Chương 44

Hạ Tuyên Dương được Nghiêm Mẫn Hành ôm đi ở trên bờ cát, xe của anh dừng ở trên đường cái cách xa nơi này hơn hai trăm mét.

Hạ Tuyên Dương còn nhỏ giọng nói: "Tiểu Ô, Lam Nhất, Lam Nhị..."

Nghiêm Mẫn Hành nói: "Yên tâm đi, bọn họ đều bình an vô sự."

Tạm thời còn chưa tìm ra Tiểu Ô, nhưng cậu ta không phải là mục tiêu mà mấy người kia muốn hạ thủ. Hiện tại có lẽ chỉ đang tạm thời hôn mê, hoặc là tạm thời bị hạn chế tiếp nhận thông tin mà thôi.

Nghiêm Mẫn Hành không thể nào tưởng tượng ra được, nếu như anh đến muộn một chút thì Hạ Tuyên Dương sẽ gặp phải chuyện gì.

Nữ vệ sĩ Lam Nhị bên cạnh Hạ Tuyên Dương sau khi phát hiện người đồng nghiệp tửu lượng rất tốt của mình vừa mới uống một chén rượu thì đã ngã xuống, bụng của cô cũng bắt đầu không thoải mái xong thì lập tức dùng di động gọi cho Nghiêm Mẫn Hành và Trần Xuyên, còn gửi một tin nhắn khẩn cấp đến nhóm vệ sĩ của Nghiêm Mẫn Hành để nhờ giúp đỡ: "Có người chuốc thuốc tôi và Lam Nhất, Tiểu Ô mất tích, độ nguy hiểm cảnh báo cấp một! SOS!"

Còn bổ sung cả thông tin định vị.

Cái cốc nước ép mà Lam Nhị vừa mới uống, do một vị nhân viên công tác nào đó đưa cho cô cũng có vấn đề, có cho thêm một liều lượng thuốc xổ khá lớn. Sau khi tiến vào toilet, cô còn phát hiện tín hiệu chung quanh bị che giấu.

Nghiêm Mẫn Hành nhận được tin tức nhờ giúp đỡ của Lam Nhị xong, vốn đang dùng tốc độ bình thường đi đến bờ biển đón Hạ Tuyên Dương về nhà, lập tức tăng tốc độ xe lên đến mức cao nhất.

Nếu không phải trên đường đang đuổi đến, cứ cách mỗi mấy phút là sẽ có thể nhận được tin tức báo bình an đến từ Lam Nhị cứ sau mỗi lần “xả lũ” rời khỏi nhà vệ sinh thì có lẽ là anh đã không nhịn được mà trực tiếp báo cảnh, hoặc là trực tiếp sai người mang máy bay trực thăng bay tới.

Xe lái đến nơi đây với tốc độ cao nhất, quãng đường xe vốn dĩ cần ba mươi phút mới đi đến, giảm xuống chỉ còn đến hai mươi phút.

Trên đường đi, Nghiêm Mẫn Hành tưởng tượng đến rất nhiều những tình huống xấu nhất, nhưng mà cũng may là anh vẫn tới kịp thời.

Về chuyện bại lộ ở trước mặt người khác chuyện hai chân của anh đã khá hơn...

Hiện tại bại lộ, với anh mà nói đúng là thời cơ có hơi sớm một chút, bởi vì muốn giả heo ăn thịt hổ nhất định phải nắm giữ rất nhiều tiên cơ.

Nhưng cứ giả què mãi thì cũng sẽ khiến anh trở nên vô cùng bị động.

Bây giờ Hạ Tuyên Dương rơi vào tình cảnh bị người ta mưu hại hạ dược, Lệ Bách Thành biết rõ Hạ Tuyên Dương là vợ của anh mà còn dám ngấp nghé, gốc rễ vấn đề vẫn là bởi vì bọn họ cho rằng chân của anh đã không thể tốt lên được, đoán sai sự quan tâm và coi trọng của anh dành cho Hạ Tuyên Dương.

Về phần những kẻ trước kia âm thầm muốn đẩy anh vào chỗ chết, anh đã thu thập được khá là nhiều chứng cứ đầy đủ, còn đã chuẩn bị chu toàn hết mọi thứ, chỉ chờ bọn họ xuất thủ lần nữa thì anh có thể hốt gọn bọn họ trong một mẻ.

Bây giờ để cho bọn họ biết được tin tức mà hai chân của anh đã khỏi hẳn, hẳn là sẽ có thể kí©h thí©ɧ bọn họ sớm xuất thủ một lần nữa.

Nghiêm Mẫn Hành ôm thiếu niên vào trong ngực, bước chân nhanh nhưng vẫn rất ổn, rất nhanh đã đi đến bên cạnh cái xe con màu đen dừng ở ven đường.

Chỗ ngồi phía sau xe khá là rộng rãi, tấm che trước sau và màn cửa sổ xe che nắng đã sớm được nâng lên.

Sau khi quay xong cảnh phim cuối cùng, Hạ Tuyên Dương đã tắm rửa, cũng đã thay cho mình một cái quần dài rộng rãi thoải mái.

Anh vội vàng đưa tay muốn cởϊ qυầи ra, thế nhưng càng nóng vội thì cái tay càng không làm được gì.

Hai chân anh sắp không khống chế nổi biến thành đuôi cá rồi!

Nghiêm Mẫn Hành trấn an vỗ vỗ lưng thiếu niên: "Dương Dương đừng nóng vội, tôi giúp em."

Đến khi trên đùi Hạ Tuyên Dương hoàn toàn không còn vải vóc trói buộc, sau một khắc, hai đôi chân liền thay đổi dần thành đuôi cá màu băng lam xinh đẹp.

Tóc, tai vây cá, mắt cũng đều thay đổi, chỉ có hai tay là còn khống chế, không thay đổi thành móng tay nhọn. Bởi vì ở trước mắt anh, là người yêu mà anh không phải cần phòng bị, cũng là người yêu anh tín nhiệm nhất, thân mật nhất ở cái thế giới này.

Hạ Tuyên Dương nghĩ, nếu như anh thật sự bị những người khác mang đi thì chỉ cần anh còn tồn tại một chút ý thức, anh tuyệt sẽ không để bất luận kẻ nào làm những chuyện quá trớn thân mật đối với anh.

Cho dù hai chân anh bởi vì kỳ tìm phối ngẫu mà biến thành đuôi cá, không chạy được trên mặt đất, nhưng anh cũng có móng tay dài nhọn có thể tự vệ.

Anh khác biệt với những nhân ngư yếu ớt khác, anh là bá vương trong những nhân ngư, bá vương ngư.

Tự xưng là bá vương ngư, Hạ Tuyên Dương giờ phút này lại vô cùng nhu thuận dính chặt lấy người, rồi dựa vào ngực Nghiêm Mẫn Hành, cái đuôi không ngừng cọ cọ lên trên người Nghiêm Mẫn Hành.

Còn hôn mυ"ŧ rồi gặm cắn lung tung ở trên mặt, cổ, xương quai xanh của Nghiêm Mẫn Hành.

Hạ Tuyên Dương không biết đã uống phải loại thuốc gì, mà kỳ tìm phối ngẫu lại đến trước thời hạn, đã vậy phản ứng còn mãnh liệt hơn cả kỳ tìm phối ngẫu đầu tiên trước đó.

Mùi sữa thơm cực kì nhạt, lúc này dần dần trở nên nồng nặc.

Cả tâm lý và sinh lý của Nghiêm Mẫn Hành đều vô cùng khát vọng Hạ Tuyên Dương, bị Hạ Tuyên Dương dùng bộ dáng này quyến rũ mạnh bạo thì trong đầu anh cũng chỉ toàn là những suy nghĩ không trong sáng.

Nhưng lý trí nói cho anh biết là không thể, bây giờ là trên xe, không gian chật hẹp chật chội, tiểu nhân ngư chắc chắn sẽ không thoải mái.

Hơn nữa quan trọng nhất chính là, Nghiêm Mẫn Hành biết Hạ Tuyên Dương bây giờ vẫn còn chưa tiếp thụ được việc làm ở bên dưới.

Nghiêm Mẫn Hành tâm tâm niệm niệm khát vọng muốn "Ăn cá" rất lâu, nhưng cũng không hi vọng ăn Hạ Tuyên Dương dưới tình huống mà lý trí của anh không có chút tỉnh táo nào như này.

Đợi chút nữa để bác sĩ kiểm tra xem, nếu có thể, trước tiên sẽ tiêm thuốc ức chế cho Hạ Tuyên Dương, còn nếu thực sự không được thì sẽ suy nghĩ thêm những biện pháp giải quyết khác...

Đối mặt với Hạ Tuyên Dương đang điên cuồng hôn lên người, Nghiêm Mẫn Hành đành phải ôn nhu hôn lên môi thiếu niên, trấn an vỗ nhè nhẹ lên lưng và đuôi cá của anh: "Dương Dương, nhịn thêm một lát nữa, chúng ta sắp có thể trở lại một căn nhà khác của mình rồi."

Lúc Nghiêm Mẫn Hành vừa mới lên xe thì đã ra lệnh cho lái xe đi đến một vùng biển khác ở ngay bên cạnh vùng biển công cộng, tên là vịnh Áo Lam Hải, mất tầm mười phút lái xe.

Dự án ở vịnh Áo Lam Hải là do Nghiêm thị khai thác, rất nhiều phú hào ở Giang thành đều đặt mua biệt thự Hải Hoa ở vịnh Áo Lam Hải, nơi này không mở cửa cho khách du lịch.

Nghiêm Mẫn Hành dự sẽ lưu lại tầm mười căn, cho các phú hào thuê dùng dần.

Trong đó một căn có view tốt nhất thì thuộc về Nghiêm Mẫn Hành, sẽ có một người định kỳ tới quét dọn.

Lúc nhận được tin tức nhờ giúp đỡ của Lam Nhị, anh đã gọi điện bảo bác sĩ cá nhân của Nghiêm gia hướng đi qua bên vịnh Áo Lam Hải này.

Hơn mười phút, Nghiêm Mẫn Hành dùng chăn lông màu lam nhạt bọc lấy đuôi cá của Hạ Tuyên Dương, ôm anh xuống xe.

Chờ anh ôm Hạ Tuyên Dương đi vào biệt thự vịnh Áo Lam Hải, bác sĩ cá nhân cũng đã theo sát phía sau.

Bác sĩ Tống ba mươi tám tuổi, là một trong những bác sĩ cá nhân mà được Nghiêm Mẫn Hành tin tưởng nhất, vết thương ở chân Nghiêm Mẫn Hành chính là nhờ vị bác sĩ này một tay giải phẫu rồi điều trị cho khỏi.

Bác sĩ Tống cẩn thận quan sát trạng thái của Hạ Tuyên Dương, nói: "Nghiêm tổng, tôi nghiên cứu không nhiều về các chứng bệnh của nhân ngư, bây giờ chỉ có thể nhìn đại khái. Theo tôi thấy, phản ứng của cậu Hạ mãnh liệt hơn một chút so với các nhân ngư bình thường đang trong kỳ tìm phối ngẫu, cụ thể phải thử máu mới có thể phân tích ra được là cậu ấy đã trúng thành phần thuốc gì. Tạm thời không đề nghị tiêm thuốc ức chế, bởi vì chưa chắc đã hữu dụng, mà còn có thể sẽ làm phản tác dụng."

Trạng thái hiện tại của Hạ Tuyên Dương chính là, trong đầu anh lúc này đều chỉ có sεメ sεメ và sεメ, nhưng vẫn còn miễn cưỡng bảo lưu được một chút sự thanh tỉnh.

Anh không muốn làm kiểm tra sức khoẻ, liều mạng chui vào trong ngực Nghiêm Mẫn Hành, hai tay ôm chặt lấy cổ của anh.

"Ô ô, Dương Dương không muốn bị rút máu, cũng không muốn uống thuốc ức chế, em chỉ muốn anh thôi..."

Nghiêm Mẫn Hành ôm eo Hạ Tuyên Dương, tránh cho anh ngã sấp xuống, bất đắc dĩ nhìn về phía bác sĩ Tống.

Bác sĩ Tống đẩy kính mắt, khá là bình tĩnh nói: "Chỉ cần là một loại dược vật có tình trợ hứng thì đều có thể thông qua kết hợp để làm dịu đi, nếu như vượt qua chu kỳ bảy ngày dài nhất trong kỳ tìm phối ngẫu của nhân ngư mà còn không làm dịu được thì mới cần khai thác thủ đoạn trị liệu dược vật.

Nhưng mà vì đề phòng lỡ như, tôi vẫn cần phải rút hai ống máu, một ống dùng để phân tích thành phần dược vật được đưa vào trong cơ thể Hạ tiên sinh, một ống để kiểm trắc cấp bậc tổng hợp gen phân hóa nhân ngư."

Nghiêm Mẫn Hành hiểu rõ ngụ ý của bác sĩ Tống, nhìn từ trình độ phân hóa bề ngoài của Hạ Tuyên Dương thì chuyện anh là nhân ngư cấp A đặc biệt gần như là chuyện ván đã đóng thuyền, nhưng nếu như Hạ Tuyên Dương là nhân ngư cấp S thì sao...

Vậy tuyệt đối không thể đi đến những bệnh viện công khác để kiểm tra sức khoẻ được, chỉ có thể làm ở bệnh viện cá nhân của Nghiêm gia, qua tay những người nhất định có thể tin được.

Mặc kệ cấp bậc chân thực của Hạ Tuyên Dương là như thế nào thì cấp bậc mà anh có thể để lộ ra với bên ngoài chỉ có thể là cấp A đặc biệt mà thôi.

Nhân ngư cấp S thực sự quá hiếm có, nếu Hạ Tuyên Dương thật sự là cấp S, thân phận còn công bố ra ngoài, Nghiêm Mẫn Hành sợ mình cũng khó có khả năng bảo hộ được anh.

Cũng có một người từng công khai là nhân ngư cấp S, nhưng người ta là nữ vương một nước.

Hạ Tuyên Dương cũng nghe được lời bác sĩ Tống, anh hiện tại mặc dù khó chịu, nhưng dược hiệu vừa mới bộc phát không lâu nên trạng thái của anh hiện tại còn chưa tới mức hoàn toàn không thể nhịn được.

Anh đành phải phối hợp với bác sĩ Tống, để ông rút hai ống máu.

Ở chỗ vịnh Áo Lam Hải này có một bệnh viện cộng đồng cỡ nhỏ, với thân phận bác sĩ cá nhân của Nghiêm Mẫn Hành, bác sĩ Tống có thể mượn thiết bị chữa bệnh bên trong để dùng.

Nghiêm Mẫn Hành dặn dò: "Số liệu nhớ phải giữ bí mật, làm xong phân tích thì nhớ thanh trừ vết tích."

Bác sĩ Tống: "Đương nhiên, tôi hiểu mà, chậm nhất sáng mai là sẽ có thể ra được kết quả."

Trước khi đi, bác sĩ Tống lại quay đầu lại dặn dò: "Trước lúc mà tôi còn chưa phân tích ra được thành phần thuốc bên trong người cậu Hạ thì tôi sáng kiến hai vị tối nay trước tiên hãy làm tốt biện pháp phòng hộ cái đã, chờ trạng thái thân thể điều chỉnh rồi hẵng có con sau."

Sau khi bác sĩ Tống đi, mấy vệ sĩ tùy thân của Nghiêm Mẫn Hành cũng đã kiểm tra xong tình huống an toàn của cả tòa nhà.

"Báo cáo Nghiêm tiên sinh, lầu một lầu hai kiểm tra hoàn tất, xác nhận an toàn."

“Lam Nhất Lam Nhị đã được đưa đi đến bệnh viện, Ô tiên sinh cũng đã được tìm thấy, không bị thương, anh ta bị người ta cướp điện thoại, khóa trái nhốt trong một phòng kho."

Hạ Tuyên Dương được Nghiêm Mẫn Hành ôm cũng nghe thấy, đầu óc anh hỗn độn, nhưng cũng dâng lên mấy phần phẫn nộ.

Rốt cuộc là ai, vì tính toán anh mà không tiếc làm đến mức độ như vậy? !

Nếu như anh cẩn thận một chút, không tùy tiện ăn đồ ăn bên ngoài, có lẽ mọi chuyện đã không như vậy.

Nghiêm Mẫn Hành ôm chặt tiểu nhân ngư hơi co rúm lại một chút ở trong ngực của anh, tỉnh táo phân phó với vệ sĩ: "Ừm, buổi tối các cậu đợi ở lầu một, thay phiên trực ban, không có mệnh lệnh của tôi không được tùy tiện lên lầu hai."

Các vệ sĩ đồng thanh nói: "Rõ!"

Về phần Trần Xuyên trợ thủ đắc lực của Nghiêm Mẫn Hành thì vẫn còn ở lại chỗ kia, loại bỏ kẻ đứng phía sau mọi chuyện.

Nghiêm Mẫn Hành ôm Hạ Tuyên Dương lên phòng ngủ chính lầu hai.

Cái gọi là biệt thự Hải Hoa, chính là một gian phòng có một cái cửa sổ to sát đất, có thể nhìn thấy biển cả dưới bóng đêm mỹ lệ tĩnh mịch.

Hiệu quả cách âm trong phòng rất tốt, chỉ có thể nghe được tiếng sóng biển rất nhỏ.

Hạ Tuyên Dương bị Nghiêm Mẫn Hành đặt vào trong một cái bồn tắm xa hoa, ngồi trong bồn tắm lớn cũng có thể nhìn thấy cảnh biển.

Áo thun ướt nhẹp dính chặt lên trên người anh, nhưng tóc của anh đã được Nghiêm Mẫn Hành dùng dây buộc lại, để tránh bị ẩm ướt.

Đuôi cá Hạ Tuyên Dương được ngâm vào trong dòng nước mát mẻ, khiến cho một loại cảm thụ nào đó khá khó tả trong thân thể cũng bị thoáng hóa giải mấy phần, suy nghĩ miễn cưỡng cũng tỉnh táo thêm một chút, anh nhỏ giọng hỏi Nghiêm Mẫn Hành: "Anh Hành, tại sao anh còn mang theo dây buộc tóc bên người vậy?"

Anh thấy dây buộc tóc được móc ra từ trong túi quần của Nghiêm Mẫn Hành.

Đến cả một loại chuyện nhỏ nhặt này mà Nghiêm Mẫn Hành còn cân nhắc chu đáo cho anh, Hạ Tuyên Dương cảm thấy, đây chắc chắn chính là cảm giác được yêu thương thực sự.

Nghiêm Mẫn Hành cười khẽ nói: "Trên xe luôn có chuẩn bị, vừa rồi tôi đã tiện tay cầm."

Mặc kệ tối nay có thể ăn cá hay không, Nghiêm Mẫn Hành vẫn khá là kiên nhẫn chậm rãi giúp Hạ Tuyên Dương thổi tóc, không kịp ăn cá, ít nhất cũng phải uống chút canh cá.

Đương nhiên, nếu như có thể, Nghiêm Mẫn Hành có thể ăn được toàn bộ con cá.

Canh cá cái gì chứ, thực sự không thể nào thỏa mãn khát vọng mong muốn thân mật mà tiểu nhân ngư dành cho anh.

Hạ Tuyên Dương khàn giọng "A" lên một tiếng, anh giật giật cái áo thun bị nước làm ướt nhẹp trên người mình, muốn cởi xuống, dính trên người thật sự không thoải mái.

Nhưng Nghiêm Mẫn Hành lại đè tay của anh xuống, anh ta cũng đã nhìn ra Hạ Tuyên Dương lúc này đã hơi thanh tỉnh một chút, có thể giao lưu bình thường mấy câu rồi.

Nghiêm Mẫn Hành trầm thấp hỏi: "Dương Dương, em thật sự bài xích chuyện quan hệ phía dưới như vậy sao? Nhân ngư đến kỳ tìm phối ngẫu sẽ không giống như bình thường... Nhất là bây giờ em còn đang trúng thuốc..."

Không cần Nghiêm Mẫn Hành nhắc nhở, Hạ Tuyên Dương cũng có thể cảm giác được, cảm giác hỗn loạn bị nước lạnh làm hạ xuống đi mấy phần lại bắt đầu tuôn ra kêu gào.

Nhân ngư phân hóa ra túi mang thai, thân thể vào kỳ tìm phối ngẫu có thể nói là lúc nào cũng khát vọng được yêu thương.

Mặc dù chưa chắc sẽ mang thai, nhưng nhất định phải làm chuyện có thể mang thai thì mới có thể làm dịu đi phản ứng trong thân thể.

Huống chi bây giờ Hạ Tuyên Dương còn trúng thuốc, khát cầu trong kỳ tìm phối ngẫu bị phóng to gấp đôi.

Hạ Tuyên Dương không khỏi hồi tưởng lại, mấy ngày trước anh đi dạo siêu thoại cp của anh và Nghiêm Mẫn Hành, những cuốn đồng nhân văn kia dùng văn tự miêu tả tường tận, trên mấy bản đồng nhân truyện tranh còn lớn mật miêu tả ra đủ loại hình ảnh...

Anh sau đó vì không thể chịu đựng được, mà lúc ở một mình nghỉ ngơi cũng có bỏ ra xem mấy lần.

Còn căn cứ vào những bình luận cuồng loạn của đám fan hâm mộ kia, bất ngờ biết được những trang web văn học về đam mỹ khá là nổi tiếng như Lục Giang và Hoa Thị.

Hai trang web này phong cách khác lạ, độc giả Lục Giang thích xem cảnh nóng ở trong thanh thủy văn, còn độc giả Hoa Thị lại thích xem cảnh nóng có kịch bản.

Hạ Tuyên Dương lãnh hội cả hai, mỗi thứ một chút.

Hạ Tuyên Dương từng là thẳng nam, giống như được khai sáng ra một thế giới mới, anh đến giờ mới biết, hoá ra giữa đàn ông và đàn ông, người làm bên dưới lại là người vui vẻ hơn!

Trong giới đồng tính, thường xuyên thiếu đi một người làm công, nói chung là công là một thứ gì đó rất khó cầu, cứ như nhân ngư vậy! Nên mới có rất nhiều số 0 không thể không nuốt nước mắt làm công.

Nếu như có thể gặp được một đại mãnh 1 có nhan sắc có dáng người còn có tiền vốn nữa thì các 0 thực sự là có thể tranh nhau đầu rơi máu chảy!

Nghiêm Mẫn Hành không hề nghi ngờ, chính là một cực phẩm trong giới gay, mãnh 1 bên trong mãnh 1, mà anh là người có được một lão công cực phẩm như vậy, lại vẫn luôn dừng bước ở bước hỗ trợ, thực sự đúng là lãng phí tài nguyên.

Sau khi nhìn thấy nhiều những thứ này, trong lòng Hạ Tuyên Dương cũng đã sớm không còn bài xích việc làm 0 như lúc trước nữa.

Cũng có lẽ là bởi vì, tình cảm của anh bây giờ đối với Nghiêm Mẫn Hành đã không chỉ còn là một sự yêu thích nhàn nhạt... Mà là biến thành vô cùng, vô cùng thích rồi.

Yêu thích khiến Hạ Tuyên Dương cảm thấy, hữu hảo hỗ trợ đã không còn có thể thỏa mãn anh được nữa.

Dù hôm nay anh không bị chuốc thuốc thì anh cũng chẳng thể nào không chế được bản thân, muốn thể nghiệm niềm vui sướиɠ của một "Hạ Tuyên Dương" bên trong đồng nhân văn mà anh từng đọc.

Hạ Tuyên Dương cũng không nói thêm cái gì, chỉ kéo Nghiêm Mẫn Hành đang đứng ở bên cạnh bồn tắm vào trong bồn tắm, sau đó vòng tay quanh cổ của anh, chủ động tặng anh một nụ hôn nhiệt liệt.

Anh đang dùng hành động biểu lộ, cái gì mà phía dưới hay phía trên, vui sướиɠ vẫn là quan trọng nhất!

Nhưng Nghiêm Mẫn Hành lại không chịu để Hạ Tuyên Dương cứ mập mờ như thế, còn né tránh nụ hôn của Hạ Tuyên Dương, thậm chí còn đưa tay che miệng của mình lại, muộn thanh muộn khí nói: "Dương Dương, hành động của em là những gì mà tôi đang nghĩ hay sao? Tôi không muốn lúc em thanh tỉnh lại quay sang trách tôi."

Thái độ của anh rất kiên định, giống như là nếu Hạ Tuyên Dương không cho anh một lời chắc chắn thì đừng nói là hữu hảo hỗ trợ, đến cả ôm ôm hôn hôn cũng không cần suy nghĩ.

Hạ Tuyên Dương đành phải khẽ cắn môi, nhỏ giọng nói: "Vâng! Em mệnh lệnh cho anh, lập tức, lập tức! Doi* với em đi!" (một cách nói khác của từ sεメ chăng?)

Nghiêm Mẫn Hành tiềm phục ở trong siêu thoại cp Hành Dương đã lâu, cũng xem không ít những bản đồng nhân văn do các fan hâm mộ viết.

Cũng hiểu được doi là có ý gì.

Nghiêm Mẫn Hành mừng rỡ như điên, không cần Hạ Tuyên Dương nhiều lời, lập tức đảo khách thành chủ, hôn lên cánh môi đỏ bừng của thiếu niên.

Nụ hôn này ôn nhu mà triền miên, hôn đến mức trái tim Hạ Tuyên Dương mềm nhũn.

Mùi sữa thơm trên người thiếu niên nhân ngư càng ngày càng nồng đậm.

Ở ngoài cửa sổ, sóng biển vỗ nhè nhẹ đánh lên bờ biển, Hạ Tuyên Dương cảm giác mình thật sự giống như biến thành một đóa hoa lênh đênh trên biển, chìm chìm nổi nổi.

Lúc gió nổi lên, đóa hoa bị một lực trùng kích cực lớn làm bắn lên trên không trung, gió bình thường, đóa hoa vỡ thành vô số giọt nước nhỏ bé, rì rào rơi xuống trên mặt biển.

Nghiêm Mẫn Hành ở phòng tắm ăn cá luộc xong, liền ôm người trở về trên giường.

Giường chiếu mềm mại mà dễ chịu, Hạ Tuyên Dương che kín cho thân thể của mình một lớp chăn mỏng, nhỏ giọng kháng nghị nức nở với Nghiêm Mẫn Hành: "Không phải anh bị bệnh kén ăn hay sao, sao hôm nay khẩu vị lại tốt như vậy?"

Nghiêm Mẫn Hành nói: "Cũng là bởi vì trước kia đói nhiều quá, nên lần này cần ăn một lần nhiều hơn một chút."

Hạ Tuyên Dương: "..."

...

... ...

Ngày kế tiếp đến buổi trưa, Hạ Tuyên Dương mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, là bị đói tỉnh.

Tối hôm qua Nghiêm Mẫn Hành ăn cá liên tục không dừng được, từ mười một giờ, ăn đến tận bốn năm giờ rạng sáng hôm sau.

Đầu tiên là cá luộc, sau đó là cá chiên hai mặt, tiếp theo là đến ghế sa lon, cho Hạ Tuyên Dương thêm một chút mật ong và chanh, ăn món cá chua ngọt...

Hạ Tuyên Dương cảm thấy mình giống như là một con cá ướp muối không ngừng bốc hơi, mà đến cả cá ướp muối mà Nghiêm Mẫn Hành cũng có thể ăn cùng cơm nóng suốt một giờ.

Hạ Tuyên Dương muốn đi vào phòng tắm rửa mặt, lại lần nữa cảm nhận được sự xấu hổ lúc trước vào lần đầu tiên tìm phối ngẫu.

Rời giường liền run chân, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống.

Nghe được tiếng phòng ngủ chính có động tĩnh, Nghiêm Mẫn Hành đang ngồi ở phòng làm việc bên cạnh đột nhiên chạy tới: "Dương Dương, em tỉnh rồi à?"

Ánh mắt Hạ Tuyên Dương như nước long lanh, tràn đầy vẻ lên án mà nhìn Nghiêm Mẫn Hành.

Cho dù cá cá có mỹ vị đến đâu, ăn ngon đến đâu thì cũng không thể dùng phương pháp ăn như thế chứ!

Nhưng mà, cái tên ăn cá kia lại không cảm thấy áy náy một chút nào, đã vậy còn có vẻ vẫn còn thèm thuồng, lại gần, nhẹ nhàng hôn nhẹ một cái lên trên môi Hạ Tuyên Dương.

Hạ Tuyên Dương như lâm vào đại địch, vội vàng nói: "Em đói bụng."

Giọng nói thiếu niên hơi khàn, Nghiêm Mẫn Hành đành phải tạm thời từ bỏ dự định ăn cá, ôm lấy Hạ Tuyên Dương, tiến vào phòng tắm, tự tay hầu hạ anh đánh răng rửa mặt.

Hạ Tuyên Dương rửa mặt xong, đẩy Nghiêm Mẫn Hành đang đỡ anh ra, nhỏ giọng nói: "Anh đi ra ngoài trước, em, cần phải giải quyết ba việc cấp bách."

Nghiêm Mẫn Hành: "Tôi sợ tôi không đỡ em thì em sẽ ngã mất."

Hạ Tuyên Dương xấu hổ nói: "... Em có thể ngồi ở trên bồn cầu!"

Nhìn thiếu niên kiên trì, Nghiêm Mẫn Hành đành phải đi ra ngoài trước, nhưng cũng chỉ đứng ở cửa phòng tắm.

Hạ Tuyên Dương cũng không đoái hoài tới việc xấu hổ, bẹp bẹp mấy phát, toàn thân nhẹ nhõm.

Chỉ là lúc đứng lên, không thể không đỡ tường...

Cái chân này của anh thực sự giống như bị phế đi rồi vậy.

Cũng may Nghiêm Mẫn Hành kịp thời đi vào, trở thành một cái máy giúp đi bộ hình người cho anh.

Hạ Tuyên Dương bị Nghiêm Mẫn Hành ôm từ chính diện, cứ như ôm một đứa trẻ vậy.

Hạ Tuyên Dương nhịn không được, "xịt" một tiếng.

Đây là di chứng mang tới vì ăn cá đó.

Sắc mặt Hạ Tuyên Dương đỏ bừng lên, chôn mặt vào trong cổ Nghiêm Mẫn Hành, nhỏ giọng nói: "Anh Hành, anh mang đồ ăn lên đi... Em không muốn xuống dưới lầu ăn đâu."

Nhân ngư đến kỳ tìm phối ngẫu, dẫn đến việc Hạ Tuyên Dương bây giờ vô cùng rất đói bụng, ruột gan cồn cào...

Nghiêm Mẫn Hành hiểu được, đáp lại “ừm” một tiếng, đặt Hạ Tuyên Dương lên trên ghế sa lon, còn vô cùng quan tâm đấm bóp cho phần eo bủn rủn của anh.

Không bao lâu sau, liền có vệ sĩ mang cơm trưa đi lên cho Hạ Tuyên Dương, một bát canh cá hầm bổ dưỡng, cho vào miệng là tan, còn có cháo hải sản rau quả.

Nghiêm Mẫn Hành thổi cho nguội xong, đút từng miếng một cho Hạ Tuyên Dương.

Hạ Tuyên Dương đói đến mức phát điên, ngoan ngoãn bắt đầu ăn.

Anh vẫn không quên hỏi Nghiêm Mẫn Hành: "Anh Hành, anh ăn chưa?"

Mắt Nghiêm Mẫn Hành hơi sâu lại: "Ừm, chờ em ăn no, tôi mới ăn, cơm trưa của tôi cũng là cá."

Hạ Tuyên Dương vô thức hỏi: "Ý anh nói là loại cá nào?"

Là cá đầu bếp làm, hay là một loại cá khác?

Nghiêm Mẫn Hành cười khẽ : "Dương Dương, em nhất định muốn tiếp tục thảo luận về vấn đề này lúc này sao?"

Hạ Tuyên Dương lập tức hiểu rõ, hoặc là cả hai loại, hoặc chính là loại sau.

Đợi Hạ Tuyên Dương ăn uống no đủ xong, anh mới nhớ tới chuyện bị bác sĩ Tống rút hai ống máu tối hôm qua.

Anh cực lực bỏ qua cái suy nghĩ đáng chết đột nhiên xuất hiện trong đầu bởi vì kỳ tìm phối ngẫu xảy ra đi.

Hạ Tuyên Dương hỏi: "Bác sĩ Tống kiểm tra ra được cái gì rồi?"

"Thuốc mà em uống phải chỉ là loại thuốc trợ hứng bình thường, nhưng liều lượng không nhỏ, có thể sẽ làm kéo dài hơn kỳ tìm phối ngẫu của em."

Nghiêm Mẫn Hành nói, nhanh chóng giải quyết xong đống canh cá và cháo mà Hạ Tuyên Dương còn chưa uống xong.

Trước đó anh đã ăn rồi, hiện tại bụng vẫn chưa đói, nhưng mà anh biết tiểu nhân ngư của anh hiện tại lại đói bụng rồi.

Thân là một bạn đời hợp cách, giúp nhân ngư vượt qua kỳ tìm phối ngẫu là nghĩa vụ cơ bản.

Nghiêm Mẫn Hành ôm tiểu nhân ngư trở về cái giường thoải mái dễ chịu.

Vào lúc mà Hạ Tuyên Dương còn muốn tiếp tục hỏi, anh bình tĩnh nói: "Dương Dương, em rất có khả năng là nhân ngư cấp S, phân hóa xong, để hoàn toàn ổn định chu kỳ thì cũng cần nhiều thời gian hơn nhân ngư bình thường một chút, có lẽ phải cần một tháng mới có thể kết thúc. Cho nên sau đó lượng ăn của em cũng sẽ lớn hơn người bình thường một chút.

Bây giờ, tổng hợp bình xét cấp bậc của em là cấp S-, kỳ tìm phối ngẫu sẽ có phản ứng mãnh liệt hơn so với nhân ngư cấp A và cấp A đặc biệt rất nhiều. Hơn nữa, thuốc ức chế trên thị trường cũng có tác dụng rất thấp đối với em.

Nhưng mà em yên tâm, trước kia lúc trạng thái của tôi toàn thịnh, cấp bậc bình xét thân thể cũng là cấp S. Gần đây ngã bệnh, vừa mới chữa cho khỏi, số liệu thân thể tạm thời chỉ khôi phục được cấp S- mà thôi...

Nói tóm lại, hiện tại số liệu thân thể của chúng ta là ngang nhau. Mấy ngày sau đó, tôi sẽ cố gắng thêm nhiều một chút. Nếu như em cảm thấy có gì cần suy nghĩ thì cứ việc nói với tôi, đừng ngần ngại."

Hạ Tuyên Dương: ... ? ?

Cố gắng nhiều hơn cái gì? !

Đừng nói đến cái chuyện ăn cá đó một cách đường hoàng như thế được không!

Hạ Tuyên Dương khẩu thị tâm phi: "Em, em không muốn đâu! Anh đừng có mà nói lung tung!"

Nhưng mà, thân thể cá cá lại rất thành thật, lập tức tản ra mùi sữa thơm mê người.

Thật sự giống như là đang nói, tới đây, tới ăn tôi đi!

... ...

Ba ngày qua đi, giai đoạn phản ứng mãnh liệt nhất trong kỳ tìm phối ngẫu của nhân ngư đã qua đi.

Căn cứ vào kết quả kiểm tra của bác sĩ Tống, kỳ tìm phối ngẫu của Hạ Tuyên Dương còn có ba đến bốn ngày, không cần cả ngày ngồi ở trong phòng, nhưng nhất định phải cam đoan mỗi đêm tần suất ba lần.

Hạ Tuyên Dương cảm giác trạng thái bây giờ của mình chính là ngoại trừ đi ra ngoài tản bộ hay đi dạo thì không thể nào làm được bất cứ công việc nào khác.

Giọng nói còn khàn, trên cổ cũng có rất nhiều vết tích.

Cái gì mà hai người đều là cấp S-, Hạ Tuyên Dương cảm thấy hoàn toàn không xứng đôi. Nghiêm Mẫn Hành càng ngày càng thần thanh khí sảng, mà anh thì lại giống như vừa bị một ngàn vòng xe nghiến lên vậy...

y da, hình như là hơi cường điệu quá.

Thôi được rồi, Hạ Tuyên Dương mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng lực thích ứng của anh với chuyện nào đó quả thực đang càng ngày càng mạnh.

Từ lúc mới bắt đầu xuống giường run chân, đến bây giờ đã có thể đi ra ngoài tản bộ rồi.

Sắc mặt đỏ nhuận hơn so với trước kia, da thịt cũng càng thêm trắng trẻo, giống như là... ăn phải thập toàn đại bổ thang gì đó, thoải mái đến mức toàn thân tỏa sáng.

Đến ngày thứ năm, Hạ Tuyên Dương bắt đầu khôi phục công việc, tham gia chụp mấy bức ảnh chân dung ở bãi biển.

Ngày thứ sáu, Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành từ vịnh Áo Lam Hải chuyển về Hương Giang Uyển.

Tiếng nói của anh đã hoàn toàn khôi phục như bình thường, đi quay nốt hai bài nhạc đệm của Mạnh Tây Du trong « Nghịch tập thiếu gia thật nhân ngư ».

Hạ Tuyên Dương vốn muốn định ngày để đến gặp cha mẹ đời này, kết quả anh gọi điện thoại, biết được bọn họ đều đã đi công tác nước ngoài, phải cuối tuần mới rảnh được.

Ngày mai chính là ngày quay « Mùa Nhân Ngư Yêu Nhau » kỳ thứ ba, lần này quay, sẽ sửa thành hình thức livestream.

Cũng may, vào hôm nay kỳ tìm phối ngẫu lần thứ hai của Hạ Tuyên Dương cuối cùng cũng chính thức kết thúc.

Tiểu thuyết thật sự không lừa anh... Làm 0 thật sự rất vui vẻ!

Đương nhiên, chủ yếu vẫn là bởi vì người cùng một chỗ làm chuyện nào đó với anh là Nghiêm Mẫn Hành mà anh thích vô cùng.

Nhưng loại chuyện này cũng không thể làm quá nhiều, tung dục thương thân.

Hạ Tuyên Dương cảm thấy ngoại trừ làm việc đó thì có thể nói chuyện tâm tình.

Hạ Tuyên Dương nói với Nghiêm Mẫn Hành: "Sau đợt này, anh có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi, ngày nào cũng phải ăn cá, một ngày chí ít ba trận, anh chắc chắn cũng ngán rồi."

Nghiêm Mẫn Hành lại không cảm thấy vui vẻ là bao: "Không, tôi hoàn toàn không cảm thấy chán, tôi thích ăn cá. Chuyện ăn cá, mỗi ngày ít nhất phải ăn hai bữa! Đây là cái giá cuối cùng, không thể ít hơn nữa!"Hạ Tuyên Dương được Nghiêm Mẫn Hành ôm đi ở trên bờ cát, xe của anh dừng ở trên đường cái cách xa nơi này hơn hai trăm mét.

Hạ Tuyên Dương còn nhỏ giọng nói: "Tiểu Ô, Lam Nhất, Lam Nhị..."

Nghiêm Mẫn Hành nói: "Yên tâm đi, bọn họ đều bình an vô sự."

Tạm thời còn chưa tìm ra Tiểu Ô, nhưng cậu ta không phải là mục tiêu mà mấy người kia muốn hạ thủ. Hiện tại có lẽ chỉ đang tạm thời hôn mê, hoặc là tạm thời bị hạn chế tiếp nhận thông tin mà thôi.

Nghiêm Mẫn Hành không thể nào tưởng tượng ra được, nếu như anh đến muộn một chút thì Hạ Tuyên Dương sẽ gặp phải chuyện gì.

Nữ vệ sĩ Lam Nhị bên cạnh Hạ Tuyên Dương sau khi phát hiện người đồng nghiệp tửu lượng rất tốt của mình vừa mới uống một chén rượu thì đã ngã xuống, bụng của cô cũng bắt đầu không thoải mái xong thì lập tức dùng di động gọi cho Nghiêm Mẫn Hành và Trần Xuyên, còn gửi một tin nhắn khẩn cấp đến nhóm vệ sĩ của Nghiêm Mẫn Hành để nhờ giúp đỡ: "Có người chuốc thuốc tôi và Lam Nhất, Tiểu Ô mất tích, độ nguy hiểm cảnh báo cấp một! SOS!"

Còn bổ sung cả thông tin định vị.

Cái cốc nước ép mà Lam Nhị vừa mới uống, do một vị nhân viên công tác nào đó đưa cho cô cũng có vấn đề, có cho thêm một liều lượng thuốc xổ khá lớn. Sau khi tiến vào toilet, cô còn phát hiện tín hiệu chung quanh bị che giấu.

Nghiêm Mẫn Hành nhận được tin tức nhờ giúp đỡ của Lam Nhị xong, vốn đang dùng tốc độ bình thường đi đến bờ biển đón Hạ Tuyên Dương về nhà, lập tức tăng tốc độ xe lên đến mức cao nhất.

Nếu không phải trên đường đang đuổi đến, cứ cách mỗi mấy phút là sẽ có thể nhận được tin tức báo bình an đến từ Lam Nhị cứ sau mỗi lần “xả lũ” rời khỏi nhà vệ sinh thì có lẽ là anh đã không nhịn được mà trực tiếp báo cảnh, hoặc là trực tiếp sai người mang máy bay trực thăng bay tới.

Xe lái đến nơi đây với tốc độ cao nhất, quãng đường xe vốn dĩ cần ba mươi phút mới đi đến, giảm xuống chỉ còn đến hai mươi phút.

Trên đường đi, Nghiêm Mẫn Hành tưởng tượng đến rất nhiều những tình huống xấu nhất, nhưng mà cũng may là anh vẫn tới kịp thời.

Về chuyện bại lộ ở trước mặt người khác chuyện hai chân của anh đã khá hơn...

Hiện tại bại lộ, với anh mà nói đúng là thời cơ có hơi sớm một chút, bởi vì muốn giả heo ăn thịt hổ nhất định phải nắm giữ rất nhiều tiên cơ.

Nhưng cứ giả què mãi thì cũng sẽ khiến anh trở nên vô cùng bị động.

Bây giờ Hạ Tuyên Dương rơi vào tình cảnh bị người ta mưu hại hạ dược, Lệ Bách Thành biết rõ Hạ Tuyên Dương là vợ của anh mà còn dám ngấp nghé, gốc rễ vấn đề vẫn là bởi vì bọn họ cho rằng chân của anh đã không thể tốt lên được, đoán sai sự quan tâm và coi trọng của anh dành cho Hạ Tuyên Dương.

Về phần những kẻ trước kia âm thầm muốn đẩy anh vào chỗ chết, anh đã thu thập được khá là nhiều chứng cứ đầy đủ, còn đã chuẩn bị chu toàn hết mọi thứ, chỉ chờ bọn họ xuất thủ lần nữa thì anh có thể hốt gọn bọn họ trong một mẻ.

Bây giờ để cho bọn họ biết được tin tức mà hai chân của anh đã khỏi hẳn, hẳn là sẽ có thể kí©h thí©ɧ bọn họ sớm xuất thủ một lần nữa.

Nghiêm Mẫn Hành ôm thiếu niên vào trong ngực, bước chân nhanh nhưng vẫn rất ổn, rất nhanh đã đi đến bên cạnh cái xe con màu đen dừng ở ven đường.

Chỗ ngồi phía sau xe khá là rộng rãi, tấm che trước sau và màn cửa sổ xe che nắng đã sớm được nâng lên.

Sau khi quay xong cảnh phim cuối cùng, Hạ Tuyên Dương đã tắm rửa, cũng đã thay cho mình một cái quần dài rộng rãi thoải mái.

Anh vội vàng đưa tay muốn cởϊ qυầи ra, thế nhưng càng nóng vội thì cái tay càng không làm được gì.

Hai chân anh sắp không khống chế nổi biến thành đuôi cá rồi!

Nghiêm Mẫn Hành trấn an vỗ vỗ lưng thiếu niên: "Dương Dương đừng nóng vội, tôi giúp em."

Đến khi trên đùi Hạ Tuyên Dương hoàn toàn không còn vải vóc trói buộc, sau một khắc, hai đôi chân liền thay đổi dần thành đuôi cá màu băng lam xinh đẹp.

Tóc, tai vây cá, mắt cũng đều thay đổi, chỉ có hai tay là còn khống chế, không thay đổi thành móng tay nhọn. Bởi vì ở trước mắt anh, là người yêu mà anh không phải cần phòng bị, cũng là người yêu anh tín nhiệm nhất, thân mật nhất ở cái thế giới này.

Hạ Tuyên Dương nghĩ, nếu như anh thật sự bị những người khác mang đi thì chỉ cần anh còn tồn tại một chút ý thức, anh tuyệt sẽ không để bất luận kẻ nào làm những chuyện quá trớn thân mật đối với anh.

Cho dù hai chân anh bởi vì kỳ tìm phối ngẫu mà biến thành đuôi cá, không chạy được trên mặt đất, nhưng anh cũng có móng tay dài nhọn có thể tự vệ.

Anh khác biệt với những nhân ngư yếu ớt khác, anh là bá vương trong những nhân ngư, bá vương ngư.

Tự xưng là bá vương ngư, Hạ Tuyên Dương giờ phút này lại vô cùng nhu thuận dính chặt lấy người, rồi dựa vào ngực Nghiêm Mẫn Hành, cái đuôi không ngừng cọ cọ lên trên người Nghiêm Mẫn Hành.

Còn hôn mυ"ŧ rồi gặm cắn lung tung ở trên mặt, cổ, xương quai xanh của Nghiêm Mẫn Hành.

Hạ Tuyên Dương không biết đã uống phải loại thuốc gì, mà kỳ tìm phối ngẫu lại đến trước thời hạn, đã vậy phản ứng còn mãnh liệt hơn cả kỳ tìm phối ngẫu đầu tiên trước đó.

Mùi sữa thơm cực kì nhạt, lúc này dần dần trở nên nồng nặc.

Cả tâm lý và sinh lý của Nghiêm Mẫn Hành đều vô cùng khát vọng Hạ Tuyên Dương, bị Hạ Tuyên Dương dùng bộ dáng này quyến rũ mạnh bạo thì trong đầu anh cũng chỉ toàn là những suy nghĩ không trong sáng.

Nhưng lý trí nói cho anh biết là không thể, bây giờ là trên xe, không gian chật hẹp chật chội, tiểu nhân ngư chắc chắn sẽ không thoải mái.

Hơn nữa quan trọng nhất chính là, Nghiêm Mẫn Hành biết Hạ Tuyên Dương bây giờ vẫn còn chưa tiếp thụ được việc làm ở bên dưới.

Nghiêm Mẫn Hành tâm tâm niệm niệm khát vọng muốn "Ăn cá" rất lâu, nhưng cũng không hi vọng ăn Hạ Tuyên Dương dưới tình huống mà lý trí của anh không có chút tỉnh táo nào như này.

Đợi chút nữa để bác sĩ kiểm tra xem, nếu có thể, trước tiên sẽ tiêm thuốc ức chế cho Hạ Tuyên Dương, còn nếu thực sự không được thì sẽ suy nghĩ thêm những biện pháp giải quyết khác...

Đối mặt với Hạ Tuyên Dương đang điên cuồng hôn lên người, Nghiêm Mẫn Hành đành phải ôn nhu hôn lên môi thiếu niên, trấn an vỗ nhè nhẹ lên lưng và đuôi cá của anh: "Dương Dương, nhịn thêm một lát nữa, chúng ta sắp có thể trở lại một căn nhà khác của mình rồi."

Lúc Nghiêm Mẫn Hành vừa mới lên xe thì đã ra lệnh cho lái xe đi đến một vùng biển khác ở ngay bên cạnh vùng biển công cộng, tên là vịnh Áo Lam Hải, mất tầm mười phút lái xe.

Dự án ở vịnh Áo Lam Hải là do Nghiêm thị khai thác, rất nhiều phú hào ở Giang thành đều đặt mua biệt thự Hải Hoa ở vịnh Áo Lam Hải, nơi này không mở cửa cho khách du lịch.

Nghiêm Mẫn Hành dự sẽ lưu lại tầm mười căn, cho các phú hào thuê dùng dần.

Trong đó một căn có view tốt nhất thì thuộc về Nghiêm Mẫn Hành, sẽ có một người định kỳ tới quét dọn.

Lúc nhận được tin tức nhờ giúp đỡ của Lam Nhị, anh đã gọi điện bảo bác sĩ cá nhân của Nghiêm gia hướng đi qua bên vịnh Áo Lam Hải này.

Hơn mười phút, Nghiêm Mẫn Hành dùng chăn lông màu lam nhạt bọc lấy đuôi cá của Hạ Tuyên Dương, ôm anh xuống xe.

Chờ anh ôm Hạ Tuyên Dương đi vào biệt thự vịnh Áo Lam Hải, bác sĩ cá nhân cũng đã theo sát phía sau.

Bác sĩ Tống ba mươi tám tuổi, là một trong những bác sĩ cá nhân mà được Nghiêm Mẫn Hành tin tưởng nhất, vết thương ở chân Nghiêm Mẫn Hành chính là nhờ vị bác sĩ này một tay giải phẫu rồi điều trị cho khỏi.

Bác sĩ Tống cẩn thận quan sát trạng thái của Hạ Tuyên Dương, nói: "Nghiêm tổng, tôi nghiên cứu không nhiều về các chứng bệnh của nhân ngư, bây giờ chỉ có thể nhìn đại khái. Theo tôi thấy, phản ứng của cậu Hạ mãnh liệt hơn một chút so với các nhân ngư bình thường đang trong kỳ tìm phối ngẫu, cụ thể phải thử máu mới có thể phân tích ra được là cậu ấy đã trúng thành phần thuốc gì. Tạm thời không đề nghị tiêm thuốc ức chế, bởi vì chưa chắc đã hữu dụng, mà còn có thể sẽ làm phản tác dụng."

Trạng thái hiện tại của Hạ Tuyên Dương chính là, trong đầu anh lúc này đều chỉ có sεメ sεメ và sεメ, nhưng vẫn còn miễn cưỡng bảo lưu được một chút sự thanh tỉnh.

Anh không muốn làm kiểm tra sức khoẻ, liều mạng chui vào trong ngực Nghiêm Mẫn Hành, hai tay ôm chặt lấy cổ của anh.

"Ô ô, Dương Dương không muốn bị rút máu, cũng không muốn uống thuốc ức chế, em chỉ muốn anh thôi..."

Nghiêm Mẫn Hành ôm eo Hạ Tuyên Dương, tránh cho anh ngã sấp xuống, bất đắc dĩ nhìn về phía bác sĩ Tống.

Bác sĩ Tống đẩy kính mắt, khá là bình tĩnh nói: "Chỉ cần là một loại dược vật có tình trợ hứng thì đều có thể thông qua kết hợp để làm dịu đi, nếu như vượt qua chu kỳ bảy ngày dài nhất trong kỳ tìm phối ngẫu của nhân ngư mà còn không làm dịu được thì mới cần khai thác thủ đoạn trị liệu dược vật.

Nhưng mà vì đề phòng lỡ như, tôi vẫn cần phải rút hai ống máu, một ống dùng để phân tích thành phần dược vật được đưa vào trong cơ thể Hạ tiên sinh, một ống để kiểm trắc cấp bậc tổng hợp gen phân hóa nhân ngư."

Nghiêm Mẫn Hành hiểu rõ ngụ ý của bác sĩ Tống, nhìn từ trình độ phân hóa bề ngoài của Hạ Tuyên Dương thì chuyện anh là nhân ngư cấp A đặc biệt gần như là chuyện ván đã đóng thuyền, nhưng nếu như Hạ Tuyên Dương là nhân ngư cấp S thì sao...

Vậy tuyệt đối không thể đi đến những bệnh viện công khác để kiểm tra sức khoẻ được, chỉ có thể làm ở bệnh viện cá nhân của Nghiêm gia, qua tay những người nhất định có thể tin được.

Mặc kệ cấp bậc chân thực của Hạ Tuyên Dương là như thế nào thì cấp bậc mà anh có thể để lộ ra với bên ngoài chỉ có thể là cấp A đặc biệt mà thôi.

Nhân ngư cấp S thực sự quá hiếm có, nếu Hạ Tuyên Dương thật sự là cấp S, thân phận còn công bố ra ngoài, Nghiêm Mẫn Hành sợ mình cũng khó có khả năng bảo hộ được anh.

Cũng có một người từng công khai là nhân ngư cấp S, nhưng người ta là nữ vương một nước.

Hạ Tuyên Dương cũng nghe được lời bác sĩ Tống, anh hiện tại mặc dù khó chịu, nhưng dược hiệu vừa mới bộc phát không lâu nên trạng thái của anh hiện tại còn chưa tới mức hoàn toàn không thể nhịn được.

Anh đành phải phối hợp với bác sĩ Tống, để ông rút hai ống máu.

Ở chỗ vịnh Áo Lam Hải này có một bệnh viện cộng đồng cỡ nhỏ, với thân phận bác sĩ cá nhân của Nghiêm Mẫn Hành, bác sĩ Tống có thể mượn thiết bị chữa bệnh bên trong để dùng.

Nghiêm Mẫn Hành dặn dò: "Số liệu nhớ phải giữ bí mật, làm xong phân tích thì nhớ thanh trừ vết tích."

Bác sĩ Tống: "Đương nhiên, tôi hiểu mà, chậm nhất sáng mai là sẽ có thể ra được kết quả."

Trước khi đi, bác sĩ Tống lại quay đầu lại dặn dò: "Trước lúc mà tôi còn chưa phân tích ra được thành phần thuốc bên trong người cậu Hạ thì tôi sáng kiến hai vị tối nay trước tiên hãy làm tốt biện pháp phòng hộ cái đã, chờ trạng thái thân thể điều chỉnh rồi hẵng có con sau."

Sau khi bác sĩ Tống đi, mấy vệ sĩ tùy thân của Nghiêm Mẫn Hành cũng đã kiểm tra xong tình huống an toàn của cả tòa nhà.

"Báo cáo Nghiêm tiên sinh, lầu một lầu hai kiểm tra hoàn tất, xác nhận an toàn."

“Lam Nhất Lam Nhị đã được đưa đi đến bệnh viện, Ô tiên sinh cũng đã được tìm thấy, không bị thương, anh ta bị người ta cướp điện thoại, khóa trái nhốt trong một phòng kho."

Hạ Tuyên Dương được Nghiêm Mẫn Hành ôm cũng nghe thấy, đầu óc anh hỗn độn, nhưng cũng dâng lên mấy phần phẫn nộ.

Rốt cuộc là ai, vì tính toán anh mà không tiếc làm đến mức độ như vậy? !

Nếu như anh cẩn thận một chút, không tùy tiện ăn đồ ăn bên ngoài, có lẽ mọi chuyện đã không như vậy.

Nghiêm Mẫn Hành ôm chặt tiểu nhân ngư hơi co rúm lại một chút ở trong ngực của anh, tỉnh táo phân phó với vệ sĩ: "Ừm, buổi tối các cậu đợi ở lầu một, thay phiên trực ban, không có mệnh lệnh của tôi không được tùy tiện lên lầu hai."

Các vệ sĩ đồng thanh nói: "Rõ!"

Về phần Trần Xuyên trợ thủ đắc lực của Nghiêm Mẫn Hành thì vẫn còn ở lại chỗ kia, loại bỏ kẻ đứng phía sau mọi chuyện.

Nghiêm Mẫn Hành ôm Hạ Tuyên Dương lên phòng ngủ chính lầu hai.

Cái gọi là biệt thự Hải Hoa, chính là một gian phòng có một cái cửa sổ to sát đất, có thể nhìn thấy biển cả dưới bóng đêm mỹ lệ tĩnh mịch.

Hiệu quả cách âm trong phòng rất tốt, chỉ có thể nghe được tiếng sóng biển rất nhỏ.

Hạ Tuyên Dương bị Nghiêm Mẫn Hành đặt vào trong một cái bồn tắm xa hoa, ngồi trong bồn tắm lớn cũng có thể nhìn thấy cảnh biển.

Áo thun ướt nhẹp dính chặt lên trên người anh, nhưng tóc của anh đã được Nghiêm Mẫn Hành dùng dây buộc lại, để tránh bị ẩm ướt.

Đuôi cá Hạ Tuyên Dương được ngâm vào trong dòng nước mát mẻ, khiến cho một loại cảm thụ nào đó khá khó tả trong thân thể cũng bị thoáng hóa giải mấy phần, suy nghĩ miễn cưỡng cũng tỉnh táo thêm một chút, anh nhỏ giọng hỏi Nghiêm Mẫn Hành: "Anh Hành, tại sao anh còn mang theo dây buộc tóc bên người vậy?"

Anh thấy dây buộc tóc được móc ra từ trong túi quần của Nghiêm Mẫn Hành.

Đến cả một loại chuyện nhỏ nhặt này mà Nghiêm Mẫn Hành còn cân nhắc chu đáo cho anh, Hạ Tuyên Dương cảm thấy, đây chắc chắn chính là cảm giác được yêu thương thực sự.

Nghiêm Mẫn Hành cười khẽ nói: "Trên xe luôn có chuẩn bị, vừa rồi tôi đã tiện tay cầm."

Mặc kệ tối nay có thể ăn cá hay không, Nghiêm Mẫn Hành vẫn khá là kiên nhẫn chậm rãi giúp Hạ Tuyên Dương thổi tóc, không kịp ăn cá, ít nhất cũng phải uống chút canh cá.

Đương nhiên, nếu như có thể, Nghiêm Mẫn Hành có thể ăn được toàn bộ con cá.

Canh cá cái gì chứ, thực sự không thể nào thỏa mãn khát vọng mong muốn thân mật mà tiểu nhân ngư dành cho anh.

Hạ Tuyên Dương khàn giọng "A" lên một tiếng, anh giật giật cái áo thun bị nước làm ướt nhẹp trên người mình, muốn cởi xuống, dính trên người thật sự không thoải mái.

Nhưng Nghiêm Mẫn Hành lại đè tay của anh xuống, anh ta cũng đã nhìn ra Hạ Tuyên Dương lúc này đã hơi thanh tỉnh một chút, có thể giao lưu bình thường mấy câu rồi.

Nghiêm Mẫn Hành trầm thấp hỏi: "Dương Dương, em thật sự bài xích chuyện quan hệ phía dưới như vậy sao? Nhân ngư đến kỳ tìm phối ngẫu sẽ không giống như bình thường... Nhất là bây giờ em còn đang trúng thuốc..."

Không cần Nghiêm Mẫn Hành nhắc nhở, Hạ Tuyên Dương cũng có thể cảm giác được, cảm giác hỗn loạn bị nước lạnh làm hạ xuống đi mấy phần lại bắt đầu tuôn ra kêu gào.

Nhân ngư phân hóa ra túi mang thai, thân thể vào kỳ tìm phối ngẫu có thể nói là lúc nào cũng khát vọng được yêu thương.

Mặc dù chưa chắc sẽ mang thai, nhưng nhất định phải làm chuyện có thể mang thai thì mới có thể làm dịu đi phản ứng trong thân thể.

Huống chi bây giờ Hạ Tuyên Dương còn trúng thuốc, khát cầu trong kỳ tìm phối ngẫu bị phóng to gấp đôi.

Hạ Tuyên Dương không khỏi hồi tưởng lại, mấy ngày trước anh đi dạo siêu thoại cp của anh và Nghiêm Mẫn Hành, những cuốn đồng nhân văn kia dùng văn tự miêu tả tường tận, trên mấy bản đồng nhân truyện tranh còn lớn mật miêu tả ra đủ loại hình ảnh...

Anh sau đó vì không thể chịu đựng được, mà lúc ở một mình nghỉ ngơi cũng có bỏ ra xem mấy lần.

Còn căn cứ vào những bình luận cuồng loạn của đám fan hâm mộ kia, bất ngờ biết được những trang web văn học về đam mỹ khá là nổi tiếng như Lục Giang và Hoa Thị.

Hai trang web này phong cách khác lạ, độc giả Lục Giang thích xem cảnh nóng ở trong thanh thủy văn, còn độc giả Hoa Thị lại thích xem cảnh nóng có kịch bản.

Hạ Tuyên Dương lãnh hội cả hai, mỗi thứ một chút.

Hạ Tuyên Dương từng là thẳng nam, giống như được khai sáng ra một thế giới mới, anh đến giờ mới biết, hoá ra giữa đàn ông và đàn ông, người làm bên dưới lại là người vui vẻ hơn!

Trong giới đồng tính, thường xuyên thiếu đi một người làm công, nói chung là công là một thứ gì đó rất khó cầu, cứ như nhân ngư vậy! Nên mới có rất nhiều số 0 không thể không nuốt nước mắt làm công.

Nếu như có thể gặp được một đại mãnh 1 có nhan sắc có dáng người còn có tiền vốn nữa thì các 0 thực sự là có thể tranh nhau đầu rơi máu chảy!

Nghiêm Mẫn Hành không hề nghi ngờ, chính là một cực phẩm trong giới gay, mãnh 1 bên trong mãnh 1, mà anh là người có được một lão công cực phẩm như vậy, lại vẫn luôn dừng bước ở bước hỗ trợ, thực sự đúng là lãng phí tài nguyên.

Sau khi nhìn thấy nhiều những thứ này, trong lòng Hạ Tuyên Dương cũng đã sớm không còn bài xích việc làm 0 như lúc trước nữa.

Cũng có lẽ là bởi vì, tình cảm của anh bây giờ đối với Nghiêm Mẫn Hành đã không chỉ còn là một sự yêu thích nhàn nhạt... Mà là biến thành vô cùng, vô cùng thích rồi.

Yêu thích khiến Hạ Tuyên Dương cảm thấy, hữu hảo hỗ trợ đã không còn có thể thỏa mãn anh được nữa.

Dù hôm nay anh không bị chuốc thuốc thì anh cũng chẳng thể nào không chế được bản thân, muốn thể nghiệm niềm vui sướиɠ của một "Hạ Tuyên Dương" bên trong đồng nhân văn mà anh từng đọc.

Hạ Tuyên Dương cũng không nói thêm cái gì, chỉ kéo Nghiêm Mẫn Hành đang đứng ở bên cạnh bồn tắm vào trong bồn tắm, sau đó vòng tay quanh cổ của anh, chủ động tặng anh một nụ hôn nhiệt liệt.

Anh đang dùng hành động biểu lộ, cái gì mà phía dưới hay phía trên, vui sướиɠ vẫn là quan trọng nhất!

Nhưng Nghiêm Mẫn Hành lại không chịu để Hạ Tuyên Dương cứ mập mờ như thế, còn né tránh nụ hôn của Hạ Tuyên Dương, thậm chí còn đưa tay che miệng của mình lại, muộn thanh muộn khí nói: "Dương Dương, hành động của em là những gì mà tôi đang nghĩ hay sao? Tôi không muốn lúc em thanh tỉnh lại quay sang trách tôi."

Thái độ của anh rất kiên định, giống như là nếu Hạ Tuyên Dương không cho anh một lời chắc chắn thì đừng nói là hữu hảo hỗ trợ, đến cả ôm ôm hôn hôn cũng không cần suy nghĩ.

Hạ Tuyên Dương đành phải khẽ cắn môi, nhỏ giọng nói: "Vâng! Em mệnh lệnh cho anh, lập tức, lập tức! Doi* với em đi!" (một cách nói khác của từ sεメ chăng?)

Nghiêm Mẫn Hành tiềm phục ở trong siêu thoại cp Hành Dương đã lâu, cũng xem không ít những bản đồng nhân văn do các fan hâm mộ viết.

Cũng hiểu được doi là có ý gì.

Nghiêm Mẫn Hành mừng rỡ như điên, không cần Hạ Tuyên Dương nhiều lời, lập tức đảo khách thành chủ, hôn lên cánh môi đỏ bừng của thiếu niên.

Nụ hôn này ôn nhu mà triền miên, hôn đến mức trái tim Hạ Tuyên Dương mềm nhũn.

Mùi sữa thơm trên người thiếu niên nhân ngư càng ngày càng nồng đậm.

Ở ngoài cửa sổ, sóng biển vỗ nhè nhẹ đánh lên bờ biển, Hạ Tuyên Dương cảm giác mình thật sự giống như biến thành một đóa hoa lênh đênh trên biển, chìm chìm nổi nổi.

Lúc gió nổi lên, đóa hoa bị một lực trùng kích cực lớn làm bắn lên trên không trung, gió bình thường, đóa hoa vỡ thành vô số giọt nước nhỏ bé, rì rào rơi xuống trên mặt biển.

Nghiêm Mẫn Hành ở phòng tắm ăn cá luộc xong, liền ôm người trở về trên giường.

Giường chiếu mềm mại mà dễ chịu, Hạ Tuyên Dương che kín cho thân thể của mình một lớp chăn mỏng, nhỏ giọng kháng nghị nức nở với Nghiêm Mẫn Hành: "Không phải anh bị bệnh kén ăn hay sao, sao hôm nay khẩu vị lại tốt như vậy?"

Nghiêm Mẫn Hành nói: "Cũng là bởi vì trước kia đói nhiều quá, nên lần này cần ăn một lần nhiều hơn một chút."

Hạ Tuyên Dương: "..."

...

... ...

Ngày kế tiếp đến buổi trưa, Hạ Tuyên Dương mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, là bị đói tỉnh.

Tối hôm qua Nghiêm Mẫn Hành ăn cá liên tục không dừng được, từ mười một giờ, ăn đến tận bốn năm giờ rạng sáng hôm sau.

Đầu tiên là cá luộc, sau đó là cá chiên hai mặt, tiếp theo là đến ghế sa lon, cho Hạ Tuyên Dương thêm một chút mật ong và chanh, ăn món cá chua ngọt...

Hạ Tuyên Dương cảm thấy mình giống như là một con cá ướp muối không ngừng bốc hơi, mà đến cả cá ướp muối mà Nghiêm Mẫn Hành cũng có thể ăn cùng cơm nóng suốt một giờ.

Hạ Tuyên Dương muốn đi vào phòng tắm rửa mặt, lại lần nữa cảm nhận được sự xấu hổ lúc trước vào lần đầu tiên tìm phối ngẫu.

Rời giường liền run chân, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống.

Nghe được tiếng phòng ngủ chính có động tĩnh, Nghiêm Mẫn Hành đang ngồi ở phòng làm việc bên cạnh đột nhiên chạy tới: "Dương Dương, em tỉnh rồi à?"

Ánh mắt Hạ Tuyên Dương như nước long lanh, tràn đầy vẻ lên án mà nhìn Nghiêm Mẫn Hành.

Cho dù cá cá có mỹ vị đến đâu, ăn ngon đến đâu thì cũng không thể dùng phương pháp ăn như thế chứ!

Nhưng mà, cái tên ăn cá kia lại không cảm thấy áy náy một chút nào, đã vậy còn có vẻ vẫn còn thèm thuồng, lại gần, nhẹ nhàng hôn nhẹ một cái lên trên môi Hạ Tuyên Dương.

Hạ Tuyên Dương như lâm vào đại địch, vội vàng nói: "Em đói bụng."

Giọng nói thiếu niên hơi khàn, Nghiêm Mẫn Hành đành phải tạm thời từ bỏ dự định ăn cá, ôm lấy Hạ Tuyên Dương, tiến vào phòng tắm, tự tay hầu hạ anh đánh răng rửa mặt.

Hạ Tuyên Dương rửa mặt xong, đẩy Nghiêm Mẫn Hành đang đỡ anh ra, nhỏ giọng nói: "Anh đi ra ngoài trước, em, cần phải giải quyết ba việc cấp bách."

Nghiêm Mẫn Hành: "Tôi sợ tôi không đỡ em thì em sẽ ngã mất."

Hạ Tuyên Dương xấu hổ nói: "... Em có thể ngồi ở trên bồn cầu!"

Nhìn thiếu niên kiên trì, Nghiêm Mẫn Hành đành phải đi ra ngoài trước, nhưng cũng chỉ đứng ở cửa phòng tắm.

Hạ Tuyên Dương cũng không đoái hoài tới việc xấu hổ, bẹp bẹp mấy phát, toàn thân nhẹ nhõm.

Chỉ là lúc đứng lên, không thể không đỡ tường...

Cái chân này của anh thực sự giống như bị phế đi rồi vậy.

Cũng may Nghiêm Mẫn Hành kịp thời đi vào, trở thành một cái máy giúp đi bộ hình người cho anh.

Hạ Tuyên Dương bị Nghiêm Mẫn Hành ôm từ chính diện, cứ như ôm một đứa trẻ vậy.

Hạ Tuyên Dương nhịn không được, "xịt" một tiếng.

Đây là di chứng mang tới vì ăn cá đó.

Sắc mặt Hạ Tuyên Dương đỏ bừng lên, chôn mặt vào trong cổ Nghiêm Mẫn Hành, nhỏ giọng nói: "Anh Hành, anh mang đồ ăn lên đi... Em không muốn xuống dưới lầu ăn đâu."

Nhân ngư đến kỳ tìm phối ngẫu, dẫn đến việc Hạ Tuyên Dương bây giờ vô cùng rất đói bụng, ruột gan cồn cào...

Nghiêm Mẫn Hành hiểu được, đáp lại “ừm” một tiếng, đặt Hạ Tuyên Dương lên trên ghế sa lon, còn vô cùng quan tâm đấm bóp cho phần eo bủn rủn của anh.

Không bao lâu sau, liền có vệ sĩ mang cơm trưa đi lên cho Hạ Tuyên Dương, một bát canh cá hầm bổ dưỡng, cho vào miệng là tan, còn có cháo hải sản rau quả.

Nghiêm Mẫn Hành thổi cho nguội xong, đút từng miếng một cho Hạ Tuyên Dương.

Hạ Tuyên Dương đói đến mức phát điên, ngoan ngoãn bắt đầu ăn.

Anh vẫn không quên hỏi Nghiêm Mẫn Hành: "Anh Hành, anh ăn chưa?"

Mắt Nghiêm Mẫn Hành hơi sâu lại: "Ừm, chờ em ăn no, tôi mới ăn, cơm trưa của tôi cũng là cá."

Hạ Tuyên Dương vô thức hỏi: "Ý anh nói là loại cá nào?"

Là cá đầu bếp làm, hay là một loại cá khác?

Nghiêm Mẫn Hành cười khẽ : "Dương Dương, em nhất định muốn tiếp tục thảo luận về vấn đề này lúc này sao?"

Hạ Tuyên Dương lập tức hiểu rõ, hoặc là cả hai loại, hoặc chính là loại sau.

Đợi Hạ Tuyên Dương ăn uống no đủ xong, anh mới nhớ tới chuyện bị bác sĩ Tống rút hai ống máu tối hôm qua.

Anh cực lực bỏ qua cái suy nghĩ đáng chết đột nhiên xuất hiện trong đầu bởi vì kỳ tìm phối ngẫu xảy ra đi.

Hạ Tuyên Dương hỏi: "Bác sĩ Tống kiểm tra ra được cái gì rồi?"

"Thuốc mà em uống phải chỉ là loại thuốc trợ hứng bình thường, nhưng liều lượng không nhỏ, có thể sẽ làm kéo dài hơn kỳ tìm phối ngẫu của em."

Nghiêm Mẫn Hành nói, nhanh chóng giải quyết xong đống canh cá và cháo mà Hạ Tuyên Dương còn chưa uống xong.

Trước đó anh đã ăn rồi, hiện tại bụng vẫn chưa đói, nhưng mà anh biết tiểu nhân ngư của anh hiện tại lại đói bụng rồi.

Thân là một bạn đời hợp cách, giúp nhân ngư vượt qua kỳ tìm phối ngẫu là nghĩa vụ cơ bản.

Nghiêm Mẫn Hành ôm tiểu nhân ngư trở về cái giường thoải mái dễ chịu.

Vào lúc mà Hạ Tuyên Dương còn muốn tiếp tục hỏi, anh bình tĩnh nói: "Dương Dương, em rất có khả năng là nhân ngư cấp S, phân hóa xong, để hoàn toàn ổn định chu kỳ thì cũng cần nhiều thời gian hơn nhân ngư bình thường một chút, có lẽ phải cần một tháng mới có thể kết thúc. Cho nên sau đó lượng ăn của em cũng sẽ lớn hơn người bình thường một chút.

Bây giờ, tổng hợp bình xét cấp bậc của em là cấp S-, kỳ tìm phối ngẫu sẽ có phản ứng mãnh liệt hơn so với nhân ngư cấp A và cấp A đặc biệt rất nhiều. Hơn nữa, thuốc ức chế trên thị trường cũng có tác dụng rất thấp đối với em.

Nhưng mà em yên tâm, trước kia lúc trạng thái của tôi toàn thịnh, cấp bậc bình xét thân thể cũng là cấp S. Gần đây ngã bệnh, vừa mới chữa cho khỏi, số liệu thân thể tạm thời chỉ khôi phục được cấp S- mà thôi...

Nói tóm lại, hiện tại số liệu thân thể của chúng ta là ngang nhau. Mấy ngày sau đó, tôi sẽ cố gắng thêm nhiều một chút. Nếu như em cảm thấy có gì cần suy nghĩ thì cứ việc nói với tôi, đừng ngần ngại."

Hạ Tuyên Dương: ... ? ?

Cố gắng nhiều hơn cái gì? !

Đừng nói đến cái chuyện ăn cá đó một cách đường hoàng như thế được không!

Hạ Tuyên Dương khẩu thị tâm phi: "Em, em không muốn đâu! Anh đừng có mà nói lung tung!"

Nhưng mà, thân thể cá cá lại rất thành thật, lập tức tản ra mùi sữa thơm mê người.

Thật sự giống như là đang nói, tới đây, tới ăn tôi đi!

... ...

Ba ngày qua đi, giai đoạn phản ứng mãnh liệt nhất trong kỳ tìm phối ngẫu của nhân ngư đã qua đi.

Căn cứ vào kết quả kiểm tra của bác sĩ Tống, kỳ tìm phối ngẫu của Hạ Tuyên Dương còn có ba đến bốn ngày, không cần cả ngày ngồi ở trong phòng, nhưng nhất định phải cam đoan mỗi đêm tần suất ba lần.

Hạ Tuyên Dương cảm giác trạng thái bây giờ của mình chính là ngoại trừ đi ra ngoài tản bộ hay đi dạo thì không thể nào làm được bất cứ công việc nào khác.

Giọng nói còn khàn, trên cổ cũng có rất nhiều vết tích.

Cái gì mà hai người đều là cấp S-, Hạ Tuyên Dương cảm thấy hoàn toàn không xứng đôi. Nghiêm Mẫn Hành càng ngày càng thần thanh khí sảng, mà anh thì lại giống như vừa bị một ngàn vòng xe nghiến lên vậy...

y da, hình như là hơi cường điệu quá.

Thôi được rồi, Hạ Tuyên Dương mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng lực thích ứng của anh với chuyện nào đó quả thực đang càng ngày càng mạnh.

Từ lúc mới bắt đầu xuống giường run chân, đến bây giờ đã có thể đi ra ngoài tản bộ rồi.

Sắc mặt đỏ nhuận hơn so với trước kia, da thịt cũng càng thêm trắng trẻo, giống như là... ăn phải thập toàn đại bổ thang gì đó, thoải mái đến mức toàn thân tỏa sáng.

Đến ngày thứ năm, Hạ Tuyên Dương bắt đầu khôi phục công việc, tham gia chụp mấy bức ảnh chân dung ở bãi biển.

Ngày thứ sáu, Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành từ vịnh Áo Lam Hải chuyển về Hương Giang Uyển.

Tiếng nói của anh đã hoàn toàn khôi phục như bình thường, đi quay nốt hai bài nhạc đệm của Mạnh Tây Du trong « Nghịch tập thiếu gia thật nhân ngư ».

Hạ Tuyên Dương vốn muốn định ngày để đến gặp cha mẹ đời này, kết quả anh gọi điện thoại, biết được bọn họ đều đã đi công tác nước ngoài, phải cuối tuần mới rảnh được.

Ngày mai chính là ngày quay « Mùa Nhân Ngư Yêu Nhau » kỳ thứ ba, lần này quay, sẽ sửa thành hình thức livestream.

Cũng may, vào hôm nay kỳ tìm phối ngẫu lần thứ hai của Hạ Tuyên Dương cuối cùng cũng chính thức kết thúc.

Tiểu thuyết thật sự không lừa anh... Làm 0 thật sự rất vui vẻ!

Đương nhiên, chủ yếu vẫn là bởi vì người cùng một chỗ làm chuyện nào đó với anh là Nghiêm Mẫn Hành mà anh thích vô cùng.

Nhưng loại chuyện này cũng không thể làm quá nhiều, tung dục thương thân.

Hạ Tuyên Dương cảm thấy ngoại trừ làm việc đó thì có thể nói chuyện tâm tình.

Hạ Tuyên Dương nói với Nghiêm Mẫn Hành: "Sau đợt này, anh có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi, ngày nào cũng phải ăn cá, một ngày chí ít ba trận, anh chắc chắn cũng ngán rồi."

Nghiêm Mẫn Hành lại không cảm thấy vui vẻ là bao: "Không, tôi hoàn toàn không cảm thấy chán, tôi thích ăn cá. Chuyện ăn cá, mỗi ngày ít nhất phải ăn hai bữa! Đây là cái giá cuối cùng, không thể ít hơn nữa!"