Chương 9: Nắm lấy cổ tay

Mặt trời dưới trấn nhỏ lặn sớm. Trên tay Mạc Vũ ôm đầy nguyên liệu nấu ăn. Nào là thịt bò, hải sản, nấm, rau... chủ yếu là vì Tống Hân nói hôm nay muốn ăn lẩu, cậu chỉ đành chiều theo.

Chợ đã dần tan, Tống Hân bắt taxi đưa Mạc Vũ trở lại biệt thự. Chiều muộn cũng không xua tan được cái nóng của mùa hạ. Mạc Vũ lau đi chút mồ hôi trên trán, tay rảnh rỗi cầm chiếc điện thoại cũ kĩ lên xem.

Có tin nhắn của thầy Ngô gửi tới.

[Thầy Ngô: Chúc mừng em đã vượt qua kì thi khảo sát, kết quả thi rất tốt, em được phân vào lớp 11a5 nhé! Là lớp do thầy chủ nhiệm.]

[Thầy Ngô: Kì nghỉ hè đối với trường Thiên Hà không dài, hai tuần nữa bắt đầu nhập học, em chú ý tới đúng giờ.]

Mạc Vũ đọc tin nhắn, suýt nữa đã hét lên vì kích động.

Cậu vội cảm ơn thầy Ngô, pháo hoa trong lòng vui sướиɠ nở rộ. Vốn dĩ cậu không có ý định theo mẹ trở về nơi này, chỉ là...

Mạc Vũ vẫn không thể quên được cậu bạn Bánh Bao. Có lẽ là bởi vì, giữa hàng ngàn hàng vạn người, chỉ có bạn nhỏ ấy là một lòng một dạ đối tốt với Mạc Vũ. Người luôn sẵn sàng chia sẻ mọi thứ cho cậu, không chê trách cậu bất cứ điều gì. Và lời hứa ấy, hứa rằng sẽ chờ cậu vào mỗi mùa hạ.

Người bạn ấy giờ đây đang ngồi trước mặt, khoảng cách rất gần, nhưng Mạc Vũ lại cảm thấy thật xa lạ. Cậu ấy trưởng thành, không nhớ gì về chuyện của quá khứ. Tính nết còn thay đổi thành một tên đáng ghét.

***********

Tháng tám, trường trung học phổ thông Thiên Hà.

Mạc Vũ xách theo vali hành lý và một đống đồ linh tinh của Tống Hân, theo chân anh bước vào cánh cửa phòng 178. Cậu tới đây vì thiếu gia Tống Hân không biết trải nệm, cần người đến làm giúp. Vì tiền hoa hồng cao nên Mạc Vũ đành miễn cưỡng chấp nhận.

Trong phòng thoang thoảng mùi thuốc lá, Mạc Vũ bịt mũi lại, cậu cực kì ghét mùi này! Vừa hôi vừa khó ngửi. Cậu không hiểu tại sao người ta lại thích ngậm thứ đó trong miệng. Tống Hân liếc nhìn cậu, đáy mắt tối lại thành một màu xám xịt.

Trong phòng còn hai người đang ngủ trên giường, một người vừa mới tắm xong, thân trên cậu ta cởi trần, chỉ mặc độc một cái quần đùi, đang ung dung ngồi sấy tóc cạnh bàn học.

Tống Hân đập vào thành giường một cái, nói lớn: "Dậy đi."

Hai người nằm trên giường khẽ cựa quậy, ánh mắt mơ màng chưa tỉnh ngủ, một tên nói: "Tống Hân đến rồi đấy à? Còn sớm mà đã kêu tụi này dậy rồi, hôm qua cày game đến ba giờ sáng mới ngủ."

"Mặt trời chiếu tới mông rồi, tí không định đến lớp à?" Tống Hân để vali cạnh giường, vẫy tay ra hiệu Mạc Vũ đi tới.

"Ô ôi, bạn nhỏ nào đây? Xinh quá!" Cậu bạn lúc nãy còn đang ngái ngủ, bây giờ bỗng chốc tỉnh táo, nhiệt tình tới chào hỏi Mạc Vũ.

Mạc Vũ lịch sự đáp: "Mình là học sinh mới, chào cậu."

"Thì ra là học sinh mới, tôi còn tưởng cậu là em trai Tống Hân. Rất vui được làm quen, tôi là Nam Xương."

"Còn tôi nữa, tôi là Minh Nghị."

Sự xuất hiện của Mạc Vũ làm căn phòng nhộn nhịp hẳn lên. Ngay sau đó, trong nhóm lớp xuất hiện một tin nhắn do Nam Xương gửi.

[Nam Xương: Tôi được diện kiến học sinh mới trong lời đồn rồi nhé! Rất soái!!! Đẹp đến nỗi tôi sắp sa vào lưới tình luôn rồi ~]

[Mạc Vũ: Cảm ơn cậu.]

Nam Xương giật nảy mình, suýt nữa làm rơi điện thoại, cậu ta gãi đầu, nở nụ cười ngại ngùng: "Cậu vào nhóm lớp nhanh vậy sao? Tôi không có biết."

"Không biết nên lên nói xấu người ta à?" Tống Hân nhếch khóe môi, vui vẻ trêu tức Nam Xương.

Nam Xương ôm mặt, hét toáng lên: "Không có mà!"

Thông báo trong nhóm nhảy số liên hồi, chủ yếu là đang cười vào mặt Nam Xương.

"Thật ngại quá, tôi còn chưa mặc quần áo chỉnh chu, tôi là bạn cùng phòng của Tống Hân, Hoắc Du." Cậu bạn vừa nãy ngồi sấy tóc đưa tay ra chào hỏi, Mạc Vũ đang chuẩn bị trải nệm cho Tống Hân dừng động tác lại, bắt tay xã giao với Hoắc Du.

Nói đi cũng phải nói lại, giá trị nhan sắc của bạn học này rất lớn, đôi mắt sắc lạnh dài và hẹp, mái tóc xoăn hơi rối, không biết là tóc tự nhiên hay làm ngoài tiệm, bồng bềnh trông rất đẹp. Phần thân trên cởi trần nổi lên một tầng cơ bắp rắn chắc, sáu múi chỉnh tề, các bạn học nữ mà nhìn thấy chỉ có nước chảy máu mũi.

Minh Nghị huých nhẹ vào vai Tống Hân đứng bên cạch, thì thầm: "Đàn em mới của cậu à?"

Tống Hân nhướn một bên lông mày, tỏ vẻ như đó là điều hiển nhiên, nói với Minh Nghị: "Mắt sáng đấy."

Minh Nghị ồ lên: "Không tồi không tồi!"

Sau khi sắp xếp hành lí cho Tống Hân xong, Mạc Vũ xách đồ của mình đi tìm phòng 305, phòng của cậu. Thuận tay nhắn tin đòi Tống Hân tiền hoa hồng.

Tống Hân và hội bạn đã hẹn nhau đi đánh bóng rổ. Mạc Vũ bước từng bước chậm rãi, sau khi leo lên tầng năm, cuối cùng đã nhìn thấy phòng 305 ở cuối dãy.

Càng đi tới gần căn phòng, bước chân Mạc Vũ càng chậm lại. Cậu lấy tay đẩy nhẹ cửa, đúng như suy nghĩ của cậu, phòng này cực kì tối.

Là tối theo kiểu ẩm thấp, bẩn thỉu.

Mùi thuốc lá rất nồng, sàn nhà tối đến mức không nhìn ra màu gạch, đầy rác. Không biết tích từ bao giờ mới được một đống thế này, còn kèm theo mùi hôi thối.

Mạc Vũ không thở được.

Nghe Tống Hân kể, học sinh chuẩn bị lên lớp 12 căn bản không có kì nghỉ hè, hoặc có một số học sinh lựa chọn ở lại kí túc xá vào mùa hè. Vậy nên căn phòng này ở từ năm học trước tới giờ không chịu dọn dẹp, nên mới có thể bẩn thỉu như vậy.

Hai người trong phòng nhận ra sự xuất hiện của Mạc Vũ. Một tên nở nụ cười biếи ŧɦái như nhìn thấy món đồ chơi mới. Hắn tiến dần đến chỗ cậu, trên miệng còn ngậm một điếu thuốc, phả ra từng làn khói mờ.

Mạc Vũ lùi ra sau một bước, chưa kịp suy nghĩ đã quay đầu bỏ chạy. Cậu có chết cũng không muốn ở lại cái nơi kinh khủng như vậy. Càng nghĩ, trong lòng cậu càng cảm thấy sợ hãi, đôi chân vô thức bước nhanh hơn.

"A!"

"Ui da!!!"

Mạc Vũ va phải ai đó ở ngã rẽ cầu thang, vali cùng với đồ đạc trong tay rơi ra. Đầu cậu hơi choáng một chút vì va chạm, loạng choạng cầm lấy vali.

Lắc bạc trên tay đung đưa theo từng cử động của cậu, ngọc thạch được ánh nắng chiếu vào hơi sáng lên, hiện ra màu sắc xanh non tuyệt đẹp. Cổ tay cậu bị ai đó nắm lấy, Mạc Vũ nhìn lên, là một người con trai.

Phải rồi, đây là kí túc xá nam, ai cũng là con trai thôi, sẽ không có chuyện một bạn nữ ngọt ngào xuất hiện như trong ngôn tình đâu.

Đứng đối diện với cậu là một chàng trai cao khoảng 1m80, vẻ ngoài nhìn nho nhã, có phần đẹp trai, đeo kính gọng vàng tôn lên làn da trắng. Giọng nói khi cất lên còn trầm ấm, rất êm tai.

"Cậu có sao không? Mạc Vũ."

"À, không sao." Mạc Vũ trả lời xong mới thấy có gì đó sai sai, vội hỏi lại: "Sao cậu biết tên tôi?"