Chương 14: Tớ thấy cậu rất ưu tú

Tiết tự học tối.

Nhiều bạn học không còn cố chấp với bài tập hè vì đã nộp từ sáng, nhưng vẫn than khóc vì hối hận không làm sớm hơn.

"Các bạn nhỏ của tớ."

Bạn nữ ngồi bàn đầu chợt đứng dậy, nét mặt vui vẻ quay xuống dưới như có chuyện quan trọng muốn nói.

"Lạc tuyết Giang, có tin gì vui sao?" Một bạn học nhanh chóng hỏi.

"Có, là tin rất quan trọng."

Không khí trong lớp dịu đi một chút, chờ Lạc tuyết Giang nói tiếp.

"Mau nói đi, sao cậu lại lề mề như vậy chứ?" Đã có người không chịu được lên tiếng.

"Mọi người nghe rõ nha!" Cô vỗ vỗ bàn, cao giọng: "Thầy Ngô vừa nhắn cho tớ, thân là lớp phó văn thể mỹ, tớ trịnh trọng thông báo trường chúng ta sẽ tổ chức cuộc thi văn nghệ nhân dịp 30 năm thành lập trường. Có cả cựu học sinh về thăm nữa, nhà trường đề nghị mỗi lớp có một tiết mục để biểu diễn, kịch, hát, múa, nhảy gì đều được, sau khai giảng sẽ diễn, còn nữa, tiền giải thưởng rất cao. Chúng ta bây giờ đã loại bỏ được đối thủ là các em khối 10 vì mấy em nhập học sát khai giảng haha."

Lớp hú hét có vẻ thích thú, bàn tán nên chọn thể loại gì.

"Ai muốn tham gia?" Lạc Tuyết Giang thấy lớp sôi nổi thế này thì vô cùng vui mừng, nhưng lúc này không có một cánh tay nào hưởng ứng, tất cả đều im lặng nhìn nhau.

"Giọng tao hát hay như vịt kêu, có muốn nghe thử không?"

"Tao quẩy nhạc trong quán bar cũng ok lắm."

"Tao thấy giọng mình cũng tạm ổn, nhưng anh trai bảo chó sủa còn nghe hay hơn."

"Tông giọng không truyền cảm lắm, lời thoại truyện có thể miễn cưỡng thuộc được."

"..."

Không hiểu kiểu gì nhưng cái lớp này nhìn quanh thấy đâu đâu cũng mù mịt và tăm tối, nát nhất trường rồi, một cái lớp thảm hại.

Lạc Tuyết Giang hắng giọng: "Các cậu có thể tin tưởng tớ thêm một lần nữa không? Tớ nhất định sẽ..."

"Thôi thôi thôi, mày không nhớ năm lớp 10 phá sân khấu thành cái dạng gì à? Giờ còn đòi hát với hò." Một bạn học chen ngang lời nói của cô, những người khác cũng gật đầu lia lịa.

Lạc Tuyết Giang có vẻ ngoài dễ thương trong trẻo. Lúc đó cô rất tự tin đứng ra đảm nhận tiết mục văn nghệ. Lớp không ai nghi ngờ gì về tài năng của cô. Không ngờ đến khi nghe được giọng hát trên sân khấu truyền xuống cả trường đều sợ mất mật.

Lần này Lạc Tuyết Giang lại tự mình đề cử, cả lớp cũng không ai dám cho cô đảm nhiệm.

Lớp này thực sự không có nhân tài về lĩnh vực nghệ thuật.

"Lớp trưởng, cậu... Có ý kiến gì không?"

Lạc Tuyết Giang cầu cứu Trình Luân. Sự chú ý trong lớp cũng đổ dồn về phía hắn, như vớt được cọng rơm cứu mạng.

"Tớ biết hát, nhưng tớ cần một người song ca cùng." Trình Luân đứng lên, đẩy nhẹ gọng kính, ánh mắt nhìn về phía Tống Hân.

Hắn đang nhìn Mạc Vũ ngồi ở trong góc.

Mạc Vũ lắng nghe mọi người nói chuyện từ nãy tới giờ, cậu nghĩ mình là học sinh mới tới một ngày, sẽ không cần tham gia vào chuyện của lớp sớm như vậy.

Nhưng bây giờ các bạn học đang nhìn cậu với vẻ mặt trông chờ. Mạc Vũ hơi áp lực, khẽ nuốt một ngụm nước miếng.

"Mạc Vũ, cậu hát rất hay nhỉ?" Trình Luân lên tiếng hỏi cậu.

"A... Không có." Mạc Vũ nhanh chóng phủ nhận, móng tay khẽ bấm vào lòng bàn tay để lấy lại bình tĩnh.

"Mạc Vũ, tớ thấy cậu rất ưu tú." Trình Luân mỉm cười, như là lời nói khẳng định: "Cậu hát rất hay mà."

Lạc Tuyết Giang ánh mắt cũng sáng lên: "Cậu thử một chút đi."

Vì không muốn mọi người thất vọng, Mạc Vũ gãi đầu, khẽ nói: "Vậy... Để tớ thử một chút."

Cậu không nghĩ mọi người lại tín nhiệm mình như vậy. Trong lòng thở dài, có cảm giác vừa vui vừa sợ.

"Vậy tiết mục lần này do lớp trưởng và Mạc Vũ đảm nhiệm nhé!" Lạc Tuyết Giang vui vẻ tuyên bố.

Cô muốn nói thêm gì đó nhưng thầy giáo trực buổi tối đã đến lấy sĩ số. Cô đành ngậm ngùi ngồi xuống.

"Lớp này ồn ào quá đấy, không chuẩn bị bài ngày mai sao?"

_________

Còn mười phút nữa mới hết tiết tự học tối. Tống Hân đứng dậy nói với Mạc Vũ: "Tôi về nhà đây, cậu cứ ngủ ở giường của tôi." Nói xong liền đi ra cửa sau, biến mất trong ánh sáng lờ mờ của hành lang dài.

Mạc Vũ cầm bút vẽ loạn trên mặt giấy một lúc, sau đó xếp gọn sách vở vào ngăn bàn, chuẩn bị tan tiết tự học.

Tiếng chuông vừa reo, trong lớp náo loạn ồn ào như ong vỡ tổ. Ai nấy đều lo cầm lấy đồ đạc của mình chạy ra ngoài.

Mạc Vũ nhét điện thoại vào túi quần, chậm rãi đứng lên.

Trình Luân đang đứng ở bàn thứ hai tổ một, thân hình cao gầy dựa vào bàn học. Khi chạm ánh mắt Mạc Vũ, hắn liền mỉm cười. Đôi mắt sau cặp kính gọng vàng hơi cong như vầng trăng khuyết.

Trình Luân cười thật ấm áp, Mạc Vũ nghĩ vậy.

"Đi thôi, chúng ta cùng về."

Trình Luân vẫy tay ra hiệu, Mạc Vũ nghe vậy thì đi tới chỗ hắn, cùng nhau sánh bước ra khỏi lớp học.

Cả đoạn đường hai người đều im lặng không ai nói gì, tới cổng kí túc xá Trình Luân bước chân chậm lại, Mạc Vũ cũng thuận theo nhịp điệu của hắn, thong thả bước.

Trình Luân đột nhiên lên tiếng hỏi: "Cậu mới chuyển tới nhưng có vẻ thân với Tống Hân nhỉ? Hai người quen biết từ trước sao?"

"Ừm..."

Mạc Vũ ừm một tiếng, không nói gì thêm. Không tính đến chuyện quá khứ, mối quan hệ hiện tại của hai người cũng chẳng thân thiết gì.