Chương 17

Chỗ mà Nghiêm Mẫn Hành ở không có bảo mẫu ở cùng, chỉ có người giúp việc tới để nấu cơm và quét dọn vệ sinh theo giờ thôi.

Không thể không nói, ở như vậy sẽ cảm thấy thoải mái, tự tại hơn một chút.

Nghiêm Mẫn Hành ở trong phòng làm việc, nhưng cứ cách nửa giờ lại đến nhìn anh một lần, thật sự rất là đúng nghĩa của hai từ "Chăm sóc".

Đến ba bốn giờ chiều, Hạ Tuyên Dương bắt đầu cảm thấy chân ngứa và khát nước, triệu chứng lần đầu tiên của kỳ tìm phối ngẫu vẫn còn dư lại trong cơ thể anh.

Anh thừa dịp Nghiêm Mẫn Hành không có ở đây, vội nhanh chân vọt vào phòng tắm, sau đó ngâm mình vào bên trong bể nước ở lầu một.

Đương nhiên, là với hình thái đuôi cá.

Hiện tại, Hạ Tuyên Dương đã có thể thản nhiên tiếp nhận hình thái nhân ngư của mình, bởi vì cảm giác dùng hình thái nhân ngư nằm ở trong nước rất là mới lạ và thoải mái dễ chịu, nếu là thuần thân thể con người thì tuyệt đối không cách nào trải nghiệm được.

—— ai nha, đuôi cá của mình, sao lại đẹp mắt như vậy! Thuần triệt sáng long lanh màu băng lam, còn có vây cá như khói như sa, mộng ảo mà mỹ lệ!

Đến anh còn yêu hình thái đuôi cá của mình, cũng khó trách Nghiêm Mẫn Hành lại không chịu nổi, Hạ Tuyên Dương tự luyến nghĩ.

Nghiêm Mẫn Hành về phòng ngủ chính không tìm được người, phát hiện Hạ Tuyên Dương đã chạy vào bên trong bể nước, thế là bèn đổi địa điểm làm việc thành ghế sô pha phòng khách, còn thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn anh một cái.

Hạ Tuyên Dương thử mở miệng nói chuyện, phát hiện rất là thuận lợi: "Anh về thư phòng đi, đừng ở chỗ này nhìn tôi."

Giọng nói thiếu niên cách thành pha lê truyền tới, có hơi trầm.

Nghiêm Mẫn Hành cười khẽ: "Thế nào, tôi ở chỗ này, em ngại nên không dám dùng đá san hô cọ đuôi cá nữa hả?"

Mặt Hạ Tuyên Dương nóng bừng bừng: ...

Hoá ra tên này thấy được tất cả mọi thứ? !

Nghiêm Mẫn Hành tiếp tục nói: "Thật sự không cần tôi giúp em hay sao? Trước lạ sau quen mà..."

Hạ Tuyên Dương tức giận quay mặt đi, dùng phía sau lưng và cái mông cá đối diện với người đàn ông.

Nhưng mà ngẫm lại ở góc độ này, hiện tại tình huống thân thể của anh hơi đặc thù, lân phiến ở chỗ nào đó sẽ không tự giác mở ra bên ngoài...

Hạ Tuyên Dương vội vàng trốn vào bên trong rặng đá san hô.

Nhân ngư quá tuổi mới phân hoá, nên kỳ tìm phối ngẫu lần đầu tiên sẽ vô cùng mãnh liệt, và sẽ rất khó chịu, nhưng bây giờ chỉ còn lại một chút dư vị, lý trí Hạ Tuyên Dương vẫn vô cùng thanh tỉnh, không cần nhờ Nghiêm Mẫn Hành giúp một tay.

Trước kia còn có thể nói là phát sinh bất ngờ khiến khao khát lớn hơn lý trí.

Nhưng một khi có lần thứ hai thì quan hệ của anh và Nghiêm Mẫn Hành sẽ không chỉ thuần khiết là tiền tài nữa rồi!

Haizz, mặc dù bây giờ hình như cũng không thuần khiết lắm.

Hạ Tuyên Dương lén lén lút lút, dùng đuôi cá cọ cọ vào mấy cái đá san hô ở chỗ cạnh góc dưới cùng bên trong bể nước.

Đợi dư vị kỳ tìm phối ngẫu qua đi, Hạ Tuyên Dương lại bắt đầu cảm thấy đói bụng.

Anh nhỏm ra bên ngoài nhìn, Nghiêm Mẫn Hành đã không còn ở trong phòng khách nữa.

Anh đi ra khỏi bể nước, biến trở về hai chân, dùng khăn tắm lau khô thân thể, đi xuống lầu dưới.

Trong không khí, tràn ngập mùi thơm nồng đậm từ đồ ăn phát ra, là từ phòng bếp truyền đến.

Hạ Tuyên Dương rất chắc chắn, lúc anh cọ đuôi cá, cửa vẫn chưa đóng.

Anh chậm rãi đi vào phòng bếp, không quá bất ngờ, nhìn thấy Nghiêm Mẫn Hành.

Nghiêm Mẫn Hành đang rán bò bít tết, nghe tiếng bước chân của anh, quay đầu lại nói: "Tôi sẽ chỉ làm đơn giản, em đừng ghét bỏ."

Trên bàn, đã bày biện đồ dùng theo phong cách Italy, còn có rau quả salad, bề ngoài nhìn rất là không tệ.

Nỗi thèm ăn trong lòng Hạ Tuyên Dương lập tức được gợi lên: "Ừm, không tệ, bò bít tết, tôi muốn năm phần chín."

Anh biết Nghiêm Mẫn Hành không gọi người giúp việc tới, là sợ hành vi cọ đuôi cá vào đá san hô của anh bị người ngoài nhìn thấy.

Nghiêm Mẫn Hành nấu ăn thoạt nhìn cũng không tệ, trong không khí, tràn ngập mùi thịt nồng đậm mê người.

Hạ Tuyên Dương hiếu kì hỏi: "Anh còn biết nấu ăn nữa à? Mấy tổng tài không phải đều rất bận rộn sao?"

Nghiêm Mẫn Hành: "Lúc ở nước ngoài học đại học và nghiên cứu sinh đã tự học."

Kiếp trước, Hạ Tuyên Dương tốt nghiệp khoa âm nhạc đại học nghệ thuật tốt nhất trong nước, nhưng mà ở thế giới này, nguyên thân chỉ học ở một trường học nghệ thuật hạng ba, cũng là khoa âm nhạc, mà mới chỉ học hơn một tháng thì đã tốt nghiệp.

Công việc này chủ yếu dựa vào tác phẩm và thực tế, với lý lịch xuất sắc ở « Tinh mộng 101 » của anh, để lấy được chứng nhận tốt nghiệp của một trường đại học cũng không phải là vấn đề gì.

Tất cả những gì anh cần phải làm là phải nhớ quay về trường học lấy chứng nhận tốt nghiệp mà thôi.

Rất nhanh, Hạ Tuyên Dương đã ăn được bữa tối mà Nghiêm Mẫn Hành tự mình làm.

Người đàn ông giúp anh cắt gọn bò bít tết, còn rót cho anh một chén rượu đỏ có độ rượu không cao.

Há mồm ăn một miếng bò bít tết, chất thịt ngon, độ lửa vừa vặn.

Hạ Tuyên Dương nhìn về phía rượu đỏ: "Tôi có tửu lượng khá tốt, anh đừng hòng chuốc say tôi, sau đó làm như vậy như thế với tôi..."

Nghiêm Mẫn Hành kinh ngạc nhíu mày, "Tôi không có ý chuốc say em, em nhiều nhất chỉ được uống một chén, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của em."

Đôi tai của Hạ Tuyên Dương lập tức đỏ lên: ... Thật là lúng túng.

Ai bảo lúc nãy khi nhìn thấy anh cọ đuôi cá, Nghiêm Mẫn Hành lại tỏ ra hứng thú như vậy? Cho nên anh mới không tự giác nghĩ Nghiêm Mẫn Hành là một tên dê xồm.

Hoá ra, anh ta cũng không có ý gì khác.

Nhưng mà, chỉ một khắc sau, anh lại nghe Nghiêm Mẫn Hành nói: "Nhìn em như vậy, tôi thực sự cũng muốn, nhưng mà, tôi sẽ tôn trọng ý nguyện của em. Hơn nữa, tôi cũng không hề kém, nói không chừng một ngày nào đó em lại là người không chịu được trước tôi thì sao?"

Hạ Tuyên Dương tức giận uống một ngụm lớn rượu đỏ: "Không thể nào có một ngày như vậy, anh đang suy nghĩ cái rắm gì vậy!"

Ăn xong bữa tối mỹ vị, Nghiêm Mẫn Hành thu dọn bàn ăn bỏ vào máy rửa bát.

Vừa về nhà, đã thấy Hạ Tuyên Dương ngồi ở trên ghế sa lon, trên khuôn mặt là một sắc đỏ hồng diễm lệ, ánh mắt tan rã ngỡ ngàng, ôm cái gối ôm mềm mềm, đang ngó nghiêng bể nước và ngẩn người.

Nghiêm Mẫn Hành: "Làm sao vậy, lại bắt đầu không thoải mái à?"

Hạ Tuyên Dương quay đầu nhìn anh, động tác chậm chạp giống như là con lười, vô tội chớp chớp đôi mắt to ngập nước: "... Cái gì?"

Rõ ràng là chính miệng nói tửu lượng của mình rất tốt, kết quả một chén đã say?

Nghiêm Mẫn Hành nhớ ra, sáng hôm nay lúc anh tự tay thu dọn giường trong phòng ngủ chính của Nghiêm gia, anh có nhặt được một viên trân châu nhỏ màu xanh da trời.

Trân châu chỉ lớn chừng hạt đậu, nhưng lại oánh nhuận cực đẹp.

Nghiêm Mẫn Hành vốn cũng không có ý nghĩ không thuần lương nào, lúc này lại lập tức dâng lên một suy nghĩ ác liệt, muốn ức hϊếp thiếu niên trước mắt này đến mức thiếu niên phải khóc lên, cầu xin tha thứ.

Đến lúc đó, thiếu niên khóc ra trân châu nhỏ, anh nhất định sẽ thu thập lại giữ làm báu vật.

Ánh mắt của Nghiêm Mẫn Hành càng trở nên tĩnh mịch, Hạ Tuyên Dương cảm nhận được khí tức nguy hiểm, anh ôm gối ôm, chậm rãi đứng dậy muốn rời khỏi, thân hình cũng lung la lung lay, một khắc sau, anh bị người nào đó ôm ngang lên.

Lúc này, Hạ Tuyên Dương đang ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa say, ý thức còn cất giữ một chút thanh minh.

Anh đưa tay đẩy Nghiêm Mẫn Hành, nhưng sức lực nhỏ yếu giống như là một con mèo con thôi vậy: "Anh, anh đã nói, là sẽ tôn trọng tôi..."

Càng nhìn vào bộ dáng của Hạ Tuyên Dương thì càng muốn ức hϊếp, Nghiêm Mẫn Hành không thể chịu được nữa, cúi đầu hôn một cái lên làn da mịn màng của anh.

Sau đó uy hϊếp nói: "Đừng lộn xộn, tôi ăn em đó."

Thân thể Hạ Tuyên Dương lập tức cứng đờ, một hồi lâu sau, Nghiêm Mẫn Hành mới ôm anh đi đến bậc thang, giọng nói thiếu niên đột nhiên trở nên thiếu tự tin, cầu xin tha thứ: "Tôi không thể ăn được, anh có thể đừng ăn cá hay không?"

Nghiêm Mẫn Hành: "..."

Vậy là thực sự say rồi sao?

Bình thường đã rất thú vị, bây giờ uống say, thực sự là quá đáng yêu!

Muốn ăn quá.

Hạ Tuyên Dương nhìn người đàn ông kia không trả lời anh, lại tiếp tục nói: "Tôi gần đây vừa mới biến thành cá, nên đuôi cá còn chưa đủ màu mỡ... Hay là anh, anh nuôi cho nó béo tốt đi rồi ăn?"

Giọng nói Nghiêm Mẫn Hành chậm dần, thuận theo anh nói nhỏ: "Được, nuôi xong rồi ăn."

Thiếu niên nghe thấy anh nói câu này, vui vẻ cho anh một cái thẻ người tốt: "Ô, anh thật là tốt, không có đáng sợ như tôi tưởng tượng."

Nghiêm Mẫn Hành đã ôm người trở về phòng ngủ, rồi đặt anh lên trên một cái giường mềm mại.

Anh vốn chỉ muốn đắp chăn cho Hạ Tuyên Dương, sau đó sẽ trở về tiếp tục làm việc, nhưng lúc này lại đột nhiên không bỏ đi được.

Anh tiếp tục hỏi: "Tôi trước kia ở trong ấn tượng của em là một người rất đáng sợ sao?"

Hạ Tuyên Dương mơ hồ nhớ tới nội dung trong cuốn tiểu thuyết, Nghiêm Mẫn Hành nhìn thấy nguyên thân thổ lộ với Nghiêm Tu Lãng, còn nguyền rủa anh chết sớm thì sau đó chẳng những ly hôn với nguyên thân, mà còn đưa anh ta đến khu đèn đỏ làm nhân viên phục vụ. Ở nơi đó, nguyên thân bị Hạ Gia Ngôn hãm hại hủy dung, thất thân, từ đó phải lăn lộn trên giường không biết bao nhiêu người đàn ông.

Hiện tại, ý thức Hạ Tuyên Dương rơi vào mơ hồ, không phân rõ đó là nguyên thân, hay là tương lai của mình, dù sao hiện tại anh cũng chính là Hạ Tuyên Dương trong sách.

Nhưng trong tiềm thức của mình, anh cũng biết là dù có biết việc này thì anh cũng tuyệt đối không thể nói.

Thiếu niên quấn chặt lấy mấy điều hòa không khí vào người, nhỏ giọng khóc lên, vụng về nói: "Rất là đáng sợ, anh sẽ đưa tôi đi đến một nơi rất là không tốt, tôi sẽ bị rất nhiều người ức hϊếp... So với bị người ta ăn thịt còn đáng sợ hơn, Huhuhu..."

Lời này không đầu không đuôi, nhưng lại nói như là sự thật sắp xảy ra vậy.

Nước mắt trượt xuống, ngưng tụ thành rất nhiều viên trân châu nhỏ màu lam xám.

Nghiêm Mẫn Hành nhăn mày, anh muốn ức hϊếp người trên giường đến khóc, nhưng không phải là khóc như này.

Trân châu nhỏ này là màu lam xám, đại diện cho một trạng thái vô cùng tiêu cực.

Nghiêm Mẫn Hành ôm lấy thiếu niên vẫn khóc thút tha thút thít, không còn muốn trêu chọc gì nữa, mà chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng.

Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng thiếu niên, giọng nói cũng ôn nhu mềm mại: "Dương Dương, đừng sợ, tôi sẽ không làm như vậy, có tôi ở đây, không ai có thể ức hϊếp em, đừng sợ..."

Được trấn an, Hạ Tuyên Dương cũng dần ngừng lại không khóc nữa, động tác của Nghiêm Mẫn Hành cũng dần chậm lại, phát hiện thiếu niên trong ngực anh đã ngủ thϊếp đi.

Nghiêm Mẫn Hành dở khóc dở cười, trong lòng tràn đầy cảm xúc mềm mại chưa bao giờ có.

Anh đặt thiếu niên nằm cẩn thận lại trên giường, rồi nhặt viên trân châu nhỏ màu lam xám trên giường lên, cẩn thận cất kỹ.

Cuối cùng, anh cúi người hôn khẽ một cái lên trên trán thiếu niên, rời khỏi phòng ngủ chính.

-

Ngày hôm sau.

Hạ Tuyên Dương ngủ một giấc đến tận hừng đông, buổi sáng hơn sáu giờ, điện thoại Tiểu Ô giục anh dậy liền vang lên.

Hôm nay, là ngày Hạ Tuyên Dương phải đến đoàn làm phim làm thế thân cho nam nhất Thẩm Thiều Quang trong phim « Nghịch tập thiếu gia thật nhân ngư ».

Lúc Hạ Tuyên Dương bị điện thoại đánh thức, anh phát hiện mình và Nghiêm Mẫn Hành đang nằm ngủ rất gần nhau, một cái chân của anh còn đặt lên trên đùi của Nghiêm Mẫn Hành...

Nghiêm Mẫn Hành cũng bị đánh thức, quay đầu nhìn về phía Hạ Tuyên Dương.

Dáng vẻ người đàn ông này lúc vừa mới tỉnh ngủ, khí thế đã thiếu đi mấy phần bức người, mà trông vô cùng lười biếng gợi cảm.

Hạ Tuyên Dương là kiểu người sau khi say rượu làm chuyện gì thì sẽ không quên được, ký ức lúc ngủ tối hôm qua đã dần dần gợi lại: ...

Hiện trường lúc này thật là lúng túng!

Không ngờ anh có thể thất thố như vậy trước mặt Nghiêm Mẫn Hành, còn nằm ở trong ngực người đàn ông này khóc đến mức ngủ thϊếp đi...

Hạ Tuyên Dương cảm giác thật là mất mặt, nhưng cũng cảm thấy may mắn, may là anh không nói ra cái gì đặc biệt không nên nói.

Sau khi nhìn Nghiêm Mẫn Hành một hồi, Hạ Tuyên Dương làm như không có việc gì thu hồi chân của mình lại, đứng dậy lên nghe.

Chỉ cần cá cá không xấu hổ, người lúng túng chính là Nghiêm Mẫn Hành!

Hạ Tuyên Dương rời giường, rửa mặt, thay quần áo... Chỉ trong vòng mấy phút, anh đã như chạy ra khỏi biệt thự.

Nghiêm Mẫn Hành mặc áo ngủ đứng ở ban công lầu hai, nhìn bóng lưng thiếu niên rời đi, trầm thấp nói một tiếng: "Nhóc con, em không trốn thoát được đâu."