mà lựa chọn ở lại trong nước.

Nếu là người hiểu biết về ngành bọn họ, người không biết tên tuổi của Lâm Đan đã ít càng thêm ít.

Người đàn ông nhìn cô, Lâm Đan không chút sợ hãi cách kính râm nhìn thẳng hắn.

Phòng khách to như vậy chỉ có tiếng hít thở mỏng manh của bọn họ, qua một hai phút, người đàn ông mở miệng:

“Nước đầy sẽ tràn, bác sĩ Lâm tự tin đối với y thuật của mình như thế ư?”

Lâm Đan cười nói: “Tự tin hay không không phải chỉ nói bằng miệng!”

Đôi mắt đào hoa của người đàn ông ở phía sau kính râm lóe lên nghiền ngẫm, nhìn Lâm Đan mấy giây:

“Hi vọng như vậy, vậy cô đi theo tôi!”

“Đi đâu?”

Người đàn ông nhướng mày: “Chẳng lẽ bác sĩ Lâm ở chỗ này cũng có thể khám bệnh cho người bệnh?”

Lâm Đan hắng giọng nói: “Nếu không có những người khác, ở chỗ nào cũng giống nhau.”

Người đàn ông kéo dài giọng ồ một tiếng, không phản bác lời cô nói.

Lâm Đan dò hỏi: “Tiên sinh, bây giờ có thể nói bệnh của ngài được chưa?”

Người đàn ông có chút khó có thể mở miệng, hít sâu một hơi, nặn mấy chữ từ kẽ răng ra:

“Không có phản ứng sinh lý thông thường, côn ŧᏂịŧ không thể cương cứng…”

Ánh mắt Lâm Đan nhìn về phía đũng quần hắn theo bản năng, trầm tư mấy giây: “Ngài cởϊ qυầи ra, tôi muốn kiểm tra một lát…”

Người đàn ông cứng đờ một lát, đôi mắt phía sau kính râm đảo loạn.

Lâm Đan mở túi ra, lấy bao tay dùng một lần, thấy người đàn ông không có ý định cởϊ qυầи thì nhíu mày.

“Sao anh không cởϊ qυầи ra?”