Chương 15

Xe hắn vừa lăn bánh về biệt thự, hai hàng người hầu đã đứng nghiêm chỉnh chào đón chủ nhân của họ trở về. Hắn lướt qua hết đám người đó chỉ tìm kiếm bóng dáng của Chu Tầm liền quay sang nhìn quản gia

"Tầm Nhi đâu"

Câu nói hắn vừa dứt quản gia như muốn chôn chân tại chỗ, ấp úng không nói thành lời "Tiểu thư....tiểu thư...không phải, không phải đang...."

Hắn cau mày nhìn quản gia "Tôi hỏi Tầm Nhi đâu"

Quản gia giật giật khóe môi "Hồi sáng tiểu thư có cùng phu nhân ra ngoài mua sắm lúc về thì có mỗi phu nhân trở về tôi có hỏi thì phu nhân bảo tiểu thư nói...đến chỗ ngài"

Hắn chửi thề một câu rồi sải bước lên lầu trên, mở tung cửa phòng của cô ra, đồ đạc vẫn còn nguyên đó mùi hương thoang thoảng quen thuộc của cô vẫn còn phảng phất quanh cánh mũi nhưng chỉ có điều...không thấy người đâu

"Tầm Nhi, Tầm Nhi, Tầm Nhi"

Hắn lớn tiếng gọi cô nhưng đáp lại vẫn chỉ là một khoảng không gian im lặng đến đáng sợ, cảm giác sợ hãi, bất an bắt đầu xâm lấn lấy tâm trí hắn. Từ trước đến nay hắn lăn lộn ngoài xã hội bươn trải bên ngoài gần 30 năm chưa một lần chùn bước hay sợ hãi nhưng ngày hôm nay cảm giác này lần đầu tiên hắn cảm nhận nó là nỗi lo bất an canh cánh trong lòng khi cô biến mất

"Tầm Nhi đâu"

Hắn bước vào phòng Chu Tích Tâm đang nằm ngủ hắn liền lôi bà ta dậy hỏi một câu không rõ đầu cuối, bà ta ban đầu có chút chột dạ nhưng rất nhanh liền khôi phục lại dáng vẻ bình thường trả lời hắn

"Buông ra, anh đang làm tôi đau đấy. Chu Tầm chẳng phải ở cùng anh từ sáng sao, sao bây giờ anh lại hỏi tôi"

Nhìn thái độ cứng đầu lì lợm không coi lời hắn nói ra gì kia, máu nóng từ cơ thể hắn dồn lên đến tận đại não mà bóp chặt cổ Chu Tích Tâm khiến bà ta chới với không nói thành lời, cổ đột nhiên bị siết chặt trong giây lát Chu Tích Tâm cảm giác như đang ngậm một miếng sắt nóng rát đau đớn đến nỗi mặt mày tái mét lại nhưng lực siết từ đôi bàn tay hắn như gọng kìm chỉ có tăng không hề giảm, tưởng chừng như hắn sẽ bóp chết mình Chu Tích Tâm thì bất ngờ hắn liền buông ra trên cổ bà ta để lộ ra dấu tay hắn với vết tím xanh dài

"Tôi ghét nhất là những kẻ dám qua mặt tôi"

Hắn bỏ đi để lại Chu Tích Tâm như con cá mặc cạn ngồi bệt xuống nền đất, ánh mắt uất hận nhìn theo bóng lưng của Tần Ngụy Uy xa dần

...

"Kill, cho người điều tra xem tiểu thư đang ở đâu"

Kill nhìn Tần Ngụy Uy đầy khó nhọc, liếʍ nhẹ môi nhìn hắn "Boss, thuộc hạ đã cho người tìm kiếm trên khắp cả nước"

"Chỉ là một đứa nhóc mà tốn nhiều công sức như vậy sao"

Kill ấp úng nhưng khi nhìn sự mất kiên nhẫn của hắn thì nói "Tiểu thư bỏ đi không mang theo giấy tờ tùy thân, hộ chiếu cũng không giống như là người bốc hơi khỏi thế gian này vậy thuộc hạ đã cho người tìm kiếm nhưng vẫn không có kết quả"

*choang*

Ly vang đỏ trên tay hắn bị hắn bóp đến vỡ vụn, những mảnh thủy tinh li ti như găm vào da thịt hắn, máu tươi nhỏ ra kí©h thí©ɧ từng tế bào và giác quan của người đàn ông sống đến nửa đời người, trong đáy mắt hắn vằn lên tia lửa dữ tợn khiến Kill nhìn cũng phải run sợ khi làn đầu tiên hắn trở lên tức giận như vậy

"Boss, anh bị thương rồi"

"Cút" ánh mắt hắn đỏ ngầu nhìn Kill khiến anh ta sợ hãi vội vàng chạy ra ngoài, cơn giận của hắn lên đến đỉnh điểm thì chẳng ai biết hắn có thể làm ra những chuyện kinh khủng gì, Kill vừa ra đến ngoài đóng cửa lại thì tiếng đập phá đồ đạc của hắn vang lên khiến anh ta phải nhắm mắt mà cầu nguyện

"Em dám lừa tôi, Tầm Nhi em dám lừa tôi"

Bây giờ hắn mới nhận ra liệu có phải quá muộn, mỗi lần cùng hắn âu yếm vuốt ve từng cử chỉ ánh nhìn mà hắn cứ ngỡ là dành cho hắn kia thực chất đều là giả dối đều là chiêu trò mà cô bày ra để có thể trốn thoát khỏi hắn, Chu Tầm không cần thẻ ngân hàng của Tần Thị, cũng không cần hắn chuyển khoản cô chỉ một mực lấy tiền mặt hóa ra là để lên kế hoạch chạy trốn mà không cho hắn cơ hội điều tra

"Tầm Nhi, chiêu này của em đúng là khiến tôi trở tay không kịp, nếu để tôi bắt được tôi sẽ khiến em phải hối hận khi dám đưa ra quyết định ngu xuẩn này"

Hắn tùy tiện tháo cà vạt quấn quanh vào tay của mình để cầm máu, ánh mắt mơ mơ hồ hồ ra khỏi phòng, nhìn bộ dáng xộc xệch khác hẳn là một Tần Ngụy Uy ngày thường đã dọa cho đám người làm trong nhà một phen bạt vía, nhìn máu nhỏ tí tách từ tay hắn xuống dưới sàn đám người hầu ai nấy đều run rẫy không dám thở mạnh, hắn mở cửa phòng Chu Tích Tâm lại khiến bà ta thần hồn bạt vía thêm lần nữa, nhìn bộ dáng hắn hệt như ma quỷ hiện hình khiến Chu Tích Tâm sợ hãi lùi vào góc giường

"Tôi đã nói rồi, tôi không biết Chu Tầm đang ở đâu cả, con bé lúc sáng bảo đến chỗ anh tôi thực sự không biết"

"Cô không biết sao"

Hắn tiến đến chỗ Chu Tích Tâm nâng cằm bà ta ép bà ta nhìn thẳng vào mắt mình, thấy thái độ mềm mỏng của hắn Chu Tích Tâm liền giở giọng

"Đúng vậy, em thực sự không biết con bé đã không đến chỗ anh, xin anh hãy tin em"

Nhìn bộ dáng vờ vịt của Chu Tích Tâm hắn lại không kìm được mà bóp cổ bà ta ép vào tường khiến Chu Tích Tâm trợn tròn mắt, tay hắn vẫn tí tách máu in hẳn lên cổ bà ta, hắn dùng bàn tay đầy máu của mình vuốt ve khuôn mặt của bà giọng nói lanh lảnh vang lên

"Chu Tích Tâm, trước mặt bà Tầm Nhi sẽ chẳng bao giờ đòi đến chỗ tôi, tôi đã nói với bà rồi tôi ghét nhất là kẻ khác dám qua mặt mình bà vẫn cứng đầu không chịu nói cho tôi biết Tầm Nhi đang ở đâu đúng không"

Chu Tích Tâm vẫn ngoan cố "Tôi đã nói là không biết, anh có gϊếŧ chết tôi cũng vậy thôi"

Hắn đập đầu bà ta một cái vào tường khiến Chu Tích Tâm choáng váng, máu mũi chảy ra khiến bà ta hét toáng lên

Tần Ngụy Uy hoàn toàn bị bà ta bức đến phát điên liền nắm đầu bà ta lôi xềnh xệch ra ngoài khiến người làm trong nhà một phen khϊếp đảm

Nhìn máu từ mặt rồi máu dính ở cổ Chu Tích Tâm khiến mấy người làm không dám nhìn thẳng nghe tiếng kêu cứu thảm thiết của Chu Tích Tâm cũng chỉ biết làm ngơ

"Chu Tích Tâm là do cô ép tôi, vậy thì đừng trách tôi"

Mọi thứ xung quanh dần tối sầm lại, Chu Tích Tâm mất dần ý thức....

Hơn 1 ngày 1 đêm Chu Tầm mới tỉnh lại, cảm giác đầu tiên của cô là đói, thực sự rất đói lục trong túi có chai nước và chiếc bánh cô liền ăn sạch sẽ đảo mắt xung quanh tìm Chu Tích Tâm nhưng không có, cô đi vòng quanh con tàu đến rã rời tay chân cũng là bất lực ngồi xuống dựa lưng vào boong tàu bất ngờ trong túi sách rơi ra một mẩu giấy

"Chu Tầm nếu thương mẹ thì con đừng quay trở về đây tìm mẹ nữa, hãy bắt đầu cuộc sống mới của mình đi"

....

Thân ái