Chương 15: Ngủ ở giường của tôi có ngon không?

Tới phòng 178, Mạc Vũ đơn giản nói câu tạm biệt với Trình Luân. Hắn gật đầu, đưa tay vuốt lấy chỏm tóc hơi vểnh trên đầu Mạc Vũ. Cậu mất tự nhiên né tránh, nhanh chóng chạy vào phòng.

Trong phòng chỉ có Nam Xương và Minh Nghị đang nằm trên giường bấm điện thoại. Mạc Vũ không muốn ảnh hưởng tới hai người họ, nhẹ nhàng đóng cửa.

Cậu lấy khăn mặt và bàn chải bước vào nhà tắm, vệ sinh cá nhân trước khi đi ngủ. Sau đó ôm chiếc chăn mùa hè Tống Hân chuẩn bị cho mình, tắt điện rồi leo lên giường.

Đệm êm hơi lún xuống vì chịu sức nặng của Mạc Vũ. Cậu để chăn đã gấp gọn của Tống Hân qua một bên, nhẹ nhàng nằm xuống giường.

Mùi hương quen thuộc phả vào mũi.

Trước kia trên người Tống Hân luôn có mùi thuốc lá nhàn nhạt. Mạc Vũ rất ghét, cực kì ghét. Cậu không hiểu vì sao mới chỉ là học sinh lớp 11 đã hút thuốc, không thấy ngầu, chỉ thấy trẻ trâu.

Nhưng bây giờ quanh quẩn chóp mũi Mạc Vũ không có mùi thuốc lá, chỉ có mùi hương quen thuộc của hãng bột giặt mà Mạc Vũ dùng, xen lẫn vào đó là mùi hương thuộc về riêng Tống Hân.

Có cảm giác dễ chịu.

Điện thoại để ở đầu giường hơi rung, màn hình điện thoại sáng lên thông báo có tin nhắn tới.

Mạc Vũ thuận tay mở điện thoại ra, là tin nhắn của Tống Hân.

[Tống Hân]: Giường tôi giờ là của cậu, ngủ ngon.

[Mạc Vũ]: Ngủ ngon.

Mạc Vũ trả lời xong thì buông điện thoại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Đã rất lâu rồi cậu không ngủ trước mười giờ.

Ngày đầu tiên đến ở biệt thự của Tống Hân, Mạc Vũ đã trằn trọc nhìn vầng trăng sáng tới nửa đêm. Vậy mà bây giờ, khi ngủ ở một nơi xa lạ cậu lại có thể ngủ ngon tới vậy.

Khuôn mặt Mạc Vũ lúc ngủ trông thật ngoan ngoãn và đáng yêu. Nét mặt bình thản như rũ bỏ được hết muộn phiền. Ở một nơi không có mẹ, không có gia đình. Cậu đã cố gắng chống đỡ bằng cơ thể nhỏ bé này, chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhàng. Mạc Vũ đôi khi chỉ muốn có người che chở, được làm nũng, được yêu thương, không cần phải che giấu tính cách thật của mình nữa.

Tới khi Tống Hân trở về trường, Mạc Vũ vẫn chưa dậy. Cậu kéo chăn đắp đến tận trán, chỉ lộ ra đám tóc mềm mại.

Anh nhìn đồng hồ, cũng đã gần giờ học rồi. Nếu không dậy bây giờ thì sẽ bỏ lỡ bữa sáng.

Tống Hân gõ vào thanh giường: "Mạc Vũ, không dậy đi học sao?"

Nam Xương và Minh Nghị đã cùng nhau đi ăn ở quán cháo cạnh trường, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ. Thấy Mạc Vũ ở trong chăn mãi không có động tĩnh gì, Tống Hân đành leo lên giường kéo chăn của cậu xuống.

Chăn được kéo đến eo. Mạc Vũ ngủ nghiêng, đuôi áo xếch lên lộ ra vòng eo trắng trẻo mềm mại. Khuôn mặt lúc ngủ không có chút phòng bị nào, hai tay nắm hờ lấy góc chăn của Tống Hân.

Tia nắng ấm áp của buổi sớm len lỏi qua lỗ thông gió, chiếu vào vòng eo mảnh khảnh của Mạc Vũ, như muốn nói với Tống Hân rằng: sờ đi, ta dẫn đường chỉ lối cho ngươi.

Tống Hân nhìn chằm chằm vệt nắng trên bụng cậu. Duỗi tay chạm vào.

Mềm mại. Đó là điều Tống Hân cảm nhận được. Anh như bị thôi miên, muốn dùng bàn tay bao bọc lấy toàn bộ vòng eo của cậu.

"Ưʍ..."

Mạc Vũ khẽ cựa quậy, Tống Hân bình tĩnh thu tay lại, nhưng ánh mắt lại hơi hoảng loạn liếc sang chỗ khác.

"Cậu về rồi sao? Mấy giờ rồi?" Mạc Vũ mơ màng hỏi.

"Dậy đi, gần vào học rồi."

Mạc Vũ gắng gượng ngồi dậy, hai tay ôm lấy đầu gối, ánh mắt mơ màng vì chưa tỉnh ngủ.

Tống Hân ở góc độ này có thể nhìn thấy cả lỗ chân lông nhỏ xíu trên khuôn mặt cậu. Dời tầm mắt xuống một chút liền thấy toàn bộ xương quai xanh xinh đẹp sau cổ áo thun rộng rãi.

Lại nhớ đến cảm xúc mềm mại khi chạm vào eo kia...

Mạc Vũ ngồi im không nhúc nhích, đang đợi hồn nhập về thể xác. Cậu cảm thấy đêm qua ngủ thật ngon, đến mức cậu không muốn tỉnh dậy.

Nhìn vào vẻ mặt thèm ngủ của cậu, Tống Hân liền trêu chọc: "Ngủ ở giường của tôi có ngon không?"

Mạc Vũ dụi dụi mắt: "Cũng tạm..."

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Mạc Vũ liền nhận được một cái bánh bao vẫn còn nóng. Là của Tống Hân mua về.

"Cảm ơn nhé!" Mạc Vũ vui vẻ nhận lấy, vừa ăn vừa dạo bước trên con đường tới lớp học. Gió buổi sớm thổi nhẹ mái tóc cậu, làm nó hơi rối. Mạc Vũ liền lấy tay chỉnh lại. Khuôn mặt thanh tú như phát sáng dưới ánh mặt trời. Nếu bây giờ cậu cười, đôi mắt đào hoa sẽ ửng hồng, sâu trong mắt sáng lấp lánh như có ngàn vì sao.

Tống Hân hơi thất thần, đầu ngón tay khẽ bấm vào lòng bàn tay. Mạc Vũ đẹp, khuôn mặt vừa hiền vừa ngoan, giọng nói cũng nhẹ nhàng. Mới tới đã được rất nhiều bạn học chào đón. Còn anh thì lại là cái gai trong mắt thầy cô, học không tốt, không nghe lời. Hai người như hai thái cực trái ngược nhau, vậy mà đi cạnh nhau lại có cảm giác vô cùng hòa hợp.