Chương 21

Mỹ nhân ngư thiếu niên với mái tóc dài màu vàng kim nhạt, có đôi mắt màu xanh thẳm sáng long lanh, tai nhọn vây cá, đến những ngón tay cũng có màng, đuôi cá màu băng lam cùng với lân phiến xinh đẹp bóng loáng, dưới ánh mặt trời phản xạ ra từng sợi ánh sáng nhỏ vụn, giống như vây cá mây mù, theo đuôi cá nhẹ nhàng lắc lư tựa như ảo mộng.

Đẹp, thật sự là quá đẹp!

Tất cả những người lần đầu nhìn thấy hình thái nhân ngư của Hạ Tuyên Dương, đều không khỏi mở to hai mắt.

Không hề khoa trương, đây quả thật là nhân ngư chói mắt, hoa lệ nhất mà bọn họ từng được gặp!

Càng làm cho mọi người không thể dời mắt nổi chính là, vị nhân ngư chỉ dựa vào mỹ mạo thôi đã có thể khiến người ta không dời mắt nổi, còn đang nhảy múa trong làn nước giữa bể bơi thanh tịnh.

Dáng người thiếu niên và đuôi cá nhẹ nhàng ưu mỹ, đang tùy ý bay múa trong nước.

Nhìn qua cũng có thể thấy được, anh còn chưa quá quen thuộc với màn vũ đạo này, với đuôi cá cũng còn chưa quen được cách khống chế, có một vài động tác thì sẽ hơi có vẻ vướng víu, nhưng nụ cười trên mặt thiếu niên luôn luôn tự tin, mê người, năng lực điều khiển không khí cũng rất là mạnh, có thể nói là vương giả sân khấu trong nước. Cho dù có chút khuyết điểm nhỏ bé thì những khuyết điểm này cũng không thể che lấp được ưu điểm.

Đợi đến lúc mà khúc vũ đạo trong nước của Hạ Tuyên Dương được biểu diễn xong, anh mới dùng đuôi cá lơ lửng ở trong nước, nói tiếng cảm ơn với mọi người trên bờ.

Thiếu niên tinh xảo xinh đẹp, ngũ quan lấm tấm những giọt nước, đẹp đến cực hạn.

Áo sơ mi trắng bị nước thấm ướt, phác hoạ ra cái eo thon của thiếu niên, đến cả làn da thịt như ngọc cũng ẩn ẩn lộ ra mấy phần, có vẻ vừa trong sáng mà vừa quyến rũ.

Không biết là ai, còn không nhịn được lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt.

Đạo diễn Trần như mới tỉnh ở trong mộng, bỗng nhiên nhìn về phía thợ chụp ảnh bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Cảnh vừa nãy đã quay chưa?"

Nhϊếp ảnh gia sửng sốt một hồi, mới trả lời: "Quay, quay rồi ạ."

Thẩm Thiều Quang ở một phía khác bên bể bơi cũng hoàn toàn ngây người.

Anh đứng ngoài quan sát Hạ Tuyên Dương múa trong nước, đang định kích động xông lên, ôm lấy Hạ Tuyên Dương thét lên một câu, thì lại thấy Hạ Tuyên Dương quay đầu nhìn về phía anh, nụ cười tao nhã mê người, giọng nói réo rắt ôn hòa: "Thế nào, Tiểu Trì, em học được bao nhiêu rồi, đến lượt em nhảy cho anh xem đó?"

Thẩm Thiều Quang lúc này mới nhớ ra, mình đang phối hợp thử vai với Hạ Tuyên Dương.

Anh đỏ mặt, lắp ba lắp bắp nói: "Anh Tây Du, em, em... vừa rồi nhìn anh nhảy quá tốt, em chỉ lo thưởng thức, nên không chú ý học theo... Thật sự xin lỗi!"

Mạnh Tây Du cười nhẹ một tiếng, ôn nhu và bao dung: "Không sao cả, anh sẽ dạy em thêm mấy lần nữa, Tiểu Trì thông minh như vậy, nhất định có thể học được."

Thẩm Trì vui sướиɠ bơi tới bên cạnh Mạnh Tây Du, thần thái nhăn nhó, nhỏ giọng mong đợi hỏi: "Anh Tây Du, có thể cho em sờ một cái lên đuôi cá của anh được không? Thật sự là quá đẹp!"

Mạnh Tây Du đưa tay, động tác cưng chiều nhẹ nhàng vuốt một cái lên chóp mũi của Thẩm Trì: "Đuôi cá của Tiểu Trì nhìn cũng rất đẹp mà!"

Nói xong, anh cuốn đuôi cá của mình lên, đưa đến trước mặt thiếu niên, thoải mái nói: "Đến đây, sờ đi!"

Thẩm Trì cẩn thận từng li từng tí thò tay ra, sờ một cái.

Một lúc lâu sau, trên bờ, đạo diễn Trần không thể nhịn được nữa kêu lên "cut —— "

Trong bể bơi, vẻ mặt Thẩm Thiều Quang mê say mông lung, vẫn không chịu buông tay ra khỏi cái đuôi của Hạ Tuyên Dương.

Đạo diễn Trần ở bên bờ cầm loa quát: "Thẩm Thiều Quang, cậu đủ chưa! Cái cậu cần diễn chính là fan hâm mộ ngượng ngùng ngây thơ, là Thẩm Trì thanh thuần ngọc nam có thể sánh đôi với Mạnh Tây Du kinh tài tuyệt diễm, chứ không phải là đồ dê xồm!"

Động tác sờ đuôi cá Hạ Tuyên Dương của Thẩm Thiều Quang cuối cùng cũng dừng lại, nụ cười trên mặt không tự giác trở nên hèn mọn cùng lúng túng cứng đờ lại.

Hạ Tuyên Dương vẫn tận lực lộ ra biểu cảm ôn nhu và kiên nhẫn của một người anh, cuối cùng cũng không kềm chế được, Thẩm Thiều Quang vừa buông lỏng tay, anh liền rút đuôi cá về, bơi ra phía sau mấy mét.

Thực lực diễn tả cái gì gọi là "Chạy trối chết" .

Thẩm Thiều Quang bất mãn bĩu môi nói: "Tiểu Hạ, lân phiến đuôi cá của em bóng loáng tinh tế tỉ mỉ, xúc cảm tuyệt vời, anh còn chưa sờ đã nghiện đâu! Dù sao cũng là tiểu Hạ muốn thử vai, không phải là tôi thử vai, biểu diễn của em ấy ok là được rồi, quan tâm gì đến tôi!"

Hạ Tuyên Dương dở khóc dở cười, vội vàng nói: "Thẩm tiền bối, anh làm như vậy không lo lắng vị kia nhà anh sẽ ghen sao?"

Phải biết, ở thời đại này, nhân ngư và nhân ngư cũng có thể đến với nhau...

Khụ khụ, mặc dù phối hợp kiểu này có thể nói là vô cùng ít ỏi.

Dù sao thì nhân ngư cũng là một sinh vật vô cùng khan hiếm.

Nhưng mà, Hạ Tuyên Dương cũng biết, Thẩm Thiều Quang không có bất kỳ suy nghĩ bỉ ổi gì với anh cả, thuần túy chỉ là sự thưởng thức với cái đẹp thôi.

Thẩm Thiều Quang không hề có một chút tự giác nào của một người vợ, và một người mẹ đang mang thai, thẳng thắn nói: "Cái này là dành cho công việc, anh ta lấy gì mà ghen!"

Đạo diễn Trần tức giận nói: "Công việc cũng chỉ bảo cậu sờ hai lần thôi đó!"

Bị vạch trần, Thẩm Thiều Quang chột dạ nhìn về phía Hạ Tuyên Dương: "Hay là, tiểu Hạ, anh cho em sờ lại nhé?"

Hạ Tuyên Dương cũng muốn thử một chút xem đuôi cá của người khác và đuôi cá của mình khi sờ vào sẽ có xúc cảm gì khác biệt.

Nhưng bây giờ là giữa thanh thiên bạch nhật, nhiều ánh mắt nhìn như vậy.

Thẩm Thiều Quang thân là một nghệ sĩ tuyến một, chủ động sờ đuôi cá của anh thì được, còn anh chỉ là một người mới tuyến mười tám, nếu như cũng dám sờ Thẩm Thiều Quang, vậy thì lại không được.

Hạ Tuyên Dương vội vàng nói: "Không, không cần đâu! Anh Thiều Quang!"

Thử sức đến đây là kết thúc, trợ lý đưa cho bọn họ một cái áo choàng tắm màu đen chất liệu không dính nước.

Hạ Tuyên Dương khôi phục hình người, thay quần áo.

Anh ngồi trên ghế chơi điện thoại, mặc cho chị gái trang điểm giúp anh sấy tóc.

Tiểu Ô gửi cho Hạ Tuyên Dương đoạn video thử sức mà cậu ta vừa mới dùng di động để quay anh.

Tiểu Ô rất kích động: "Huhuhu, anh Dương, vừa nãy anh thật sự là đẹp banh nóc! Lần thử sức này nhất định có thể thông qua!"

Hạ Tuyên Dương thưởng thức tư thế oai hùng của mình khi lần đầu tiên dùng hình thái nhân ngư khiêu vũ ở trong nước, biết là còn có không ít chỗ cần cải tiến.

Không còn cách nào khác, anh chỉ là một cá tân thủ vừa mới phân hoá hai ngày, việc khống chế đuôi còn chưa quá quen thuộc, còn cần luyện tập nhiều hơn.

Nhưng nếu nhìn chỉnh thể thì anh hoàn thành vở diễn cũng không tệ lắm, anh cũng cảm thấy lần thử sức này cũng chắc chắn được cỡ 90%.

Hạ Tuyên Dương tiện tay gửi video cho Nghiêm Mẫn Hành xem.

Không được đoàn làm phim cho phép, video này không thể lan truyền lên trên mạng, nhưng gửi cho họ hàng thân thích xem một chút thì cũng không có vấn đề gì.

Anh còn chèn thêm câu chữ: "Lần đầu tiên thử sức nhân vật phim truyền hình, nếu không thông qua, tôi sẽ trở về làm nhân ngư dẫn chương trình, tôi nhất định có thể hot, hắc hắc."

Chỉ dựa vào cái đuôi cá này, còn cả khả năng hát nhảy, nếu đi làm nhân ngư dẫn chương trình thì nhân khí chắc chắn sẽ không thấp, hẳn là có thể kiếm được rất nhiều quà khen thưởng...

Hạ Tuyên Dương nghĩ đến những viễn cảnh đẹp đẽ trong đầu.

Đạo diễn Trần sau khi xem lại hai lần video mà nhϊếp ảnh gia quay xong thì dẫn theo trợ lý đạo diễn tới gõ cửa phòng hóa trang của Hạ Tuyên Dương.

Đạo diễn Trần sảng khoái nói: "Tiểu Hạ, cậu đã thông qua thử vai, đây là hợp đồng nam năm Mạnh Tây Du. Tôi và biên kịch thương lượng xong quyết định cho nhân vật này thêm mấy phần diễn nữa, kịch bản chờ thêm hai ngày nữa sửa đổi xong thì sẽ gửi cho cậu."

Kỳ thật, phần diễn của nam năm vốn không ít, nhưng bởi vì trước kia người chọn là Đào Thư, đạo diễn Trần và biên kịch cảm thấy có mấy phần nếu dùng nhan sắc và kỹ năng diễn xuất Đào Thư thì hoàn toàn không chống đỡ nổi, nên đã dứt khoát bỏ đi.

Nhưng mà, bây giờ, có một Hạ Tuyên Dương từ nhan sắc, kỹ năng diễn xuất và thực lực vũ đạo đều vượt xa khỏi mong muốn của bọn họ rồi.

Biên kịch cảm thấy mấy cảnh quay vốn có còn không đủ để mỹ mạo của Hạ Tuyên Dương phát huy đến cực hạn, nên còn có thể tiếp tục cải tiến nữa.

Hạ Tuyên Dương nhận lấy hợp đồng trợ lý đạo diễn đưa tới: "Cảm ơn đạo diễn Trần, tôi sẽ cố gắng diễn tốt nhân vật Mạnh Tây Du này."

Haizz, xem ra phương án trở về xem nhân ngư dẫn chương trình tạm thời không cần dùng nữa rồi!

Ăn xong cơm hộp của đoàn làm phim, nghỉ ngơi trong một giây lát, Hạ Tuyên Dương liền tiếp tục quay phần diễn thế thân cho Thẩm Thiều Quang.

Bởi vì anh phải chừa lại thời gian để quay nam năm, cho nên lịch quay hai ngày này vô cùng bận rộn, có thể nói là gần như kín lịch.

Đến khi Hạ Tuyên Dương làm xong, ngồi lên xe bảo mẫu trở về nhà thì đã là mười giờ tối.

Anh lấy điện thoại lại từ trong tay Tiểu Ô.

Tiểu Ô nói: "Có người tên là "Nghiêm tiên sinh" gọi mấy cuộc điện thoại tới cho anh, em sợ có chuyện gì gấp, nên đã giúp anh Dương nghe. Đối phương biết anh đang quay phim, còn nói không có việc gì, bảo anh làm xong thì gọi lại cho anh ấy."

Hạ Tuyên Dương "Ừ" một tiếng, làm liên tục không nghỉ suốt ngày đêm quay phim cả ngày, anh thực sự rất mệt mỏi, đến cả sức lực nói chuyện cũng bị mất luôn, cho nên anh không gọi điện thoại lại. Dù sao anh cũng sẽ quay về biệt thự Hương Giang Uyển, có việc gì đợi lúc nào trở về nói cũng được.

Nhưng mà, anh vẫn mở Wechat ra.

Nghiêm Mẫn Hành gửi mấy tin nhắn tới.

—— Em đừng quay phim nữa, tôi nuôi em.

—— Không được đi làm nhân ngư dẫn chương trình, nếu em cảm thấy tiền tiêu vặt không đủ dùng thì cứ nói với tôi.

—— Nghe thấy không? Trả lời lại tôi!

—— Lúc nào làm xong về nhà thế? Có muốn tôi đi đón em hay không.

Ngoại trừ tin nhắn Wechat, thẻ ngân hàng của Hạ Tuyên Dương còn nhận được thông báo một trăm vạn tới tay.

Hạ Tuyên Dương bó tay một hồi, anh luôn luôn mê tiền, nhưng khi có người nói đồng ý nuôi anh, còn hào phóng cho tiền anh không giới hạn, thì anh lại không cảm thấy vui vẻ gì.

Chuyện này khiến anh cảm thấy, mình giống như là một con cá bị Nghiêm Mẫn Hành để mắt tới, chuẩn bị cho vào trong hồ cá nuôi béo.

Hạ Tuyên Dương không nhịn được, trả lời lại trên Wechat: "Ông chủ Nghiêm, tôi chỉ bồi ngủ, không cung cấp phục vụ đặc thù, hơi thiệt thòi cho số tiền của ngài rồi. Ngài muốn biến tôi thành con chim trong l*иg, con cá trong vạc nuôi nhốt lại thì thật xin lỗi, mỗi tháng một trăm vạn không đủ, bao nhiêu cũng không đủ đâu."

Mấy giây sau, điện thoại di động của Hạ Tuyên Dương vang lên, điện báo hiện lên —— Nghiêm tiên sinh.