Chương 16

Lúc Hạ Tuyên Dương đang lấy bữa sáng, tâm trạng của anh cũng khá là lo lắng, thấp thỏm, rất sợ Nghiêm Mẫn Hành đột nhiên đi xuống, hoặc là ông cụ Nghiêm ra ngoài đi tản bộ trở về, ngăn cản việc anh rời khỏi nhà chính Nghiêm gia.

Cũng may, hết thảy đều rất thuận lợi.

Đến cả lão Trương lái xe cũng rảnh, tiện đường đưa Hạ Tuyên Dương về nhà.

Chỉ là, vào lúc mà Hạ Tuyên Dương cầm theo bữa sáng chuẩn bị xuống xe đi về nhà thì lão Trương lại đi cùng anh xuống xe.

Hạ Tuyên Dương: ? ? ?

Lão Trương cung kính nói: "Cô cả, cậu cả nói tôi đi theo cô về chỗ ở của cô, giúp cô thu dọn hành lý dọn nhà. Trần Xuyên cũng đã nghe ngóng từ phía người đại diện của cô rồi, xác nhận được là hôm nay cô không có công việc gì."

Trần Xuyên là một trong những trợ lý vô cùng được việc của Nghiêm Mẫn Hành.

Hạ Tuyên Dương: "... Dọn nhà? ! Chuyển nhà cái gì! Không, tôi không đi đâu hết!"

Khá lắm, hoá ra Nghiêm Mẫn Hành đã sớm chuẩn bị xong hậu chiêu để chờ anh.

Tối hôm qua sau khi phân hoá, anh mới bất ngờ biết được Nghiêm Mẫn Hành chẳng những không què chân, mà còn có ý đồ dê xồm đối với đuôi cá của anh... “Tên này xem ra hoàn toàn không thèm che giấu sự đê tiện của hắn ở trước mặt mình”.

Lão Trương khó xử đáp lại: "Thế nhưng, đây cũng là ý của ông Nghiêm... Ông nói cô và cậu cả mới kết hôn, cho dù hai vị bình thường không rảnh để thường xuyên về nhà chính ở, nhưng vợ chồng cũng không nên ở riêng như vậy, ở cùng một chỗ mới thuận tiện chăm sóc lẫn nhau."

Hạ Tuyên Dương đang muốn nói, anh rất ổn, không cần Nghiêm Mẫn Hành chăm sóc, Nghiêm Mẫn Hành là một tên què giả thì càng không cần anh chăm sóc!

Chỉ là anh còn chưa kịp mở miệng thì lão Trương đã tiếp tục nói: "Có lẽ, cha mẹ cô hẳn là cũng hi vọng tình cảm vợ chồng của cô và cậu cả có thể sớm ngày hòa thuận."

Hạ Tuyên Dương: "..."

Đây chính là tử huyệt chứ còn gì nữa.

Nếu không có Nghiêm gia thì hiện tại Hạ gia bọn họ đang dựa vào cái gì để sống tiếp vậy!

Thân là "nam thê xung hỉ", cầm tiền thì phải làm việc.

Hạ Tuyên Dương lập tức cảm thấy bữa sáng mà mình xách về không còn ngon nữa.

Sớm biết như thế, không bằng anh trực tiếp ăn luôn ở Nghiêm gia rồi hẵng quay về!

Dù không tình nguyện thế nào thì sau khi ăn sáng xong, Hạ Tuyên Dương vẫn thu thập hành lý trở về nhà.

Trong căn hộ một người ở mà công ty phân phối cho anh có một phòng ngủ và một phòng khách, sau hai tháng nguyên thân kết thúc tham gia chương trình tuyển tú « Tinh mộng 101 », khi nào có lời mời thì sẽ thường xuyên ở khách sạn nên hành lý cũng không tính là nhiều.

Dựa theo lời lão Trương thuật lại thì quần áo và vật dụng thường ngày ở chỗ Nghiêm Mẫn Hành không thiếu gì cả, anh không cần mang theo.

Đồ vật chưa đến nửa giờ đã thu thập xong, chỉ chứa đầy bằng một cái rương hành lý .

Lại qua nửa giờ nữa, Hạ Tuyên Dương bị lão Trương đưa đến một chung cư cao cấp xa hoa gần trung tâm thương nghiệp cbd, Hương Giang Uyển.

Ở bên trong Hương Giang Uyển, các tòa lầu cao và biệt thự xen vào nhau, tinh tế phân bố, là công ty khai thác sản nghiệp bất động sản dưới trướng của Nghiêm gia.

Hạ Tuyên Dương biết, ở chỗ này, Nghiêm Mẫn Hành có sở hữu tòa nhà biệt thự hai tầng, thanh u thoải mái dễ chịu, còn có một căn hộ rộng 300 mét vuông ở trên tầng cao nhất của Lâu Vương, tầm mắt tuyệt hảo.

Nghiêm Mẫn Hành bình thường đều ở biệt thự, còn căn hộ lớn kia thì bị bỏ trống, chỉ định kỳ thuê người đến quét dọn.

Lão Trương đưa Hạ Tuyên Dương đến biệt thự rồi liền rời đi.

Nghiêm Mẫn Hành đã chờ ở trong phòng khách, anh không ngồi lên trên xe lăn nữa, mà ngồi ở trên ghế sa lon.

Đi vào phòng khách, Hạ Tuyên Dương liền nhìn thấy một cái bể nước màu xanh nước biển chiếm cứ nguyên một mặt tường.

Trong trí nhớ của nguyên thân, anh từng tới qua nơi này một lần, bên trong bể nước này nuôi không ít cá kiểng và sinh vật Thủy Tộc.

Hiện tại, bên trong bể nước, không có một con cá nào, chỉ còn lại một nền phong cảnh nhân tạo xinh đẹp, đá san hô, giả sơn, cây rong, vân vân.

Hạ Tuyên Dương vứt rương hành lý qua một bên, không đoái hoài gì tới việc chất vấn Nghiêm Mẫn Hành tại sao lại ép anh chuyển tới đây, không tự chủ được đi đến cạnh bể nước.

Anh hỏi: "Mấy con cá bên trong đâu?"

Nghiêm Mẫn Hành nói: "Mang đi tặng hết rồi, về sau nuôi một con cá như em là đủ."

Hạ Tuyên Dương bó tay không biết nói gì, lát sau mới hỏi: "Anh bố trí trong phòng một cái bể nước lớn như vậy, không phải là vì đã sớm muốn tìm một bạn đời nhân ngư hay sao?"

Có lẽ, người mà Nghiêm Mẫn Hành vốn muốn cưới chính là nhân ngư, cưới anh chỉ là bất đắc dĩ, diễn trò cho Đái Anh Huệ nhìn mà thôi.

Bởi vậy, sau khi biết anh có thể phân hoá thành nhân ngư, thái độ của Nghiêm Mẫn Hành dành cho anh mới chuyển biến lớn một trăm tám mươi độ như vậy...

Chẳng biết lúc nào, Nghiêm Mẫn Hành đứng lên, đi đến bên cạnh anh, rất là thân mật tự nhiên sờ lêи đỉиɦ đầu của anh: "Tôi trước kia thực sự là không có ý nghĩ muốn cưới nhân ngư, cảm thấy nhân ngư quá mức yếu ớt, lại còn phiền phức, nhưng mà hiện tại sau khi nuôi thử, tôi mới phát hiện sinh vật này không tệ, vô cùng thú vị."

Con cá bị nuôi đang được nhắc đến, Hạ Tuyên Dương: ... Anh không cảm thấy mình yếu ớt chút nào, cũng không cảm thấy mình thú vị ở đâu.

Cảm giác bị mạo phạm.

Hạ Tuyên Dương ngẩng đầu nhìn Nghiêm Mẫn Hành, lúc này mới phát hiện hai người đang đứng cạnh nhau, Nghiêm Mẫn Hành cao hơn anh hẳn nửa cái đầu, thân cao chừng hơn một mét chín, mang theo một cỗ khí thế bức người.

Chỉ là lúc đối diện với anh, ánh mắt, sắc mặt và ngữ khí của người đàn ông này rõ ràng đã nhu hòa đi ít nhiều.

Hạ Tuyên Dương vừa cảm thấy ở bên cạnh Nghiêm Mẫn Hành rất là thoải mái, mà trong lòng vừa vang lên cảnh báo ——Không được, tên này chỉ thèm khát đuôi cá của anh thôi!

Hạ Tuyên Dương lui lại hai bước, nghĩa chính ngôn từ nói: "Tối hôm qua... là một tình huống đặc biệt, về sau chúng ta nên giữ một khoảng cách thích hợp thì hơn."

Anh cũng không muốn Nghiêm Mẫn Hành cho rằng, tối hôm qua bọn họ đã trở thành một cặp... A, chủ yếu là đừng nghĩ là anh bị Nghiêm Mẫn Hành dùng tay trợ giúp một lần thì về sau hai người sẽ có thể thật sự trở thành vợ chồng.

Hạ Tuyên Dương thừa nhận bây giờ mình không thể thẳng được nữa rồi, cũng nhất thời mất đi hào hứng với các em gái —— bởi vì 9999 em gái, làm gì có em nào đẹp bằng hình thái nhân ngư của anh.

Nhưng mà, sau tối hôm qua, trải nghiệm cái thứ to lớn đáng sợ của Nghiêm Mẫn Hành xong...

Hạ Tuyên Dương cảm thấy, cho dù có chơi gay, anh cũng không muốn làm bên dưới, hoa cúc tàn phai, tổn thương đầy mông... Ngẫm lại đã thấy rất đáng sợ!

Tài nguyên của anh vốn không bằng Nghiêm Mẫn Hành, nhưng cũng là một ‘nam nhân’ đầy nam tính nước Hoa, tại sao anh không thể làm công chứ!

Người ta là nhân ngư mà còn cưới vợ sinh con kia kìa!

Hạ Tuyên Dương tận lực bỏ qua sự thật là cái người nhân ngư 30 tuổi kia, phân hoá xong mới lấy vợ sinh con.

Nghiêm Mẫn Hành nhìn Hạ Tuyên Dương phân rõ giới hạn cử động với anh, ánh mắt hơi tối lại.

Anh biết, có một số việc không thể nóng vội, phải chú trọng giới hạn.

Nhưng thứ anh muốn, anh tuyệt sẽ không lui bước.

Nghiêm Mẫn Hành: "Yêu cầu của tôi là, buổi tối em phải ngủ cùng một cái giường với tôi, nhưng mà nếu như em không muốn, tôi có thể cam đoan, là sẽ không làm cái chuyện giống như tối hôm qua với em nữa."

Hạ Tuyên Dương: ... ? !

Câu này với câu "Tôi sẽ từ từ không đi vào" khác nhau ở chỗ nào?

Tưởng anh bị ngốc sao, ngày nào cũng ngủ cùng một cái giường, có thể không xảy ra chuyện gì ư?

Người này trước kia còn thề thốt chắc nịch nói anh ta không có hứng thú cơ mà!

Nhìn thấy Hạ Tuyên Dương không tin, Nghiêm Mẫn Hành đành phải bất đắc dĩ nói: "Thật sự chỉ là đơn thuần đi ngủ thôi, hơn nữa, đến cả kỳ tìm phối ngẫu của em, tôi còn có thể nhịn được không làm em thì em còn có cái gì mà không yên lòng nữa?"

Cũng đúng, tối hôm qua, Nghiêm Mẫn Hành đã phải đi vào phòng tắm tắm nước lạnh tận ba lần...

Coi như là thân sĩ đội lốt lưu manh, mà cũng có thể nói là lưu manh đội lốt thân sĩ.

Hạ Tuyên Dương cũng hơi hơi tin: "Vậy nếu như có một ngày thú tính của anh quá trớn, vượt qua biên giới thì sao?"

Nghiêm Mẫn Hành đưa cho Hạ Tuyên Dương một cây bút.

Hạ Tuyên Dương tập trung nhìn vào: Khá lắm... dùi cui điện phòng sói.

Người anh em này thật sự hung ác!

Nghiêm Mẫn Hành: "Nếu như em không đồng ý mà tôi có hành động ép buộc em, thì em có thể dùng bất luận phương thức gì để phản kích."

Phản kích có thể thành công hay không, cũng không thể bảo đảm.

Hạ Tuyên Dương nghĩ mãi mà không rõ: "Không phải, vậy tại sao anh lại muốn ngủ cùng với tôi? Trong phòng này chỉ có hai ta, những người khác cũng không biết."

Nghiêm Mẫn Hành đương nhiên là vì muốn trị liệu chứng mất ngủ của mình... Tối hôm qua, anh và Hạ Tuyên Dương ngủ cùng một chỗ, đêm đó, anh ngủ rất ngon.

Nhưng mà, đây là bí mật và nhược điểm lớn nhất của anh, tạm thời không thể nói cho Hạ Tuyên Dương biết...

Nghiêm Mẫn Hành chỉ nói: "Ở Hương Giang Uyển, tôi còn có một căn hộ 300 mét vuông trên tầng cao nhất, ngày mai, tôi sẽ bảo Trần Xuyên đi làm thủ tục, sang tên cho em. Điều kiện tiên quyết là, em chỉ cần ngủ cùng tôi, không cần phục vụ chuyện kia, trong vòng một năm."

Hạ Tuyên Dương lập tức nói: "Được rồi, ông chủ! Không có vấn đề, ông chủ!"

Anh ta đã chịu chi như vậy rồi.

Đây chính là một cuộc trao đổi vô cùng có lời!

Cứ như vậy, Hạ Tuyên Dương bắt đầu ngày đầu tiên ở chung với người chồng được hời của mình.