Chương 18: Xoa đầu

Còn ba mươi phút nữa là đến giờ tự học tối.

Tống Hân đang tắm, Mạc Vũ thì ở phòng khách dọn dẹp. Đến khi xong xuôi hết thảy đồng hồ đã chỉ sáu giờ bốn lăm.

"Tôi còn chưa tắm đâu đó. Thời tiết nắng nóng thế này người dính mồ hôi nhớp nháp ghê chết đi được."

Mạc Vũ vừa nói vừa kéo cổ áo lên ngửi một chút. Tống Hân từ đằng sau vỗ nhẹ vào gáy cậu, nói: "Đi nhanh lên, chút nữa dẫn cậu về tắm."

"Ồ..."

Mạc Vũ ồ một tiếng, vài giây sau mới quay phắt sang: "Cậu đánh tôi làm cái quái gì?"

"Ai đánh cậu?" Tống Hân nói xong câu này, đầu óc lại liên tưởng đến cảnh tượng Trình Luân xoa đầu Mạc Vũ. Tóc cậu trông mềm và mảnh, nếu chạm vào sẽ có cảm giác dễ chịu. Bàn tay không nhịn được mà đưa ra, xoa nhẹ đầu cậu.

Chiều cao của hai người chênh lệch khá lớn. Mạc Vũ ngẩng đầu lên, đôi mắt đào hoa liếc ngang liếc dọc. Là đang lườm Tống Hân với vẻ mặt hung ác nhất, nhưng trông chẳng có một chút sát thương nào cả.

Tống Hân hưởng thụ cảm giác mềm mại trong tay mình một chút, sau đó liền rời đi.

"Hôm nay cậu ăn nhầm thứ gì rồi phải không?" Mạc Vũ trợn trắng mắt hỏi.

"Hửm?"

Nghe cái giọng điệu thiếu đánh của Tống Hân, Mạc Vũ bĩu môi: "Cứ kì lạ thế nào ấy, bắt tôi trèo tường ra ngoài nấu ăn cho cậu, còn xoa đầu tôi nữa."

"Vậy Trình Luân xoa đầu cậu thì sao?"

Tống Hân hỏi một câu chẳng hợp tình hợp lý gì vào lúc này. Mạc Vũ hơi ngơ ra một chút. Trình Luân thì sao nhỉ?

Khi hắn xoa đầu Mạc Vũ, trong lòng cậu luôn có cảm giác bài xích, sẽ né tránh theo phản xạ. Còn Tống Hân xoa đầu cậu, cậu lại cảm thấy tự nhiên như chuyện xảy ra hàng ngày.

Khi còn nhỏ, Bánh Bao vẫn thường xoa đầu cậu như thế mà.

Vì hai người đi chậm như tản bộ. Tới khi vào đến cửa lớp chuông vào học đúng lúc reo lên.

Mạc Vũ cảm thấy lòng bàn tay hơi đau. Cậu xòe hai tay ra, bên phía tay phải có một vết xước nhỏ rướm máu. Chắc là lúc nãy trèo rào vô không cẩn thận bị thương.

"Chu Dương." Tống Hân quay sang gọi chàng trai ở bàn bên cạnh.

"Hở?"

Chàng nọ đang lén chơi game, nghe có người gọi tên mình thì giật mình ném điện thoại vào ngăn bàn.

"Gì đấy? Thầy cô tới sao?" Chu Dương mắt liếc ngang liếc dọc, vẫn chưa hoàn hồn.

Tống Hân nhìn một màn thế này, biểu cảm trên mặt vẫn lãm đạm không chút thay đổi, nói: "Không có, cậu còn băng cá nhân không? Cho tôi một cái."

"Cậu làm tôi hết hồn đấy." Chu Dương vuốt l*иg ngực cho bình tĩnh lại, lục lọi trong ngăn bàn lấy ra được một miếng băng cá nhân.

"Cảm ơn."

Tống Hân nhận lấy, đưa sang cho Mạc Vũ.

"Chỉ xước nhẹ thôi." Mạc Vũ tuy nói vậy nhưng vẫn xé vỏ ngoài ra, tùy ý dán vào che đi vết thương nhỏ của mình.

Chu Dương là lớp phó thể dục của lớp. Cậu ta có vẻ ngoài cao lớn ngang ngửa Tống Hân, tính tình vui vẻ nhiệt tình. Thành tích học tập tuy không tốt nhưng thể thao lại rất giỏi. Thường xuyên cùng Tống Hân cúp học đi chơi bóng rổ.

_______

Còn nửa tiếng nữa mới hết tiết. Tống Hân gõ vào mặt bàn hai cái thu hút sự chú ý của Mạc Vũ.

"Cậu muốn về bây giờ không?" Tống Hân dùng khẩu hình miệng hỏi cậu.

"Giờ luôn sao? Có được không đó?" Mạc Vũ nhìn quanh xem có bóng dáng của thầy cô trực tối không.

"Được, giờ này thầy cô không kiểm tra nữa đâu."

Hai người ngồi ở bàn cuối, dễ dàng lẻn ra cửa sau cúp tiết.

Mạc Vũ vì chưa tắm, cơ thể dính nhớp khó chịu nên mới muốn về sớm như vậy. Về đến phòng cũng không dám bật điện lên, chỉ bật bóng đèn nhỏ trên bàn học.

"Cậu có sợ ma không? Hoặc sợ tối?" Tống Hân hỏi trong lúc Mạc Vũ đang lấy quần áo. Anh đứng khoanh tay, lưng dựa vào bàn học.

Mạc Vũ không biết vì sao Tống Hân lại hỏi như vậy. Cậu suy nghĩ một lúc mới đáp lại: "Hình như không sợ lắm, sao vậy?"

"Không có gì."

Mạc Vũ xùy một tiếng, cầm đồ của mình đi vào nhà tắm.

Vốn dĩ Tống Hân định rời đi. Nhưng câu nói "hình như không sợ lắm" chẳng đáng tin chút nào. Anh cũng không độc ác tới nỗi bỏ lại cậu một mình trong tòa kí túc đang không một bóng người này.

Nhà tắm truyền ra tiếng nước chảy. Tống Hân ngồi trên ghế chơi game gϊếŧ thời gian. Mạc Vũ tắm khá lâu, tới khi bên ngoài có tiếng nói chuyện ồn ào của các bạn học mới tan tiết cậu mới bước ra.

Tóc cậu ướt sũng, trên tay ôm thau đồ mới giặt xong, đi ra phía ban công phơi đồ, tiện thể thu luôn đồ đã khô vào.

"Ấy Hân Ca, tối nay cậu ngủ ở đây mà đúng không?" Nam Xương bật điện phòng lên, nhìn thấy Tống Hân liền to giọng nói.

"Không, tôi về nhà." Giọng điệu Tống Hân lạnh nhạt, anh vẫn đang tập trung điều khiển nhân vật trong game, không hề ngẩng mặt lên.

"Cậu chưa nghe thông báo à? Tối nay dì quản lý kí túc và thầy Trương sẽ đi kiểm tra trật tự kí túc xá vào năm học mới đó." Nam Xương bày ra vẻ mặt hết sức nghiêm túc, còn sợ Tống Hân không tin, cậu ta đưa điện thoại đang hiện dao diện tin nhắn ra: "Hoắc Du đang chơi net còn bị tôi gọi về đây này."

"Đúng đó Hân Ca, tối nay cậu vẫn nên ngủ ở đây. May mà phòng chúng ta hôm qua mới dọn sạch sẽ rồi, như mấy phòng kia ăn ở bừa bộn đang phải cong mông lên dọn đó ahaha."

Minh Nghị lúc này đang còn có tâm trạng cười trên nỗi đau của người khác. Mạc Vũ từ ngoài ban công đi vào, thấy Tống Hân vẫn đang còn ở đây, liền lên tiếng hỏi: "Cậu chưa đi à?"

"Mạc Vũ, để tôi nói cho cậu nghe cái này." Nam Xương hắng giọng một cái, nói tiếp: "Tối nay sẽ có người tới kiểm tra kí túc xá."

"Vậy hôm nay tôi ngủ dưới sàn."

"Tội nghiệp cậu bạn nhỏ, cậu chịu khó chút nha. Mỗi khi kiểm tra mà thiếu người là cả phòng phải chịu phạt đó." Minh Nghị bày ra vẻ mặt đồng cảm, vỗ nhẹ lên vai Mạc Vũ.