Chương 10: Cậu có thể ngủ với tôi

"Tôi là lớp trưởng, tên Trình Luân. Thầy Ngô bảo tôi đến giúp đỡ cậu." Dừng một chút, Trình Luân lại nói tiếp: "Như cậu vừa thấy đó, căn phòng ấy không ổn chút nào."

Mạc Vũ nhặt hết đống đồ lên dưới sự giúp đỡ của Trình Luân, gật đầu nói: "Đúng vậy, rất tệ."

"Tất cả các phòng kí túc xá đều kín chỗ rồi, chỉ còn phòng đó thôi." Trình Luân chậm rãi nắm lấy cổ tay Mạc Vũ: "Cậu cứ về phòng tôi cất đồ trước, chúng ta đi ăn rồi tính tiếp nhé! Chiều phải lên lớp sớm nhận sách vở đó."

Mạc Vũ nhìn cổ tay của mình, cảm thấy có chút không được tự nhiên, vội rụt tay lại. Hai lần, vị trí Trình Luân nắm đều chính xác ôm trọn lắc bạc.

"Vậy chúng ta đi thôi." Mạc Vũ mỉm cười, cảm thấy bạn lớp trưởng này thật tốt bụng, chỉ là ánh mắt của hắn nhìn cậu hơi khác thường.

Trùng hợp thay, phòng của Trình Luân nằm ngay bên cạnh phòng Tống Hân. Vì đã là giờ trưa nên mọi người đã đi ăn, trong phòng chỉ còn Mạc Vũ và Trình Luân đang sắp xếp đồ đạc.

"Cứ để ở cạnh đồ của tôi là được."

Mạc Vũ gật gật đầu.

"Tối nay cậu có thể ngủ với tôi."

Mạc Vũ chuẩn bị gật đầu bỗng khựng lại, cười ngượng: "Tôi không quen ngủ với người lạ."

"Không sao, tôi nói đùa thôi." Trình Luân dịu dàng đưa tay xoa đầu Mạc Vũ, cậu cảm thấy không được tự nhiên với hành động thân mật của lớp trưởng, nên đành lặng lẽ né tránh.

Trình Luân như sực nhớ ra gì đó, nói: "Phải rồi, thẻ cơm của cậu."

"Ừm, tôi vẫn chưa nộp học phí và các chi phí khác, lát nữa tôi sẽ đến gặp thầy Ngô."

"Vậy bữa trưa tôi sẽ mời cậu, được không?"

Mạc Vũ muốn từ chối, nhưng Tống Hân không có ở đây, cậu cũng không còn cách nào khác.

Bạn cùng phòng của Trình Luân đã trở về phòng. Ba người vừa đi vừa nói chuyện rôn rả, vì nắng nóng nên tỏa ra một chút mùi mồ hôi.

Trình Luân chào hỏi qua loa với bọn họ, ba người đều là học sinh lớp khác nên không quan tâm tới Mạc Vũ lắm, gật đầu xã giao rồi ai nấy trở về giường của mình.

Đường tới nhà ăn khá xa, phải đi qua đằng sau tòa phía Tây và một dãy cây ngô đồng. Hoa đã gần tàn hết, có một số lá non chồi lên, thoang thoảng mùi thơm.

Đi đến cửa nhà ăn, Mạc Vũ trùng hợp gặp được Tống Hân và đám bạn mới chơi bóng rổ xong. Anh mặc bộ đồ thể thao màu trắng, áo ngắn tay để lộ ra cơ bắp rắn chắc, tay phải ôm trái bóng, tay trái bấm điện thoại. Nhìn rất có sức hút của tuổi thiếu niên.

Mạc Vũ đứng đó không xa, loáng thoáng nghe được Tống Hân nói chuyện với đám bạn: "Mọi người vào ăn trước đi, tôi đứng ngoài này một lát."

Như có linh cảm, Tống Hân nhìn về phía Mạc Vũ, ánh mắt hai người cứ thế chạm nhau.

Sau đó, anh bước nhanh tới chỗ cậu, trên người là mùi mồ hôi và mùi bột giặt nhàn nhạt. Anh gõ một cái thật mạnh giữa trán cậu, trách móc: "Tôi gọi điện và nhắn tin cho cậu đều không được, cậu làm gì mà không xem điện thoại?"

Mạc Vũ bĩu môi, ôm trán nói: "Điện thoại tôi để chế độ im lặng, xếp đồ cho cậu xong cũng gần trưa rồi, tôi cũng phải có thời gian của bản thân chứ."

"Lần sau nhớ chú ý một chút, đi ăn thôi." Tống Hân hất đầu vào phía trong ra hiệu cho Mạc Vũ đi vào. Nhưng mới đi được một bước, cổ tay đã bị ai đó nắm lấy, vẫn nắm đúng vị trí của chiếc lắc bạc.

Phải rồi, Trình Luân nói sẽ mời cậu ăn bữa trưa.

Đám người cùng Tống Hân đánh bóng rổ đều đã vào trong. Anh đi đến quầy để lấy cơm, nhưng quay đầu lại chẳng thấy Mạc Vũ đâu, lúc này Tống Hân mới nhận ra cậu không hề đi theo mình.

Tống Hân chạy ra ngoài, đập vào mắt là hình ảnh Mạc Vũ với Trình Luân đang nắm tay nhau.

Mạc Vũ thấy Tống Hân đi ra, không biết giải thích thế nào về tình huống xấu hổ này. Cậu rút tay lại, lắp bắp: "Hẹn lớp trưởng lần sau nhé... hôm nay không được rồi."

Trình Luân mỉm cười, nhẹ nhàng nói không sao, ra hiệu cho Mạc Vũ nhanh chóng đi cùng Tống Hân.

"Bạn cũ à? Thân quá đấy." Tống Hân vừa đi vừa nói, bàn tay theo thói quen xoay trái bóng rổ.

"Không phải, cậu ấy cho tôi để nhờ đồ, vì chưa có thẻ cơm nên cậu ấy đề nghị mời tôi bữa trưa." Mạc Vũ giải thích cặn kẽ.

"Ồ, tôi cũng biết cậu chưa có thẻ cơm nên mới gọi cậu đi ăn đó. Vậy mà cậu còn không thèm xem tin nhắn của tôi." Tống Hân kéo dài giọng điệu, nhanh chóng cà thẻ cho hai suất cơm, đi đến ngồi vào bàn ăn gần đó.

"Lần sau tôi sẽ chú ý hơn."

"Tại sao phải để nhờ đồ chỗ Trình Luân?"

Mạc Vũ không nghĩ Tống Hân sẽ quan tâm đến vấn đề này, cậu hơi ngơ ra, không biết phải trả lời thế nào.

"Sao vậy? Không nói cho tôi được à?" Tống Hân không kiên nhẫn hỏi lại.

Mạc Vũ đưa miếng trứng vào miệng, khẽ lắc đầu, nói: "Không phải, tôi không biết giải thích thế nào, nói tóm gọn là phòng của tôi rất kinh khủng, tôi không dám ở."

Tống Hân thoáng khựng lại: "Phòng bao nhiêu?"

"Ừm... Phòng 305."

Tống Hân suy nghĩ, nếu anh nhớ không nhầm, đó là phòng của đầu gấu khóa trên. Thiên Hà tồn tại những thể loại cặn bã như vậy, đơn giản là vì nhà bọn chúng có tiền, còn ỷ có đồng bọn là anh em xã hội bên ngoài mà chèn ép khóa dưới cùng với bạn học. Nếu Mạc Vũ dính phải những người này sẽ gặp rắc rối không nhỏ. Tuy Tống Hân có thể giúp cậu, nhưng anh cảm thấy dây phiền phức vào người rất mệt.