Chương 16: Ngọt

Tiết đầu tiên của năm học mới là tiết tiếng Anh.

Mạc Vũ ổn định vị trí ngồi của mình, lấy sách cùng vở ghi ra để trên bàn.

Thầy giáo trẻ tuổi bước vào, cả lớp liền ồ lên thích thú. Ánh mắt Mạc Vũ tò mò nhìn lên bục giảng, chỉ thấy người nọ quần tây áo sơ mi trắng chỉnh tề, dáng cao gầy, trông khá đẹp trai và có khí chất.

Nhưng lớp này toàn nam, ồ lên làm cái gì nhỉ?

"Chào các em. Thầy là giáo viên tiếng Anh mới trong học kì này. Tên của thầy là Sở Ninh. Tuy là giáo viên mới, nhưng theo quy định thì bài tập hè vẫn phải sửa. Đây là bài tập hè thầy đã kiểm tra của các bạn, lớp phó tới phát ra giúp thầy."

Khi nghe thầy nói lời này, vẻ mặt các bạn trong lớp mất hẳn sự nhiệt tình lúc nãy, có chút ủ rũ.

Lớp phó Nghi Vương lần lượt phát bài tập cho mọi người. Khi tập đề dày cộp đặt lên bàn của Tống Hân Mạc Vũ liền liếc mắt nhìn sang. Nghe bảo thành thích của Tống Hân không tốt, hình như đó là sự thật.

Những câu trắc nghiệm trên đề khoanh đủ không thiếu câu nào, nhưng hầu hết đều sai. Câu điền vào chỗ trống và tự luận thì trống trơn sạch sẽ. Dù sao Tống Hân cũng sẽ không chú ý vào bài giảng, Mạc Vũ mượn đề của anh, tập trung sửa đề cùng thầy giáo suốt hai tiết học.

Khi tiếng chuông hết tiết kết thúc, Tống Hân liền nhét một tờ tiền vào tay Mạc Vũ, giọng điệu lười nhác: "Mau đi mua cho tôi chai nước ngọt."

Mạc Vũ nhận lấy tiền, đại não nhảy số tự hiểu ra số tiền thừa còn lại là của cậu. Tâm trạng không vì bị sai khiến mà giận dữ, ngược lại còn có chút vui vẻ, khóe môi hơi cong mang ý cười.

"Đại ca chờ tôi một chút, có liền đây."

Căn tin giờ giải lao rất đông. Mạc Vũ không ngại chen lấn trong đám người, dùng tốc độ nhanh nhất cầm chai nước vẫn còn lạnh chạy về lớp học.

"Đây đây, cậu thấy tôi có nhanh không?" Mạc Vũ thở dốc, đặt nước xuống trước mặt Tống Hân.

Hai người ngồi ở bàn cuối, Mạc Vũ dễ dàng ngồi vào vị trí bên cạnh anh. Ngoài trời nắng chói chang, thời tiết bây giờ ngồi trong phòng học còn nóng đến khó chịu. Mạc Vũ chạy ra ngoài, cơ thể tiết ra một tầng mồ hôi mỏng. Mùi hương thuộc về riêng cơ thể cậu càng trở nên rõ ràng hơn, mùi đào thơm mát pha lẫn mùi nước giặt quần áo.

Tống Hân lần đầu nhìn thấy một người chảy đầy mồ hôi mà vẫn trông sạch sẽ, sáng sủa đến vậy. Có lẽ là vì cậu trắng, trắng đến chói mắt. Lắc bạc trên tay đung đưa theo từng cử chỉ của cậu, có chút yểu điệu.

"Mạc Vũ."

Mạc Vũ thấy có người gọi tên mình từ đằng sau, theo phản xạ quay đầu lại.

Trình Luân đặt tay lên vai cậu, cố ý dựa sát, nói nhỏ bên tai: "Chiều nay tan học cậu cùng tôi đi tới phòng học nhạc tập hát nha?"

Trong thời gian từ đây tới buổi diễn văn nghệ, Mạc Vũ mỗi ngày đều phải tập luyện cùng Trình Luân. Cậu nhẹ gật đầu, đáp lại: "Tan học cậu đợi tôi."

"Được, chờ cậu."

Giọng Trình Luân ấm áp, giống như thì thầm bên tai Mạc Vũ. Cậu mất tự nhiên gảy nhẹ vành tai, chỗ cậu chạm vào liền ửng đỏ.

Tống Hân ở bên cạnh ngửa cổ uống nước ngọt, ánh mắt hơi liếc sang chỗ Mạc Vũ. Một màn nói chuyện ngại ngùng của hai người cứ vậy mà bị anh nhìn thấy. Trong lòng của Tống Hân không hiểu vì sao lại có chút trào phúng. Có lẽ là vì thái độ thù địch của Trình Luân đối với anh từ năm học trước tới giờ. Tuy Trình Luân là lớp trưởng, nhưng hành động ôn nhu nhỏ nhẹ của hắn đối với Mạc Vũ chắc chắn là ngoại lệ, Tống Hân có thể nhìn ra được. Trình Luân ấy à, hắn vẫn luôn là một lớp trưởng nghiêm túc.

Đợi khi Trình Luân đi rồi, Tống Hân đưa chai nước uống dở ra, hỏi một câu có lệ: "Cậu uống không?"

Nhìn một thân mồ hôi vì chạy đi mua nước cho mình, Tống Hân lịch sự mời cậu một chút. Không nghĩ là cậu sẽ nhận lấy, khóe môi mỉm cười, mắt cũng cong cong.

"Cảm ơn nhé, đúng lúc tôi đang khát."

Mạc Vũ nói xong liền ngửa cổ uống một ngụm. Dòng nước mát lạnh, còn có vị ngọt làm cậu thoải mái tới híp mắt lại. Tống Hân quan sát hành động của Mạc Vũ, từ đầu tới cuối môi cậu không hề chạm vào miệng chai.

"Đây, trả cho cậu." Mạc Vũ chỉ uống một ngụm rồi đưa sang để trước mặt Tống Hân.

Anh cầm chai nước lên một hơi uống sạch, cảm thấy hình như vị của nó ngọt hơn một chút.

______

Tiếng chuông tan học đúng giờ reo lên. Từng nhóm học sinh đi ra khỏi phòng học, theo đó là tiếng nói chuyện ồn ào.

Mạc Vũ cùng Trình Luân đi tới phòng học nhạc, Tống Hân thì đi về nhà của mình.

Ánh nắng chiều đã dần dịu đi, không còn gay gắt như ban trưa. Tống Hân lấy chìa khóa ra mở cửa, bước vào căn nhà lạnh lẽo.

Các loại cây cảnh trồng trong khoảng sân nhỏ không có ai chăm sóc đã dần khô héo. Phòng khách hơi bừa bộn, vương chút tàn thuốc lá trên sàn.

Lúc này, đồ ăn anh đặt cũng vừa lúc giao đến. Tống Hân để hộp cơm lên bàn phòng khách, bắt đầu ăn bữa chiều.

Cửa hàng hôm nay làm đồ ăn hơi nhạt. Tống Hân cảm thấy không vừa miệng. Trên mặt anh hiện lên vẻ khó chịu, dứt khoát thu dọn đồ ăn trên bàn vứt vào thùng rác.

Ngày trước anh ăn uống tùy ý, sao cũng được. Đồ ăn căn tin cũng không chê. Nhưng từ khi ăn đồ mà Mạc Vũ nấu, Tống Hân quen được ăn ngon, giờ lại giở chứng kén ăn.

Lại nhìn căn nhà bừa bộn của mình. Tống Hân thoáng thở dài, hình như anh nhớ đồ mà Mạc Vũ nấu rồi.

Đôi chân dài thẳng tắp nhanh chóng bước ra ngoài, trở về trường học.

Phòng học nhạc rộng lớn tập trung nhiều người, các lớp đều đến chỗ này luyện tập. Nếu không tới sớm sẽ không chiếm được chỗ.

Tống Hân nhìn quanh một lượt, không thấy Mạc Vũ đâu. Anh đoán cậu đã đi ăn, hơi thất vọng quay người về kí túc xá.

Khi đi ngang qua phòng dụng cụ, Tống Hân nghe được một giọng hát trong trẻo, bước chân liền dừng lại.