Chương 22

Cũng không còn cách nào khác, ai bảo Hạ gia bọn họ lúc trước đều cầm cả đống tài sản của Nghiêm gia và Nghiêm Mẫn Hành rồi chứ?

Điện thoại bên kia, Nghiêm Mẫn Hành yên lặng mấy giây, sau đó mới hỏi: "Mệt mỏi lắm à?"

Hạ Tuyên Dương ngồi ghế sau xe bảo mẫu, đảo mắt một cái. Nghĩ thầm: ‘đúng là nói nhảm, ai quay phim cả ngày, động tác độ khó cao mà có thể không mệt chứ?’

Nghiêm Mẫn Hành cũng không để ý việc anh không trả lời, mà tự mình nói ra lời muốn nói: "Trong video, cái cậu nhân ngư quay cùng em cố ý thừa dịp quay phim, sờ đuôi cá của em rất lâu."

Dừng một chút, giọng của anh trở nên vô cùng tủi thân: "Ngoại trừ lần đầu tiên trước kia lúc em tìm phối ngẫu, tôi dù là bạn đời cũng không có sờ vào đuôi em kể cả khi em thanh tỉnh..."

Cuối cùng, anh ghen tị tổng kết một câu: "Cái vị nhà anh ta có ngại hay không tôi không biết, nhưng dù sao tôi cũng rất để ý."

Hạ Tuyên Dương sững sờ, giữa trưa anh không xem hết video Tiểu Ô gửi, chỉ trọng điểm chú ý đến đoạn khiêu vũ trong nước, rồi tiện tay gửi cho Nghiêm Mẫn Hành.

Không ngờ, Tiểu Ô lại quay cả cảnh đằng sau vào.

Vốn đang có chút tức giận, vì tưởng mình Nghiêm Mẫn Hành coi mình như sủng vật để nuôi nhốt, không biết thế nào, cơn nóng giận của Hạ Tuyên Dương lại lập tức tiêu tán hết sạch, trong lòng còn dâng lên cảm giác chột dạ, nhỏ giọng giải thích: "Thẩm tiền bối thật sự không có ý nghĩ thế kia đối với tôi, chỉ là chơi đùa với tôi mà thôi."

Mặc kệ định nghĩa hôn nhân của anh và Nghiêm Mẫn Hành là như thế nào thì trong lúc hôn nhân còn đó, việc duy trì trung thành cũng là nguyên tắc căn bản.

Nghiêm Mẫn Hành: "Mấy tin nhắn tôi gửi cho em trên Wechat, không phải là vì tôi muốn hạn chế công việc của em, chỉ là vì tôi lo lắng em trong quá trình quay phim sẽ phải chịu thiệt thòi. Hơn nữa, nếu em làm dẫn chương trình, chắc chắn sẽ có rất nhiều gã bỉ ổi, sẽ không ngại..."

Nghiêm Mẫn Hành còn chưa nói hết, nhưng Hạ Tuyên Dương đã hiểu rõ ý của anh.

Những dẫn chương trình nào mà có nhan sắc xuất chúng, trong lúc livestream chắc chắn sẽ bị không ít fan nam thiếu đạo đức tố chất quấy rồi.

Hạ Tuyên Dương nói với ngữ khí cũng mềm mại hơn rất nhiều: "Tôi đang trên đường trở về, trở về sẽ nói chuyện với anh sau."

Nghiêm Mẫn Hành "Ừ" một tiếng, hỏi anh có ăn cơm không?

Hạ Tuyên Dương nói là đã ăn ở đoàn làm phim rồi.

Cơm hộp của đoàn làm phim chất lượng chỉ có thế, phân lượng cũng là mỗi người một phần.

Hạ Tuyên Dương vừa mới phân hoá không lâu, sức ăn lớn, mỗi lần nghỉ ngơi, anh đều phải ăn đồ ăn vặt để bổ sung năng lượng. Mới một ngày thôi, anh đã ăn sạch đồ ăn vặt tồn kho ở trên xe bảo mẫu rồi.

Nghiêm Mẫn Hành: "Em chắc chắn rất đói bụng, anh làm cho em bữa ăn khuya, chờ em trở về ăn."

Hạ Tuyên Dương dâng lên mấy phần chờ mong: "Được."

Chờ anh cúp điện thoại, Tiểu Ô liền hỏi: "Anh Dương, đây chính là đối tượng hẹn hò quan hệ bằng mặt không bằng lòng của anh sao? Nghe chừng người đó vẫn rất quan tâm đến anh."

Hạ Tuyên Dương mập mờ "ừ" một tiếng.

Tiểu Ô thấy anh không muốn nhiều lời, biết anh quay phim mệt mỏi, thức thời không hỏi nhiều nữa.

Rất nhanh, đã đến chung cư Hương Giang Uyển.

Hạ Tuyên Dương vừa mới xuống xe, liền thấy Nghiêm Mẫn Hành ngồi lên xe lăn, ở cổng khu chung cư chờ anh.

Bóng đêm mờ mịt, người đi trên đường cũng không nhiều. Chợt có vài người đi ngang qua, cũng không nhịn được dò xét Nghiêm Mẫn Hành vài cái.

Đèn đường mờ vàng chiếu rọi, khuôn mặt người đàn ông không hiện lên quá rõ ràng, nhưng cũng có thể nhìn ra từ hình dáng ngũ quan mơ hồ, là một vị soái ca có vẻ ngoài cực kỳ xuất sắc.

Không nói đến chuyện hai chân của Nghiêm Mẫn Hành kỳ thật không bị què, chứng bệnh kén ăn mấy ngày gần đây cũng tốt hơn bảy tám phần, mà cho dù anh có què và bệnh nặng thật thì với dung mạo và gia thế của anh, cũng sẽ được rất nhiều nam nam nữ nữ yêu thích.

Nếu Nghiêm Mẫn Hành thật sự coi trọng ai thì đâu cần phải làm cái trò chiếm giữ kia đâu? Chỉ cần anh tỏ ra kiên nhẫn và yêu chiều người kia nhiều một chút thì cũng không có mấy người có thể cầm lòng được.

Hạ Tuyên Dương có thể cảm giác được, Nghiêm Mẫn Hành có lẽ cũng có chút hảo cảm đối với anh?

Nếu không phải lúc trước anh là thẳng nam, hiện tại mặc dù không quá thẳng, và thêm cả vô cùng mâu thuẫn với việc "làm bên dưới" thì nói không chừng anh cũng không cầm lòng được.

Dù đã lặp đi lặp lại báo cho mình biết là anh và Nghiêm Mẫn Hành là không thể nào, về sau sớm muộn gì cũng phải ly hôn... thì Hạ Tuyên Dương vẫn không có cách nào từ chối thẳng thắn khi Nghiêm Mẫn Hành đối tốt với anh.

Từ lúc anh xuyên qua thế giới xa lạ này không lâu, trong lòng anh lúc nào cũng có sự mông lung, đồng thời cất giấu rất sâu sự cô độc.

Những người thân và bạn bè đã từng quen thuộc sẽ không còn được gặp lại nữa, họ hàng thân thích của cái thân phận này cũng không quen thuộc gì với anh, anh thậm chí còn không dám chủ động liên lạc với họ hàng thân thích của nguyên thân quá nhiều, anh sợ bị bọn họ phát hiện là anh đã thay đổi.

Nhưng Nghiêm Mẫn Hành thì không giống thế, anh ta là một người từ lạ lẫm chuyển sang quen thuộc sau khi anh xuyên qua, cũng có thể nói là người mà Hạ Tuyên Dương quen thuộc nhất ở cái thế giới này.

Trong thế giới hoàn toàn xa lạ, một người duy nhất quen thuộc mang lại cho mình sự ấm áp và quan tâm, ai có thể cự tuyệt được chứ?

Hạ Tuyên Dương bước nhanh đi đến bên cạnh Nghiêm Mẫn Hành, đẩy xe lăn lên, sẵng giọng nói: "Buổi tối lạnh, sao anh còn đi ra ngoài chờ? Tôi cũng không phải là trẻ con, càng không phải cô gái yếu ớt, đi đường ban đêm cũng không sợ đâu."

Nghiêm Mẫn Hành trở tay ngả vào sau lưng, chạm vào bàn tay thiếu niên cầm trên xe lăn, nhẹ nhàng nói: "Bởi vì muốn nhanh được nhìn thấy em."

Mặt Hạ Tuyên Dương đột nhiên nóng lên, lời nói này thật giống như là bọn họ đang yêu đương thật vậy, người ta là người yêu còn không sến súa như vậy.

Hạ Tuyên Dương trầm mặc một hồi, mới hỏi: "... Trước kia có phải anh từng yêu đương rất nhiều lần hay không, nên mấy lời quyến rũ chỉ cầm há mồm là cái gì cũng nói được?"

Sau khi lên tiếng mở miệng, anh lại cảm thấy hơi hơi không ổn, giống như là anh rất để ý đến vấn đề như này vậy.

Hạ Tuyên Dương lại vội vàng nói: "Tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi."

Nghiêm Mẫn Hành cũng nghiêm túc trả lời: "Trước kia tôi không yêu ai, cũng không tán tỉnh người nào cả, em là người đầu tiên."

Hạ Tuyên Dương: "..."

Thật hay giả vậy? Nghiêm Mẫn Hành trưởng thành như vậy, năm nay đã hai mươi lăm, thực sự là chưa yêu sao?

Mặc dù anh xuyên thư, nhưng đọc nguyên văn cũng không nhiều, phần phía trước nói về tình sử của Nghiêm Mẫn Hành, anh cũng không có để ý kỹ, chỉ hay nghe em của anh chửi bậy là nhân vật phản diện này "Đến chết vẫn là xử nam" mà thôi.

Anh thì có khác gì đâu, đời trước còn không hiểu lý do vì sao mà lại ra đi, nụ hôn đầu tiên còn chưa được trải nghiệm! Thực sự là chết quá oan ức!

Nhưng mà... Hiện tại ở đây thì điều đó đã không còn nữa rồi. Chỉ vào mấy ngày trước thôi, lúc anh vừa mới phân hoá ra đuôi cá thì đã bị cái tên ngồi ở trên xe lăn này cướp đi.

Vào lúc mà nhiệt độ trên mặt Hạ Tuyên Dương dâng lên, chung quanh cũng như từ đâu xuất hiện mấy cái bong bóng tình yêu, thì anh lại nghe Nghiêm Mẫn Hành nói: "Tôi cũng không tán em, tôi chỉ sợ ngồi trong phòng đợi, sẽ không nhịn được mà ăn cái món ăn khuya tôi làm cho em mất, hơn nữa, tôi cũng muốn tiện thể ra ngoài hít thở không khí một chút."

Hạ Tuyên Dương: ...

Hóa ra là anh tự mình đa tình!

Mới vừa nãy còn cảm thấy tên này rất biết cách quyến rũ, lúc này, thấy anh ta nói chuyện còm sắt thép hơn cả thẳng nam trước kia là anh!

Hạ Tuyên Dương khó chịu nói: "Vậy anh cứ chậm rãi tiếp tục thông khí đi, hừ!"

Nói xong, anh không thèm đẩy xe lăn của Nghiêm Mẫn Hành đi nữa, bước nhanh đi vào trong biệt thự.

Dù sao thì Nghiêm Mẫn Hành cũng không què thật, mà cái độ tiện lợi của xe lăn đó cũng cao vô cùng.

Hạ Tuyên Dương trở lại biệt thự, đã ngửi thấy một mùi cháo trứng muối thịt nạc thơm phức.

Anh đi thẳng đến phòng bếp, quả nhiên nhìn thấy một nồi cháo nhỏ bằng sứ tráng men ở trên bếp.

Nghiêm Mẫn Hành chỉ vào biệt thự chậm hơn anh mấy giây, anh ta vào phòng đóng cửa lại, đứng lên trên mặt ghế bánh xe phụ, đi đến trước cửa phòng bếp, nói: "Tôi học theo giáo trình trên mạng, lần đầu tiên nấu, cũng không biết có hợp với khẩu vị của em hay không."

Đường đường là một tổng giám đốc tập đoàn trăm tỷ, đêm hôm khuya khoắt lại tự mình nấu cháo, còn là học theo ở trên mạng.

Hạ Tuyên Dương lập tức lại cảm thấy mình vừa rồi không nên nổi giận vô cớ, thế là liền ngoan ngoãn cầm hai bộ bát muôi, múc thêm một chén cháo nữa cho Nghiêm Mẫn Hàn ăn cùng.

Hai người ngồi ở trên bàn ăn, ăn cháo.

Hạ Tuyên Dương ăn một miếng, bình luận: "Hương vị cũng tạm được, tại sao anh còn cho thêm tôm nõn?"

Đây là lần đầu anh thấy trong cháo trứng muối thịt nạc có thêm tôm nõn.

Nghiêm Mẫn Hành giải thích: "Em là nhân ngư, phải ăn nhiều sinh vật dưới nước thì lân phiến mới có thể duy trì được trạng thái tốt nhất."

Thân là nhân ngư, mà cũng không biết là mình nên ăn cái gì, Hạ Tuyên Dương bất lực: ...

Sao có thể quan tâm tinh tế đến vậy cơ chứ? Có một chút bị cảm động rồi nha.

Nhưng mà, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với anh ta vậy? Anh càng ngày càng không hiểu được Nghiêm Mẫn Hành.

Khi mà anh tưởng là người này không chỉ có cảm tình với anh, mà còn muốn tiến xa hơn với anh thì người này lại sẽ bắt đầu giữ một khoảng cách nhất định, phủi sạch quan hệ, cho anh thấy anh ta dường như cũng không có ý kia.

Nhưng có một vài lời mà Nghiêm Mẫn Hành nói ra, một vài chuyện mà anh ta làm ra đều bá đạo và chu đáo hơn cả khi mà người ta muốn tiến xa hơn nhiều.

Hôm nay Hạ Tuyên Dương thực sự quá mệt mỏi, nên không có tâm trạng truy cứu những vấn đề này.

Anh uống xong cháo, để lại bát cho Nghiêm Mẫn Hành thu dọn, rồi lên lầu tắm.

Vừa mới phân hoá giai đoạn đầu, tốt nhất là ngày nào cũng nên tắm với hình thái có đuôi cá, như vậy đuôi cá sẽ càng thoải mái dễ chịu hơn nhiều.

Bên trong biệt thự, bồn tắm lớn ở phòng ngủ chính đều là version VIP của hai người, Hạ Tuyên Dương mở chức năng xoa bóp, ngâm tắm, nghe nhạc nhẹ thư giãn, để đồng hồ báo thức nửa giờ sau.

Sau đó yên lòng dựa vào bồn tắm lớn nhắm mắt lại.

Phân hoá thành nhân ngư có một điểm cực hay —— đó là dù ngủ trong bồn tắm thì cũng không lo lắng sẽ bị chết đuối!

Bởi vì có suy nghĩ này nên Hạ Tuyên Dương mệt mỏi một ngày, rất nhanh đã ngủ thϊếp đi trong bồn tắm.

Đến cả khi mà đồng hồ báo thức vang lên, cũng không thể đánh thức được anh.

Ngược lại nó lại truyền đến Nghiêm Mẫn Hành đang ngồi trên ghế salon ở phòng ngủ chính đọc sách.

Nghiêm Mẫn Hành bỏ sách xuống, đi vào phòng tắm, liền thấy trong bồn tắm có một mỹ nhân ngư đang ngủ.

Nghiêm Mẫn Hành thưởng thức đuôi cá màu băng lam của thiếu niên mấy giây, lúc này nó còn đẹp hơn trong video rất nhiều, hoàn mỹ giống như là một tác phẩm nghệ thuật vậy.

Anh rất muốn làm giống như cái tên nhân ngư hôm nay anh nhìn thấy ở trong video, cẩn thận vuốt ve đuôi cá bóng loáng xinh đẹp của thiếu niên, thậm chí làm ra nhiều chuyện lưu manh hơn...

Nhưng anh vẫn là một người theo đuổi vô cùng cần mẫn, anh có sự kiên nhẫn, nên anh tuyệt sẽ không hù con cá của mình sợ chạy trước khi nó cam tâm tình nguyện mắc câu.

Sau khi nhân ngư phân hoá, dù có ngủ trong nước thì cũng sẽ không xuất hiện vấn đề không an toàn.

Nhưng Hạ Tuyên Dương vừa mới phân hoá không lâu, thể chất chỉ hơn nhân loại một chút, nếu ngâm mình ở trong nước lạnh lâu thì cũng có thể sẽ đông lạnh, cảm mạo.

Nghiêm Mẫn Hành lấy một cái khăn tắm ra, bế mỹ nhân ngủ trong bồn tắm lên: "Dương Dương, dậy thôi, trở về ngủ trên giường."

Hạ Tuyên Dương nửa ngủ nửa tỉnh "ưm" một tiếng.

Nghiêm Mẫn Hành thấy mà đau lòng, anh không muốn thiếu niên làm công việc quay phim mệt mỏi như vậy, nhưng Hạ Tuyên Dương nhìn bề ngoài thì dễ tính, chứ kỳ thật bên trong lại kiên định vô cùng, trái tim luôn hướng tới sự nghiệp, kiên định trên con đường mình chọn, nên anh chỉ có thể tôn trọng.

Nghiêm Mẫn Hành nhanh chóng lau khô thân thể, mặc áo choàng tắm cho Hạ Tuyên Dương, rồi ôm anh lên trên ghế sa lon.

Sau đó lấy máy sấy ra, sấy tóc cho người ta.

Cơn buồn ngủ của Hạ Tuyên Dương đã biến mất mấy phần, màu tóc vàng kim nhạt bị làn gió ấm áp thổi dần biến trở về thành màu đen, vây cá thu về, đuôi cá dưới áo choàng tắm cũng thay đổi trở về hai chân.

Anh ngáp một cái, muốn lấy máy sấy từ trong tay Nghiêm Mẫn Hành qua.

Nghiêm Mẫn Hành không cho: "Không sao cả, tôi giúp em sấy."

Người đàn ông có bàn tay lớn, ôn nhu xuyên qua mái tóc dài ướt sũng của thiếu niên.

Hạ Tuyên Dương cảm nhận được cảm giác giống như được một người đàn ông vô tận sủng ái bao dung lại tràn tới.

Chờ tóc sấy khô, Nghiêm Mẫn Hành đang muốn ôm Hạ Tuyên Dương lên trên giường đi thì Hạ Tuyên Dương lại vội vàng đứng dậy trước, anh chỉ mệt rã rời chứ không phải là què không thể đi.

Hạ Tuyên Dương nằm ở trên giường, chỉ chốc lát sau, Nghiêm Mẫn Hành cũng nằm ở một bên khác.

Trong phòng ngủ, chỉ còn lại một cái đèn áp tường nhỏ mờ nhạt.

Hạ Tuyên Dương nằm nghiêng, cách hơn một mét, nhìn về phía Nghiêm Mẫn Hành, anh vẫn không nhịn được hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Nghiêm Mẫn Hành, vì sao anh đối xử với tôi tốt như vậy? Có phải anh…. thích tôi hay không?"

Hồi lâu sau, cũng không nghe được tiếng Nghiêm Mẫn Hành mở miệng.

Vào lúc ý thức của Hạ Tuyên Dương tiếp tục mơ hồ, lâm vào ngủ say, anh hình như đã nghe thấy giọng người đàn ông kia trả lời…