Chương 44

Edit: Jenn.

Đỉnh núi gió lạnh, đêm hè vắng lặng, hương thơm phảng phất dạo bước thật yên tĩnh, thanh bình.

“Anh à, anh chưa từng gặp người mình thích sao?”

“ Ừ .”

“Vậy là anh không đuổi theo sao?”

“…Ân.”

“Vì cái gì?”

Minh Chấn cầm lòng bàn tay nhỏ, “Bởi vì không thể.”

“ Anh ta là trai thẳng à? ”

Minh Chấn không trả lời, Minh Minh biết anh đang cam chịu, trong lòng tức khắc khó chịu. Anh trai cô, yêu mà không được.

“Sao anh không thử trước đi, có thể bẻ cong anh ta thì sao?”

“…”

Minh Minh đi đến trước người của Minh Chấn “Anh xác định là yêu anh ta sao?”

Minh Chấn cúi đầu chăm chú nhìn, cô lại càng xinh đẹp động lòng người, thâm âm kiên định: “anh yêu cô ấy!”

"Vậy thì hãy theo đuổi đi! Em biết ý đồ đem người khác bẻ cong là vô đạo đức, nhưng nếu anh thật sự yêu anh ta, có thể cho anh ta hạnh phúc, vì cái gì lại không thử, tại sao lại để đối phương coi mình là lựa chọn chứ?”

Minh Chấn khẽ vuốt tóc cô “ Bởi vì anh không chịu được hậu quả của việc bị từ chối. ”

Anh có vô số giấc mộng đẹp, mơ thấy cô cũng không quan tâm, mơ được ôm cô vào lòng ở trong vòng tay anh, mơ được hôn cô đôi môi, mơ ... Cô cũng yêu anh.

Anh đã từng tỉnh dậy từ một giấc mơ và không muốn mở mắt, cố gắng trở lại giấc mơ một lần nữa, ôm cô một giây, yêu cô nhiều hơn, và tưởng tượng những gì cô đã nói, đã nói và để cô lựa chọn.

Nhưng anh không đủ khả năng.

Anh có thể nhìn thấy những dấu vết do những người đàn ông khác để lại trên người cô, anh biết rằng cô chưa bao giờ coi anh là "đàn ông", và anh không thể chịu được ánh mắt e ngại và ghê tởm của cô!

Chỉ cần anh không nói gì, anh sẽ mãi là anh trai của cô, là người thân thiết nhất với cô ngoài người yêu của cô.

Anh không thể tiến xa hơn, anh cần khắc chế. Khắc chế nhìn cô yêu đương, kết hôn, đem thân giao cho một nam nhân khác.

Anh có thể.

Anh có thể.

“Anh ơi… Em xin lỗi.” Minh Minh bị thống khổ trên người Minh Chấn doạ sợ, áy náy ôm anh cứng ngắt, còn mang theo âm thanh của tiếng khóc.

So với anh trai cô càng muốn đi thông báo, chính là ai có thể thừa nhận thống khổ của thất bại? Cô tự cho mình đang cổ vũ cho anh trai nhưng thực chất là đang xát muối vào vết thương!

Nghĩ như vậy, Minh Minh càng thêm nghẹn ngào.

“Khụ, thật ngại quá, Hoa tiên sinh cho mời hai vị.” Một nhân viên tạp vụ gương mặt thanh tú kính cẩn phát ra tiếng.

Trời xanh chứng giám, anh không dám nghe lén hay nhìn len quấy rầy ai, nhưng cậu chủ Hoa có lệnh, anh không dám từ chối.

Trong một góc trên tầng hai của hội trường, một nhóm thanh niên đẹp trai đang trò chuyện xung quanh một người đàn ông đẹp trai tóc ngắn. Người đàn ông tóc ngắn trông khoảng ba mươi, mặc áo choàng xám, quần tây ưu nhã thân sĩ, ngũ quan giống Hoa Vân Lâu đến bốn năm phần, nhưng bộ dáng thuần thục trưởng thành hơn.

“Cậu chủ Hoa!”

“Cậu chủ Hoa lần này sẽ trở về khu Trung Hoa sao?”

“Cậu chủ Hoa động tâm, chuẩn bị kiếm tân nương sao?”

Thấy Hoa Diệp hơi mỉm cười “Tôi đến đây để kiểm tra cửa ải của Vân Lâu, anh có người giới thiệu cho tôi sao?”

“Đương nhiên là có, chính là em gái của tôi, đang ở Paris, ngài xem…”

“Tôi cũng có em họ cũng ở đây, tôi kêu nó đến cho ngài xem…”

“Ta…”

“Hàn Duật” Hoa Diệp thấy Hàn Duật không để ý đến mọi người, cười vọng qua bên cửa sổ gần Hàn Duật “Anh giao thiệp rộng, nghe nói còn giới thiệu cho Vân Lâu?”

“Có a,” Hàn Duật thấy người phía sau Hoa Diệp dương dương cằm “Không phải vừa đến sao!”

Mọi người nghe vậy nhìn lại, đúng lúc thấy một thiếu nữ tươi đẹp trang nhã đi tới.

Hoa Vân Lâu vốn đang ngồi yên tĩnh nhìn thấy người đến, đứng dậy nghênh đón.

“Xin lỗi Vân Lâu, tôi đã tới chậm.” Chương Tư Huyền cười nói.

Thấy ánh mắt Hoa Diệp thoáng chốc sáng lên: “Đã lâu không gặp, Tư Huyền”

Thấy Hoa Diệp ngoài miệng đang chào hỏi Tư Huyền, đôi mắt lại nhìn về phía Hoa Vân Lâu. Tiểu tử này, lấy người phụ nữ trước đây của mình ra làm lá chắn?

“cậu chủ Hoa, khách quý của ngài đến rồi ạ!” Nhân viên tạp vụ nói xong liền lui sang một bên, lộ ra phía sau là đôi nam nữ rất giống đôi tình nhân.

Trước mắt mọi người đều sáng ngời.

“cậu chủ Hoa, hai vị này là?”

Thấy Hoa Diệp giả vờ kinh ngạc: “Mọi người không quen biết sao? Tôi thấy bộ dáng của Hàn Duật rất cao hứng, tưởng mọi người là bằng hữu, nên kêu người gọi lên đây. Vân Lâu cũng không quen biết sao?”

Hoa Vân Lâu bình thản nhìn hai người, Minh Minh nói: “Không quen biết.”

Hàn Duật nhìn chằm chằm đôi tay đang ở trên người Minh Minh, sắc mặt khó coi.

Thất tịch sẽ chia thành bạch kim và vàng và số lượng người khoảng một đến năm người. Khách có thẻ vàng nằm rải rác ở tầng 1 và sân trong, khách có thẻ bạch kim nằm rải rác ở tầng 2 và tầng 3.

Khách có thẻ bạch kim sẽ mời được khách có thẻ vàng lên lầu, khách có thẻ vàng được mời lên lầu thì được coi như là vinh quang.

Thấy Hoa Diệp đánh giá Minh Minh một phen, Hoa Vân Lâu làm như không thấy không để bụng. Cô cứ nghĩ là Hoa Vân Lâu mời họ lên, lúc này đây thấy…Ân oán gia tộc?

“Chúng ta đi thôi.” Minh Minh nói Minh Chấn.

“Ân.”

“Từ từ đã, thật ngại, là tôi mạo muội. Nhưng hiếm có duyên, ngại gì mà không làm bằng hữu?” Hoa Diệp nói.

Hai anh em Minh Minh rõ ràng không phải là con mồi của anh.

Hoa Vân Lâu rũ mắt, khóe miệng cười như không cười.

Người phục vụ nhanh chóng bước tới và ngăn họ lại với vẻ xin lỗi.

“Như thế nào? Không cho đi?” Minh Minh xoay người.

“Không phải, ngài đừng hiểu lầm” một người đàn ông trẻ với mái tóc xoăn màu nâu sẫm bước ra hoà giải “Vị này chính chủ tịch Hoa của công ty Kiệt Bổn, công ty Kiệt Bổn là thế giới…”

“…”Minh Minh nhẫn nhịn, không đáng yêu mà mở miệng đánh gãy. Cô là nhân vật nhỏ, có cái ăn cái sống, không đố kị, anh trai cũng không cần kiêng kị bất kì kẻ nào, nhưng mà chuyện này cũng do mẹ bọn họ mời, cô không có lí do gì khiến mẹ phải ngột ngạt.

Thấy thái độ Minh Minh lạnh nhạt, người đàn ông tóc xoăn trừng mắt nhìn Hàn Duật.

“Đừng nhìn tôi, tôi chỉ nhìn thấy cô ấy quen thuộc thôi.”

“Không đúng, tôi có chút ấn tượng, tháng trước không phải cô ấy tham dự tiệc rượu với Hoa Vân Lâu?”

“Đúng vậy đúng vậy! Tôi cũng nhớ.” Mọi người uống hết ly này đến ly khác.

“Ồ?” Hoa Diệp chú ý đến thần thái của Hoa Vân Lâu.

“Tôi nói với các người, cô ấy mang theo nam nhân khác, sao các người không có một chút thông minh vậy? Không phải cô ấy vừa gặp tôi đã muốn rời đi sao?” Hàn Duật ngữ khí lười nhác nói.

Ách…

Mọi người trố mắt.

Đây không phải vấn đề thông minh hay không? Tiệc rượu nhiều như vậy, đổi nam hay nữ bạn cặp đều là sự tình bình thường, không phải chỉ có thể mang theo tình nhân! Sự thực này vốn dĩ bình thường qua lời nói của Hàn Duật lặp tức khác thường!

Hàn Duật đây là bị người chụp mũ, vẫn là biết mà vẫn cho người ta đeo mũ a?

Hoa Diệp thấy sờ sờ chóp mũi "Thực xin lỗi, tôi thật bất lịch sự. Tôi sẽ cho hai người đi."

“Hàn Duật?” Minh Chấn đột nhiên mở miệng.

“Ân?” Hàn Duật khıêυ khí©h mà dương dương mi.

“Ánh mắt anh ta.” Minh Chấn hướng Minh Minh lắc đầu.

“Ta sai rồi.” Minh Minh bĩu môi, cô gái nhỏ mười phần dịu dàng.

Các cơ trên mặt Hàn Duật nhảy thẳng lên.

“Mắt cô ấy không tốt, hiện tại lại coi trọng một người bán nam bán nữ…”

Mọi người nhìn khuyên tai của Minh Chấn.

“Anh!” Minh Minh gầm lên.

Minh Chấn trấn an vỗ tay Minh Minh. Minh Minh liếc Hàn Duật một cái, không cần Hoa Diệp tiễn, cô mang Minh Chấn rời đi. Một nhóm thanh niên đã chớp thời cơ khiến Hàn Duật nghiện khuất đến không nói nên lời, anh hạ quyết tâm khiến lần sau cô không xuống giường được.

“Tình địch của anh ta là người như thế nào? Nhìn giống con cá vậy! có nhận thức sao?” nam nhân tóc xoăn hỏi.

Mọi người đều lắc đầu.

Lúc này, người phục vụ tinh tế bên cạnh đã giơ tay lên.

“Ngươi nhận thức?”

“Không phải, ta không quen biết. Nhưng khi nãy tôi nghe vị tiểu thư kia gọi vị tiên sinh là….Anh trai”

Không khí đột nhiên an tĩnh.

Câu chuyện nhỏ:

Minh Huyên: Ồ! Sau anh Văn, anh Duật cũng trở nên lạnh nhạt.

Hàn Duật: Mẹ nó tôi chỉ muốn Hoa Văn Lâu gánh lấy trách nhiệm! Không cho Hoa gia chú ý tới Minh Minh mà thôi!

Hoa Vân Lâu: tôi không để anh vô lễ với anh trai.

Minh Chấn: Ai là anh trai anh?

Bộ Thiếu Văn: Tôi cảm thấy, tôi còn có thể cứu giúp một chút…