Chương 7

Tần Ngụy Uy đang trên đường lái xe đưa cô về Tần gia. Hắn mua cho cô rất nhiều thứ làm đẹp, mĩ phẩm chăm sóc dưỡng dưỡng da đắt tiền cầm đống đồ hàng hiệu trên tay Chu Tầm hơi do dự

"Mấy thứ này con thực sự không cần"

Hắn vẫn nắm chặt vô lăng vờ như không nghe thấy cô nói gì, nhưng ánh mắt chim ưng nhìn xa xăm bỗng híp lại nhìn đầy nguy hiểm, bá khí từ người đàn ông tỏa ra khiến Chu Tầm ngồi bên cạnh phải cảm thấy lạnh người

"Con thích mấy thứ này lắm, cảm ơn ba" Chu Tầm vội vàng nói lí nhí trong cổ họng

Gần đến Tần gia hắn bắt đầu phanh gấp khiến Chu Tầm nhoài về phía trước, tưởng chừng như sắp ngã thì bị một lực mạnh từ tay hắn tác động kéo cô ngồi vào lòng hắn

"Ba,,ba đừng mà"

Hắn cúi xuống mυ"ŧ lấy mυ"ŧ để đôi môi căng mọng của Chu Tầm, mùi hương nhàn nhạt từ cơ thể cô phảng phất quanh cánh mũi khiến hắn vô cùng dễ chịu

"Tầm Nhi, con thích cái gì ta đều có thể đáp ứng cho con hết chỉ cần con một lòng với ta nghe lời ta thì ta hứa cả đời này sẽ bảo hộ con, sẽ bao dung con, sẽ không cho phép bất cứ ai tổn hại con"

Chu Tầm chỉ khẽ gật gật đầu rồi nhanh chóng bước xuống xe, hai cánh môi bị hắn hôn đến sưng đỏ nhìn vô cùng tội nghiệp, phía bên tầng cao nhất của Tần gia, Chu Tích Tâm thông qua ống nhòm nhìn bóng dáng chiếc xe dừng lại trước cổng biệt thự một lúc lâu mới thấy Chu Tầm bước xuống xe trong lòng liền dâng lên cảm giác bị phản bội, mà người phản bội khiến bà ta tức tối không phải là chồng mà chính là đứa con gái này

"Tiểu thư cô về rồi phu nhân đang đợi cô trên phòng"

Chu Tầm vẫn không hề mảy may suy nghĩ liền chạy lên phòng bà ta, vừa bước vào phòng Chu Tích Tâm đứng quay lưng lại với cô hướng ánh mắt ra bên ngoài cửa sổ Chu Tầm liền chạy từ đằng sau ôm vòng lấy bà ta dụi đầu vào cổ bà nũng nịu gọi Mẹ. Mùi hương nhàn nhạt của hắn lại phảng phất quanh cánh mũi khiến bà ta chỉ cảm thấy khó chịu liền đẩy mạnh cô ra lùi về phía sau rồi nghiến răng nói "Dơ bẩn"

Chu Tầm bàng hoàng không hiểu liền vội vàng giải thích "Mẹ, mẹ à có chuyện gì.."

Chưa kịp để Chu Tầm nói hết Chu Tích Tâm đã phản ứng kịch liệt đẩy cô ngã xuống sàn, ánh mắt trừng trừng lửa giận chỉ thẳng tay vào mặt cô "Tao nói mày dơ bẩn, tao nói mày không biết xấu hổ đó, tao sinh ra mày tao nuôi mày vì không muốn mày phải chịu khổ cực nên khó khăn lắm tao mới bước chân được vào Tần gia, vậy mà mày lại còn muốn chung chồng với tao ư"

Chu Tầm rơi nước mắt nhìn, sự kinh tởm trong mỗi lần làʍ t̠ìиɦ với hắn lại xuất hiện trong đầu khiến cô cảm thấy buồn nôn

"Không phải đâu mẹ, mẹ đừng hiểu lầm con mà"

Chu Tầm vội vàng đứng lên muốn chạy đến ôm lấy bà ta nhưng liền bị bà né tránh và quăng xấp hình vào mặt "Đừng có lại gần tao, tao không có đứa con giống như mày, lại gần tao chỉ càng làm cho tao thêm ghê tởm mày hơn thôi"

Chu Tầm nhìn những tấm hình cầm trên tay trong đó là những cảnh nóng trong văn phòng của cô và hắn, gương mặt dâʍ đãиɠ phóng túng của cô in rõ trên tấm ảnh, bản thân cô nhìn còn cảm thấy ghê tởm chứ đừng nói gì đến Chu Tích Tâm

"Mẹ à, mẹ nghe con giải thích đi được không. Mẹ à con thương mẹ nhiều lắm, con yêu mẹ nữa mẹ ơi" Chu Tầm ôm chặt lấy mẹ mình khóc lóc giải thích nhưng chỉ càng làm cho bà ta thêm tức tối liền thẳng tay tát mạnh cô nhưng Chu Tầm liền ôm chặt lấy chân mẹ mình "Mẹ à, con sai rồi lần sau con không như vậy nữa. Ba, chính là ba ép con phải làm như vậy nếu không ba sẽ đuổi mẹ con mình ra khỏi Tần gia, con xin mẹ mà con không muốn mẹ phải chịu khổ nên con, con mới..."

Chu Tích Tâm nhìn đứa con gái đang ôm lấy chân mình khóc lóc, bà ta cũng rơi nước mắt nghĩ đến những chuyện đau khổ trong quá khứ mà bà ta từng phải hứng chịu, làm gái điếm cho người ta chơi đùa như một con búp bê tìиɧ ɖu͙© mặc sức mấy kẻ giàu có chơi đùa đến bây giờ bà ta cứ nghĩ sẽ trở thành một quý bà giàu có thì đứa con gái này lại cho bà ta một bất ngờ

"Tao không yêu mày nữa, không cần mày nữa, mày khiến tao quá thất vọng rồi"

"Mẹ đừng mà,,mẹ đánh con như nào cũng được, mẹ chửi con đi cũng được nhưng xin mẹ, đừng ghét bỏ con. Con xin lỗi con sai rồi lần sau con sẽ không như vậy nữa"

"Haha..." bà ta bỗng cười một cách điên dại "Để tao nói cho mày biết suốt hơn 3 năm qua ngay cả một lần ân ái với ông ta tao cũng không có, vậy mày có tư cách gì đòi tao tha thứ. Muốn tao đánh mày chứ gì, được lắm"

Vừa nói bà ta liền túm lấy tóc cô lôi dậy, tát vào một bên má khiến khóe môi cô vương một ít máu nhưng Chu Tầm chỉ một câu xin lỗi không hề có ý định xin tha. Chu Tích Tâm vừa đánh vừa khóc "Tao luôn muốn mày tốt nhưng tại sao mày lại như vậy hả. Mày muốn làm gái điếm lắm hả"

"Mẹ ơi, con xin lỗi mà"

"Mày nói đi, mày lừa dối tao bao lâu rồi hả"

Khi một cái tát trời giáng chuẩn bị vung xuống gương mặt xinh đẹp của Chu Tầm thì liền bị một cánh tay rắn chắc chặn lại đẩy bà ta ra

"Bà muốn tôi gϊếŧ chết bà sao mà dám động vào Tầm Nhi"

"Tần Ngụy Uy, anh không biết xấu hổ mà còn dám bênh nó"

Tần Ngụy Uy ngạo mạn đút tay vào túi quần tây, ánh mắt ngang tàn như loài quỷ dữ, phong thái phảng phất hương vị vương giả không thể xem thường nhìn Chu Tích Tâm đầy khinh bỉ

"Ngay từ đầu bà bước chân được vào đây bà đừng nghĩ rằng dựa vào chút nhan sắc rẻ tiền của bà, cuộc sống sung sướиɠ mà bà có được tất cả là nhờ đứa con gái của bà đấy"

Chu Tích Tâm dường như bị che mờ lý trí không còn phân biệt được người đứng trước mặt chính là Tần Ngụy Uy mà định xông vào hắn những thật không ngờ liền bị hắn đẩy ngã xuống đất không một chút nương tay, giày da bóng loáng định đạp vào bà ta liền bị Chu Tầm ngăn lại bộ dáng cô quỳ trước mặt hắn xin tha "Ba, đừng mà đừng đánh mẹ, đừng mà"

Hắn nhìn gương mặt bị tát đến đỏ ửng, khóe môi bị chảy máu tóc tai rối bù thì trong lòng ngứa ngáy vô cùng liền một tay bế bổng em dậy trước khi rời đi liền liếc bà ta một cái nhìn lạnh lẽo

"Chu Tích Tâm bà đừng tưởng quá khứ dơ bẩn của bà mà tôi không biết, nếu thực sự thương đứa con gái này thì bà tốt nhất yên phận đi. Cái ghế Tần phu nhân căn bản bà không xứng"

...

Thân: ad