Chương 19: Mẹ của Nhung Nhung

Tô Bạch đã hiểu, Cố Hành Chu không phải ngốc, mà là anh không có kinh nghiệm chăm con.

Nhung Nhung phồng má như một chiếc bánh bao, nhưng Cố Hành Chu lại chẳng thấy bản thân mình nói gì sai, chỉ xem Nhung Nhung như là “Khuôn mặt trẻ con, bầu trời tháng 6” mà thôi.

Tô Bạch lắc đầu bất lực bế Nhung Nhung đang tức tới phồng má lên, nói với Cố Hành Chu: “Tôi đưa Nhung Nhung ra ngoài chơi.”

Cố Hành Chu thấy Nhung Nhung vẫn chu mông về phía này không thèm nhìn mình, trên mặt vị cha già lộ ra một tia tủi thân hết sức bất đắc dĩ, nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục lại vẻ trầm ổn, anh gật đầu: “Ừm, có việc thì gọi cho tôi.”

Tô Bạch đáp lời, ôm Nhung Nhung rời khỏi văn phòng của đội chuyên án.

Chờ đến khi rời khỏi văn phòng, Tô Bạch mới nhận ra “giá trị” của Nhung Nhung ở văn phòng hữu dụng đến mức nào, dường như những ai là người sống thì lúc đi ngang qua có vội đến mấy cũng dừng lại trêu chọc bé con dăm ba câu.

Nhung Nhung hôm nay rất vui vẻ, bé con ghé vào trong ngực Tô Bạch, ăn no xong là giọng đặc biệt lảnh lót, chỉ cần có người chào hỏi thì bé đều sẽ đáp lời hết.

“Ể, là Nhung Nhung nè, chào Nhung Nhung nha.”

“Miao! Mommy ó!”

“... Cái gì cơ?”

“Là Mommy ó! Nhung Nhung, mommy!”

Nhung Nhung duỗi cái chân bé tí ra, ấn đệm thịt mềm mại lên cằm Tô Bạch, cố gắng nói với mọi người đây là mẹ của bé: “Mommy, Nhung Nhung, mommy ó!”

Đây là mommy của con, con, Cố Nhung Nhung, từ hôm nay là một đứa trẻ có mẹ rồi!

Kiêu ngạo!

Mọi người: “...”

Ai mượn.

Có người biết chuyện “mẹ Nhung Nhung” hôm qua, người không biết cũng xem náo nhiệt, những người này đương nhiên sẽ chia sẻ tin tức cho nhau —- bởi vì bắt đầu gặp đến người thứ năm, ngoài chào Nhung Nhung ra, đều sẽ nói thêm một câu “Chào mẹ Nhung Nhung”.

Nhung Nhung rất vui vẻ, kiêu ngạo đến mức cái đuôi biến thành một chiếc ăng ten nhỏ.

Tô Bạch lại cười không được, nhưng cũng chẳng nói gì—---nguyên nhân là chẳng có cách giải thích nào tốt cả, nếu hôm nay y có “kế hoạch người giám hộ”, càng vui vẻ cùng Nhung Nhung thân thiết một chút, nên tất nhiên sẽ không giải thích.

Nhưng mà Tô Bạch không biết, sự trầm mặc của y đã được mở rộng từ “mẹ Nhung Nhung” thành “đội trưởng Cố tìm mẹ cho Nhung Nhung” trong hàng chục nhóm wechat.

Đương nhiên tạm thời không có ảnh hưởng gì.

Tô Bạch ôm Nhung Nhung đi bộ lên trên, đi thẳng tới đỉnh núi.

Trước đó đã nói qua, vị trí ban đầu của văn phòng phân cục là công viên, mà tòa nhà duy nhất còn lại trong công viên là tòa nhà quan sát tám tầng trên đỉnh núi.

Đài quan sát được cải tạo lại để mọi người ở phân cục tới thư giãn. Có điều bây giờ là thời gian làm việc, ở đây rất vắng người, chỉ có một vài yêu quái nhỏ ẩn nấp trong cành lá chơi đùa với hoa và chim.

Tô Bạch đứng quan sát trước tòa nhà, tòa nhà có mái hiên hình bát giác, đủ màu sắc. Trước khi Tô Bạch chìm vào giấc ngủ sâu chưa từng nhìn thấy ở Cửu Châu, nhưng hôm qua ở trên phố gặp rất nhiều phong cách.

“Hửm?”

Tô Bạch từ mái hiên nhìn xuống bên dưới, bất ngờ nhìn thấy một màu trắng xóa, nhìn kỹ thì thấy một khuôn mặt đối diện.

Tô Bạch giật mình, cậu nhóc kia cũng rất ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng rụt đầu lại.Mặc dù động tác của cậu rất nhanh, nhưng Tô Bạch vẫn nhận ra được đó là Hạ Địch.

Cậu ở đây làm gì?

Tô Bạch suy nghĩ một chốc, y cúi đầu xoa đầu Nhung Nhung: “Nhung Nhung, chúng ta đi lên nhìn thử được không?”

Đỉnh đầu của Nhung Nhung cọ lòng bàn tay Tô Bạch, rất vâng lời: “Dạ!”

Tô Bạch cười, ôm Nhung Nhung lên tháp quan sát.

Diện tích tháp quan sát không lớn, tuy là có song cửa sổ ngăn trở tầm mắt, nhưng muốn tìm người vẫn rất dễ, hơn nữa xem ra Hạ Địch cũng không giỏi ẩn nấp cho lắm.

Tô Bạch ở trên tầng cao nhất, dễ dàng thấy được Hạ Địch co ro ngồi xổm ở góc song cửa sổ.

Tô Bạch nhìn dáng vẻ đó của cậu, hơi buồn cười, y cũng không đi qua mà đứng tại chỗ gõ song cửa sổ, sợ dọa cậu sợ.

“Cốc cốc” hai tiếng, nhẹ nhàng, không chói tai.

Tuy là Hạ Địch vẫn hơi run vì hốt hoảng, nhưng khi quay đầu lại thấy Tô Bạch đứng ở chỗ cách mình hơn ba mét, cậu mới thả lỏng một chút.

Tô Bạch thấy cậu không có ý định mở miệng, vậy nên hỏi trước: “Hạ Địch, nhóc ở đây làm gì?”

Mặc dù vẻ ngoài của Hạ Địch là một thiếu niên, nhưng nét mặt lại giống như một đứa trẻ. Chỉ có điều, tuy ánh mắt trong sáng thật thà, nhưng lòng phòng bị lại rất nặng, cậu chỉ nhìn Tô Bạch, cắn môi quật cường không nói gì.

Tô Bạch nhìn qua cổ tay của Hạ Địch, ở đó dán một miếng băng cá nhân.

Nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy trên làn da bên mép băng cá nhân có một vệt đen lan ra, giống như được vẽ bằng một nét bút đen rất mỏng.

Tô Bạch thở dài, nói: “Quần áo của nhóc đã bị rách, dán cái này căn bản không che được.”