Chương 17: Học sinh ngoan cũng biết trèo rào

Tống Hân đứng ở bên ngoài phòng dụng cụ, có thể tưởng tượng được khung cảnh bên trong.

Giọng của Mạc Vũ rất ngọt, Trình Luân thì trầm hơn một chút. Hai người cứ nối tiếp nhau hát, nghe vô cùng hòa hợp.

Khi ở chung với Mạc Vũ trong biệt thự trên núi, Tống Hân chưa nghe cậu hát lần nào. Nhưng Trình Luân lại biết cậu hát hay, ý đồ của hắn viết rõ ràng trên mặt: tôi muốn hát chung với cậu.

"Ổn chứ? Chúng ta chọn bài này."

Trình Luân khi nói chuyện với Mạc Vũ luôn bày ra vẻ dịu dàng. Trong suy nghĩ của Tống Hân, anh đoán lúc này Trình Luân đang xoa đầu Mạc Vũ.

"Được, vậy chọn bài này đi."

Mạc Vũ vừa nói dứt câu, ngoài cửa từ lúc nào xuất hiện dáng người cao gầy, lịch sự gõ vào cửa hai cái.

Cửa không đóng, Tống Hân vẻ mặt ảm đạm lặng lẽ đứng ở đó, một tay đút vào túi quần.

Đồ đạc trong phòng dụng cụ không ngổn ngang bụi bặm như trong tưởng tượng. Bên trong chỉ có vài cái bàn được xếp ngay ngắn, một số nhạc cụ và đồ trang trí trong dịp lễ. Căn phòng khá nhỏ, Mạc Vũ và Trình Luân ngồi ở bàn gần cửa, trên tay là điện thoại đang phát nhạc.

Mạc Vũ nhìn thấy Tống Hân, có hơi bất ngờ, mặt ngờ nghệch: "Cậu đến đây làm gì?"

"Xong chưa? Tìm cậu có chuyện."

Biểu tình trên mặt Tống Hân lạnh lẽo, Mạc Vũ nghĩ là có chuyện quan trọng, lập tức đứng dậy.

"Chúng ta chọn được bài rồi, mai tập tiếp nha? Giờ mình có việc phải đi." Mạc Vũ qua loa nói với Trình Luân, sau đó đi ra phía cửa.

"Đi thôi."

Tống Hân không giải thích gì, Mạc Vũ nghe vậy cũng đi theo.

Hai người đi đến góc tường đằng sau kí túc xá. Ở đây cũ kĩ, cỏ dại mọc um tùm. Có một lối mòn nhỏ mách cho Mạc Vũ rằng thường xuyên có người qua lại chỗ này.

Tống Hân thoắt cái đã nhảy qua tường rào, từ bên kia nói vọng sang: "Qua được không?"

Học sinh ngoan Mạc Vũ chưa làm chuyện xấu như leo rào này bao giờ, có hơi lo lắng. Nhưng chỉ vài giây sau cậu nhanh chóng đáp: "Được."

Tường không cao lắm, Mạc Vũ nhón chân, hai tay bám vào phần đỉnh hơi nhô lên, dùng sức bật của mình thành công qua được bên kia tường.

Mạc Vũ tiếp đất an toàn, thở phào một hơi. Vì là lần đầu nên hơi tốn sức, Tống Hân cũng không chê cười cậu.

Dưới chân Mạc Vũ đất đá ngổn ngang. Phía này là công trình bỏ hoang đã lâu, đống đổ nát lộn xộn không ai dọn. Nơi thế này thường có những thành phần ăn chơi hư hỏng tụ tập.

"Chuyện gì mà quan trọng đến nỗi cậu dẫn tôi đi trèo tường vậy?"

Mạc Vũ cúi xuống phủi đi chút bụi dính trên ống quần, còn chưa kịp xong Tống Hân đã bước đi, bỏ xa Mạc Vũ một đoạn.

"Này!" Mạc Vũ chạy theo, tay đập nhẹ vào lưng anh: "Cậu hôm nay làm sao vậy? Cứ kì quái thế nào ấy."

Tống Hân lấy điện thoại ra xem giờ, một tay ung dung đút vào túi quần, nói: "Nhanh chân lên, còn một tiếng rưỡi là đến giờ tự học tối."

Ánh chiều tà vương chút nắng cuối cùng vào con hẻm nhỏ bên hông trường học. Đi một đoạn ngắn đã ra đến đường lớn. Tống Hân rẽ vào siêu thị gần đó mua chút đồ. Tủ lạnh trong nhà bây giờ trống trơn, nếu Mạc Vũ thường xuyên qua nấu ăn thì phải bổ sung thật nhiều nguyên liệu.

Mạc Vũ mờ mịt nhìn Tống Hân cầm lấy hai hộp thịt bò, một hộp thịt sườn cùng các loại rau củ thì đã ngờ ngợ hiểu ra gì đó. Tống Hân dẫn cậu trèo rào ra ngoài chỉ vì muốn cậu nấu ăn thôi sao?

Nhà riêng của Tống Hân cách trường học năm phút đi bộ. Đây là căn nhà mẹ anh mua khi anh vừa nhập học lớp mười. Trường Nhất Trung bắt buộc phải ở kí túc xá nên Tống Hân dùng phòng kí túc để nghỉ ngơi vào buổi trưa.

Căn nhà hai tầng mang phong cách hiện đại. Mạc Vũ theo Tống Hân vào nhà, thay dép xong liền quan sát xung quanh.

Phòng khách hơi bừa bộn vương vãi tàn thuốc và quần áo. Mạc Vũ hơi khựng lại, miệng nở nụ cười gian: "Phí dọn nhà không rẻ đâu đó nha."

Tống Hân hơi nhướn đôi lông mày, dúi nguyên liệu nấu ăn vào tay cậu, nói: "Đi nấu ăn trước đi, món gì đó đơn giản thôi. Mì cũng được, tôi vẫn chưa mua gạo."

Mạc Vũ nhận lấy đồ, nhanh chóng đi vào bếp.

Căn bếp này nhỏ hơn ở biệt thự rất nhiều. Dụng cụ nấu ăn cũng ít, không có cả tạp dề. Những thứ này chắc là có người chuẩn bị cho, Tống Hân còn không tự tay nấu ăn bao giờ. Hồi ở biệt thự một mình chỉ biết ăn mì cho qua bữa.

Tống Hân đứng dựa ở cửa bếp nhìn Mạc Vũ bận rộn. Dáng vẻ Mạc Vũ khi nấu ăn trông có vẻ nhàn nhã. Một tay cầm đũa, một tay chống hông. Động tác chống tay này khiến cậu trong mắt anh trông thật đáng yêu. Lại nhớ đến vòng eo trắng trẻo mịn màng lúc sáng, trong mắt Tống Hân liền hiện lên một tầng sương mờ tăm tối.

Mạc Vũ sáng nay đã làm Tống Hân mở mang tầm mắt. Hóa ra eo con trai cũng có thể nhỏ và đẹp như thế.

Miệng xinh ngân nga một bài hát, bàn tay bận rộn vớt mì đã trụng ra tô. Mạc Vũ đang nghĩ đến tiền công của mình, khóe môi vui vẻ cong cong, trong mắt cũng tràn ngập ý cười.