Chương 43: đυ.c nước béo cò

Bộ Thiếu Vi nói gần đây Bộ Văn Chi gần đây rất khó nhập vai, lúc nhập vai thường rất khó thoát vai, đạo diễn muốn cho Bộ Văn Chi nghĩ hai ngày để điều chỉnh lại cảm xúc, không được nề hà vì thời gian không phép.

Phó đạo diễn còn lén không chỉ đích danh nhưng nói với mọi người rằng diễn viên không có năng lực, ảnh hưởng đến tiến độ quay phim, căm giận tỏ ý từ nay về sau không muốn hợp tác.

Yến Sơ Phi không ngạc nhiên về tình huống của Bộ Văn Chi, điều anh ngạc nhiên chính là Minh Minh ngáp ngắn ngáp dài như thể mọi sự việc quá buồn chán và chẳng liên quan gì đến cô.

“Bắt đầu từ khi nào?” Yến Sơ Phi cố ý hỏi.

“Từ…” Bộ Thiếu Vi sợ hãi nhìn Minh Minh “Sau buổi ghi hình cuối cùng của ”

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Bộ Thiếu Văn kêu lên: “Muốn rõ hãy hỏi cô Minh”

“Đâu có chuyện gì liên quan đến tôi” Minh Minh ném đi cảm tình không còn sót cái gì.

“Như thế nào lại không liên quan đến chuyện của cô? Nếu không phải cô nói với Bộ Thiếu Văn ‘cố nhân’, ‘người lạ’ thì em trai tôi mới biến thành bộ dạng như bây giờ?” Bộ Thiếu Vi thái độ bực dọc, thanh âm bén nhọn chói tai.

“Tôi cùng anh ta chia tay đã 4 năm, không phải người lạ thì là cái gì? Muốn tôi có nghĩa vụ tận tình chăm sóc anh ta? Tôi không phải mẹ anh ta” Minh Minh bĩu môi.

“Cô….” Bộ Thiếu Vi chuyển hướng sang Yến Sơ Phi “Yến đổng, ngài xem, cô ta đối với Bộ Văn Chi có ác ý, nếu tiếp tục thu hình chung, e là đối với Bộ Thiếu Văn sẽ không tốt!”

“Cô có ý gì?” Yến Sơ Phi hỏi rõ.

“Như lúc ban đầu tôi đã nói, không quan trọng ai sẽ đền bù hợp đồng cả.”

“Cô không nên tham gia! Cô nói cái gì mà không sao cả? Còn không phải vì tiền?”

“Bộ Thiếu Vi.” Yến Sơ Phi trầm giọng cảnh cáo.

“A…” Minh Minh hoạt động cổ một chút.

Bộ Thiếu Vi sắc mặt không tốt, Yến Sơ Phi suy xét một chút “Minh Minh, em nói rõ một chút nguyên nhân em cùng Bộ Thiếu Văn chia tay?”

“Lúc đầu tôi là người bị chia tay, cụ thể thì nên hỏi Bộ Văn Chi hoặc là chị của anh ta”

“Tôi cái gì cũng không biết, Văn Chi muốn cùng cô chia tay , chính là hết thích cô.” Bộ Thiếu Vi nói.

“Vậy tôi yêu cầu có một cuộc gặp mặt, cùng nhau nói rõ được không?” Yến Sơ Phi hỏi.

Bộ Thiếu Vi âm thầm gom ngón tay lại.

Minh Minh bình tĩnh nói “Từ từ.”

“Từ Từ?”

Minh Minh đứng lên, nhìn xuống Bộ Thiếu Vi “Cô là người mà Bộ Thiếu Văn tín nhiệm nhất trên đời này, bốn năm trước tôi cùng anh ta chia tay, tôi không biết nguyên nhân, nhưng cô lại không thể không biết, cô trốn tránh mà không nói, chỉ có thể nói cô đang sắm vai nhân vật trung gian khó hiểu.”

“Cô nói bậy! Cô ngậm máu phun người!”

“Cô không cần kích động. Bộ Văn Chi có tính cách như thế nào tôi hiểu rất rõ, anh ta nói cái gì làm cái gì, tôi không cần đầu óc cũng có thể đoán trước kết quả thất bại hay thanh công. Anh ta sẽ cùng tôi chia tay hoặc anh ta thấy có lỗi với tôi hoặc là biết tôi phản bội anh ta. Từ thái độ của cô, thì là vế sau, hơn nữa tin tức cũng là cô nói, chỉ có cô, anh ta mới tin tưởng vô điều kiện như vậy.”

Bộ Thiếu Vi tâm dần lạnh.

“Cô cũng không muốn lòng tin của anh ta đối với cô mất đi đúng không? Vậy hãy gìn lời nói dôi này cho tốt đi, đừng đến gây chuyện với tôi. Tôi không phải không cứu được anh ta, mà chính là không muốn cứu anh ta” Minh Minh quét mắt đến Yến Sơ Phi: “nếu cô nghĩ thông qua lần này chân chính đạt được mục đích, thì nhanh chóng đi đi, tôi sẽ không phối hợp chó lần kế tiếp gặp mặt.”

Minh Minh nói xong, cầm lấy lư đả cổn nhưng không nhúc nhích đi ra khỏi phòng. Cô nhớ tiểu Chu thích ăn cái này.

“Yến đổng…”

“Lúc trước anh đã làm gì?”

Bộ Thiếu Vi thấy Yến Sơ Phi biểu tình lãnh khốc, da đầu căng ra cảnh báo nguy hiểm. cô không ngờ nữ nhân này lại đoán ra được ngọn ngành câu chuyện, cô sợ khi em trai cô biết sẽ….

"Làm theo lời cô ấy."

“Cái gì?”

“Giữ gìn lời nói dối của cô cho thật tốt, đừng đi trêu chọc cô ấy”

" Nhưng trong trường hợp cô ấy ... "

“Làm những gì cô nên làm”

“Yến đổng, anh cùng cô ta…”

“Cô có thể ra ngoài”

“Yến đổng, ngài không thể không biết, nữ nhân này bên ngoài có bao nhiêu xằng bậy, cô ta cùng Lâm Phục…”

“Đi ra ngoài.”

Đem lư đả cổn cho tiểu chu, Minh Minh thấy trên bàn có một vòng hoa tươi.

Tan tầm, Minh Minh nhận được cuộc gọi của anh trai, có vẻ công việc của anh đã kết thúc.

“Bảo bối, ngày mai cùng “người ấy” đi ăn cơm được chứ?”

“Người ấy” là chỉ mẹ của bọn họ Lục Lan Tâm, năm đó làm nội trợ ở gia đình, không có công việc, không có tiền, khi ly hôn không dành được quyền nuôi con, một mình vào Nam mưu sinh, một đoạn thời gian rất dài cô cắt đứt liên lạc với anh chị em.

Khi anh trai cô ra nước ngoài sinh sống, tất cả đều hiểu mẹ cô "mất liên lạc", nhưng tình cảm chia nhỏ khi chia cắt là đều không thể tránh khỏi.

Mẹ hơn ba mươi tuổi ly hôn với nhân viên kiểm đếm siêu thị, vật lộn với mọi cách để phản công, chưa đến mười năm đã trở thành tổng giám đốc chuỗi siêu thị Hoa Nam cho thấy lý do đằng sau việc trả giá như thế nào cho nỗ lực ngay cả khi người mẹ không đề cập thì bọn họ cũng biết.

Họ có thể cảm thấy rằng mẹ họ muốn bù đắp cho họ, cho nên cho quà cô, đè nghị đi ăn bọn họ đều vui vẻ nhận, chỉ là lần này mẹ mời bọn họ tham gia một buổi tiệc rượu, khiến bọn họ không thích xuất hiện nơi đông người nên có chút khó xử.

“Nếu em thật sự không muốn đi thì không cần miễn cưỡng, cái tiệc rượu kia lỳ thực…Là cho những người trẻ tuổi làm quen với nhau, anh không có ý giục em kết hôn, không nghĩ rằng đi sẽ không có mối quan hệ nào.”

“Đi, đương nhiên đi, tuy rằng em không nóng nảy, nhưng đối với anh thì cũng nên tính toán.”

“Bảo bối!” Minh Chấn nhíu mày, nhưng đối với gương mặt tươi cười của Minh Minh anh xụ mặt chưa quá ba giây, chỉ có thể bất đắc dĩ gật gật đầu đồng ý.

Cơm nước xong, Minh Minh kéo Minh Chấn đi mua quần áo, cô rất quan tâm đến việc trang điểm cho anh trai mình, Minh Chấn có bộ dáng của người mẫu nên mặc gì vô cùng tuấn mĩ và đẹp mắt, cô hớn hở như chơi game thời trang.

Minh Chấn không sợ phiền, chỉ cần cô vui vẻ thì tốt.

Đảo mắt liền đến cuối tuần, thứ năm trước tiên Minh Minh nói với Hàn Duật rằng cuối tuần mình có việc bận, kết quả tình trùng thượng não đêm đó chạy đến chung cư cô như cầm thú làm rất nhiều lần.

Anh đột nhiên đối với cúc huyệt cô vô cùng hứng thú, vẫn luôn thử dạy dỗ, anh cho côn ŧᏂịŧ đã cương cấm vào hoa huyệt, hoa huyệt mẫn cảm con chịu đựng ngón tay dâʍ ɭσạи, chơi đến khi cô bắt đầu mắng, anh mới rút ngón tay ra đem cô thao khóc.

Còn để lại trước ngực cô vài dấu hôn, làm hại cô không mặc đồ đã định trước đó được. Cô đôi sang một chiếc váy đen nhỏ có cổ bằng ngọc trai.

Tối thứ bảy, khoác tay anh trai đến câu lạc bộ tư nhân trên đỉnh núi, cô nhận ra quy mô của bữa tiệc hơi phóng đại.

Giống như lời của mẹ, tiệc rượu đều là người trẻ tuổi, không khí nhẹ nhàng đi rất nhiều.

Ngay sau khi hai người bước vào lập tức có hai người nam nữ tương đối hào phóng rộng rãi mời ngồi, tâm sự một chút mới biết được, buổi tiệc thất tịch này được tổ chức tại thành phố S trứ danh.

Mỗi năm thất tịch, nhà hội này sẽ mở 3 lần, hội viên đạt được cấp bậc số lượng không đồng nhất, nên chỉ có thể tặng lại cho người có độ tuổi 20-35 tham gia.

Hôm nay là lần mở cửa thứ ba, cả đám người gia thế đều chất lượng.

Đương nhiên không ngoại trừ trường hợp, đυ.c nước béo cò.

Minh Minh hiểu đại khái, lấy thân phận Lục Lan Tâm, tấm thiệp mời này chỉ có thể lấy từ người khác.

Gia cảnh không tốt bằng những người khác, cô cũng không quan tâm nhiều như vậy, lấy điều kiện của anh trai, bất luận là kẻ nào, cô muốn anh thấy nhiều người, biết đâu anh cô sẽ tìm được người phù hợp?

Sau khi tất cả, thời gian là khác nhau.

Khi nhắc đến phú nhị đại gì đó, thường mang theo một chút trào phúng, ai cũng cảm thấy bọn nhà giàu là ăn chơi trác táng, nhưng đến đây cô mới nhận ra các tầng lớp gia đình đã chân chính bồi dưỡng giáo dục các tinh anh. Nội bộ thế nào thì không thể nói, , nhưng khí chất, hình tượng và học thức bên ngoài chắc chắn hơn hẳn so với những bạn bè đồng trang lứa bình thường.

Ngày càng có nhiều nam nữ qua lại nói chuyện với nhau, thấy anh trai bắt đầu tỏ ra sốt ruột, Minh Minh uyển chuyển cự tuyệt các lời mời, dắt anh trai đi tản bộ chậm rãi trong hoa viên.

Hội nghị lầu hai có cửa sổ sát đất, Hàn Duật đang cũng bằng hữu nói chuyện phiếm, thình thoảng liếc mắt nhìn Hoa Vân Lâu đang ngồi một mình. Anh đương nhiên phát hiện mắt của Hoa Vân Lâu không có tiêu cự, không khỏi tò mò mà đi qua.

"Nếu anh thích thì cứ kêu người lên phục vụ….Đm! Sao cô ấy đang ở đây!"

Câu chuyện nhỏ:

Minh Huyên: Nhìn xem nhìn xem, anh Yến làm việc tốt lắm, đem thanh danh của chị tôi huỷ hoại.

Yến Sơ Phi:… Tôi sai.

Lâm Phục: Đừng, có làm chuyện như tôi.

Yến Sơ Phi: Anh vốn dĩ chính là dư thừa.

Lâm Phục: Ai ai ai! Không thể nói những lời như vậy! Nếu muốn nói như vậy, Minh Minh, tôi cùng em nói chuyện “Ảnh đế cùng cùng thiếu phụ đã kết hôn không thể nói chuyện xưa!”

Yến Sơ Phi:…