Chương 6

Tần Ngụy Uy nhíu chặt đôi lông mày kiếm nhìn chằm chằm ra phía ngoài cửa đang không ngừng phát ra âm thanh cộc cộc, Chu Tầm sợ hãi cắn chặt môi, trên trán rịn đầy mồ hôi

"Mẹ, là mẹ đó"

Hắn nhìn điệu bộ hoảng sợ của Chu Tầm thì ra vẻ thích thú ra vẻ ngả ngớn "Thì có làm sao"

Chu Tầm cuống cuồng tìm quần áo vội vàng mặc lại tử tế, kéo hắn đứng dậy khỏi giường

"Ông trốn mau cho tôi"

Hắn mặt mũi tối sầm đen sì lại, thật không ngờ một ông trùm như hắn lại có ngày phải trốn đi ư, để chuyện này đồn ra ngoài thì có phải là điều nực cười và điên rồ nhất không

"Không" hắn quyết tuyệt nhìn thẳng vào mắt cô trả lời

Bên ngoài tiếng đập cửa ngày càng lớn và không có dấu hiệu ngừng lại

"Tầm Tầm, đêm hôm rồi con làm gì ồn ào vậy. Mở cửa ra cho mẹ, nhanh lên"

"Tầm Tầm"

"Mẹ chờ con một lát"

Chu Tầm quay sang ôm lấy thắt lưng hắn, dụi dụi đầu vào l*иg ngực tráng kiện của người đàn ông đẹp đẽ đến động lòng người này nũng nịu

"Baba, hôm khác Tầm Tầm hứa sẽ không bao giờ để ba ba tức giận nữa, hức...ba ba nghe lời Tầm Tầm hôm nay có được không" giọng nói mềm nhũn như cứng lại trong cổ họng, nếu nói cô giả vờ chỉ đang muốn lợi dụng đuổi hắn đi thì diễn xuất của cô cũng thật giỏi, nhìn bộ dáng này làm sao hắn có thể không mềm lòng cho được

"Ba ba" tiếng gõ cửa bên ngoài càng lúc càng lớn, sự căng thẳng áp lực từ người mẹ càng khiến cho Chu Tầm thêm vội vã. Chỉ đến khi hắn gật đầu mới khiến cho Chu Tầm yên tâm mà thở phào

...

"Tầm Tầm, con làm cái gì vậy hả sao mãi mới chịu ra mở cửa"

Chu Tầm ra vẻ mệt mỏi cất giọng ngái ngủ "Khuya rồi mẹ vẫn chưa ngủ sao"

"Mẹ đi ngang qua phòng con nghe thấy tiếng con kêu cái gì đó"

"Dạ" Chu Tầm lấp lửng "Mẹ có nghe nhầm không vậy, con vẫn ngủ mà"

Tích Tâm bước vào phòng của cô, mùi hương thoang thoảng như xa cách nhưng lại vô cùng quen thuộc khiến bà vừa xao xuyến vừa nhớ nhung "Mùi này quen quá"

"Mẹ, đây là mùi oải hương con vẫn hay dùng mà"

Tích Tâm leo lên được vị trí Tần phu nhân với bà ta không phải là điều dễ dàng, trước đây bà từng làm trong bar với thủ đoạn độc ác và quyết tuyệt đến nỗi làm người khác phải hoảng sợ, chút chuyện nhỏ nhặt mà qua được mắt bà ta thì bà ta đã chết từ mười mấy năm về trước rồi, mùi này chẳng phải mùi oải hương gì xa lạ mà chính là mùi của chồng bà chứ còn ai nhưng lại nghĩ đây con gái khiến những hoài nghi trong đầu trở nên lấp lửng mập mờ

"Tầm Tầm, con có lừa dối mẹ không"

"Mẹ...ý mẹ là sao chứ"

Tích Tâm nhìn đứa con gái 18 tuổi với bà vẫn còn rất ngây thơ nhất thời không biết nên giải thích thế nào liền nói sang chuyện khác

"Dạo này mẹ thấy con ba con hai người có vẻ hòa hợp với nhau mẹ rất vui. Chiếc vòng cổ này không phải ba tặng cho mẹ đúng không"

"Mẹ à"

Tích Tâm sụt sùi nước mắt, 3 năm làm Tần phu nhân nhưng chưa một lần được chồng ngó ngàng ân ái, tại sao chứ. Bà ta không cam tâm "Mẹ biết là cuộc sống của 2 mẹ con mình trước đây rất khổ cực, mẹ biết con không thích Tần Ngụy Uy nhưng mà, nhưng mà mẹ thật lòng yêu mẹ rất là yêu đó"

Nhìn mẹ mình suốt 3 năm làm vợ hắn mà không được hắn công khai không được hắn ngó ngàng Chu Tầm cũng áy náy liền ôm lấy mẹ mình dỗ dành "Mẹ à, mẹ đừng như vậy mà"

"Mẹ hy vọng rằng sẽ có một ngày cảm hóa được ông ấy rồi ông ấy sẽ yêu mẹ đúng không"

Chu Tầm liền gật gật đầu, Tích Tâm ôm lấy đứa con gái đưa mắt nhìn chằm chằm về phía nhà tắm. Cái nhìn lạnh lẽo khiến Chu Tầm bỗng dưng cảm thấy lạnh tóc gáy

...

"Con không muốn đâu, lần trước mẹ đã nghi ngờ rồi"

Còn hắn thì cả người bức bối, du͙© vọиɠ trong lòng chẳng thể dập tắt lại được người tình cự tuyệt "Tầm Nhi, ngoan nào"

"Ne~~, đừng mà" Chu Tầm ngang nhiên ngồi lên trên bàn làm việc của hắn, hai chân được hắn mở rộng hoa huyệt đỏ au phơi bày ngay trước mắt nam nhân như một thứ mĩ vị tuyệt nhất trời đời mà hắn không hề biết chán. Hai đỉnh tuyết sơn cao ngất phấn hồng đung đưa trước mắt hắn như khıêυ khí©h

"Đẹp thật" hắn nhìn cô như một tuyệt tác, một báu vật đẹp đến nỗi khiến người khác không nỡ mà chà đạp

Hắn cúi xuống phủ lấy đôi môi mềm mỏng kia một nụ hôn ướŧ áŧ, cự vật nóng hổi chuẩn bị tiến vào huyệt nhỏ, hai mị thịt từ từ nuốt lấy thứ to lớn kia đang chuẩn bị xâm nhập thì bất ngờ tiếng tách tách từ máy ảnh nháy lên liên tục khiến hai con người của cô nhìn ra chỗ phát ra ánh sáng đến nỗi không chớp, cả người đông cứng lại. Cự vật đưa vào một nửa liền bị cô đẩy ra cự tuyệt vội vàng mặc lại quần áo chỉnh tề. Sắc mặt tái mét khiến hắn không khỏi lo lắng nhìn theo tầm mắt của cô ra phía cửa thì cánh cửa văn phòng làm việc đã được hé mở từ khi nào, hai đầu mày hắn nhíu chặt nhìn sang Chu Tầm

"Có người...có người chụp hình"

Tần Ngụy Uy biết đứa con gái trước mặt mình là đang lo lắng đến chuyện gì liền trấn an "Không sao, ba sẽ giải quyết cho con vụ này sớm thôi"

Biết người đàn ông trước mắt mình chưa từng mang lời nói ra đùa giỡn chưa từng để thanh danh của Tần gia bị hủy hoại nên gánh nặng bị chụp trộm ảnh trong lòng cũng nguôi ngoai đi phần nào, nhưng vẫn không thể tiếp tục với hắn. Ngay chính bản thân Tần Ngụy Uy cũng cảm nhận có điều gì đó bất thường

...

Chỉ có điều, ngay cả hắn và cô đều không lường trước được sự việc những pô ảnh nóng bóng, những ánh mắt gợn tình của Chu Tầm đều được gửi trực tiếp vào máy của Chu Tích Tâm. Điều cả hai không thể ngờ được Tích Tâm bà ta lại quá thông minh, thông minh đến nỗi hắn cũng không kịp trở tay. Nhìn những pô ảnh trên tay dường như bà ta không hề sốc mấy mà cảm nhận rõ ràng tất cả những điều này là hiển nhiên buộc bà ta phải đón nhận

"Khốn nạn, một lũ khốn nạn"

Những kí ức ngày trước lại hiện về trong tâm trí Chu Tích Tâm khiến con ngươi bà ta đỏ ngầu, gương mặt hiện lên sự độc ác và bi thương hơn bao giờ hết

"Cổ con có vết gì vậy"

"2 ngày trước con sang nhà Trần phu nhân nên con chó nhà Trần phu nhân chẳng may cào vào cổ con"

"Tần phu nhân tại sao mấy tháng nay không thấy Tầm Tầm sang Trần gia chơi nữa vậy" nụ cười trên môi Tích Tâm cứng đờ khi nghe Trần phu nhân nói như vậy. Bà ta đã cố gắng không tin những suy nghĩ trong đầu mình không phải là thật nhưng đứa con gái ngu ngốc này lại để lộ quá nhiều sơ hở

Trước đây ghét hắn ra mặt thì bây giờ gặp hắn lại trốn tránh, trước đây chửi hắn đến khó chịu ra mặt thì bây giờ lại chọn cách im lặng. Ghét cay ghét đắng khi Tần Ngụy Uy lại gần mình thì bây giờ trên người lúc nào cũng vương mùi của hắn thử hỏi bà ta có ngu ngốc đến nỗi không nhận ra điều khác thường hay không???

....

Thân: ad