Chương 45

Câu chuyện về tần suất "Ăn cá" của Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành đã tạm thời có được thỏa thuận.

Nghiêm Mẫn Hành nhìn tiểu nhân ngư nhà mình rõ ràng đã bị mấy ngày nay liên tiếp bị anh hành hạ mệt lả cả người, nên chỉ thỏa hiệp trước rằng: "Vậy tối nay làm một lần thôi, chuyện sau này thì để về sau căn cứ vào tình huống thực tế rồi quyết định."

Nếu như công việc Hạ Tuyên Dương kết thúc quá khuya, ngày kế tiếp cũng phải có công việc với lúc sớm thì Nghiêm Mẫn Hành dù có muốn ăn cá như thế nào, chắc chắn cũng không đành lòng để tiểu nhân ngư nhà mình quá mức mệt nhọc hay vất vả.

Nếu như công việc không quá là nhiều... Ừm, nhàn rỗi gì cũng là nhàn rỗi ... có cá vì sao không ăn chứ?

Hạ Tuyên Dương cũng biết là Nghiêm Mẫn Hành cấm dục suốt hai mươi mấy năm bây giờ mới được ăn mặn, nếu muốn anh trở lại những ngày tháng còn ăn chay hoặc là chỉ có thể uống chút canh thì rất không thực tế nên chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp.

Hơn nữa, chính bản thân anh cũng được trải qua nhiều ngày vui sướиɠ như uống thập toàn đại bổ thang, dù có quay lại cũng không được.

Nhưng mà dù gì cũng vừa trải qua liên tiếp sáu ngày, cho nên sau đó tốt nhất là giảm xuống còn năm ngày, về sau thì chỉ còn ba bốn ngày, ít nhất cũng phải để anh điều chỉnh lại, cuối cùng thì dần chậm rãi làm quen đã.

Lúc này mới hơn tám giờ tối, Hạ Tuyên Dương nghiêm túc cự tuyệt lời mời sớm trở về phòng để "Nghỉ ngơi" của Nghiêm Mẫn Hành.

—— Đã nói là tối nay chỉ ăn cá một lần, vậy bây giờ nói về sớm, chẳng lẽ là muốn một lần ăn cá hết hai đến ba giờ luôn hay sao?

Hạ Tuyên Dương mở ti vi, xem kỳ thứ hai của chương trình « Mùa Nhân Ngư Yêu Nhau ».

Mấy ngày trước đây, trong đầu Hạ Tuyên Dương đều là chuyện ăn cá, trong hai ngày tiếp theo làm việc, anh cũng phải toàn lực nhẫn nại chịu đựng những phản ứng rất nhỏ do kỳ tìm phối ngẫu mà ra. Anh cũng không có tâm trạng xem mấy cảnh tình tứ mà anh và Nghiêm Mẫn Hành biểu hiện ra ở trong chương trình nữa.

Bây giờ cuối cùng cũng đã bứt đi phần nào ảnh hưởng của kỳ tìm phối ngẫu rồi, ngày mai sẽ phải tiếp tục quay kỳ thứ ba, Hạ Tuyên Dương cảm thấy mình nên nhìn thành phẩm kỳ thứ hai xem thế nào.

Đương nhiên, tiếng vọng của kỳ thứ hai cũng rất không tệ, việc này mấy ngày trước ở trên Wechat Mai Hân đã nói với Hạ Tuyên Dương rồi, chỉ là lúc đó anh đang ở trong giai đoạn mà phản ứng kỳ tìm phối ngẫu lên cao nhất nên rất bận rộn, nhìn qua rồi nhưng cũng quên ngay.

Lần trước quay kỳ thứ hai.

Lúc mà đội của Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành cuối cùng cũng đã hoàn thành nhiệm vụ chọn phòng ở Chu Trấn, chờ bọn họ trở lại biệt thự nghỉ ngơi thì đã là một giờ chiều.

Hơn ba giờ chiều, năm đôi khách quý bị nhân viên công tác gọi đến biệt thự số sáu tham gia một trò chơi nhỏ.

Trò chơi này và trò chơi lần đầu tiên lúc chia biệt thự khá là giống nhau, đó là để mấy đôi khách quý trả lời những câu hỏi liên quan đến sở thích của mình và bạn đời, đều là khảo nghiệm độ quen thuộc và ăn ý.

Đầu tiên tổ chương trình tách mấy đôi khách quý ra, nhân ngư một phòng, không phải nhân ngư ở một phòng.

Nhân viên công tác lấy ra năm tấm thẻ thổ lộ màu hồng, để cho năm vị khách quý nam không phải nhân ngư sao chép một bản thơ tình có thể biểu đạt rõ ràng nhất tâm ý của bọn họ với bạn đời của mình.

Cuối cùng bài thơ mà bọn họ sao chép ra, sẽ được người chủ trì Cổ Đức đọc ra, để năm vị khách quý nhân ngư suy đoán ra cái nào là của cp nhà mình chọn, sau đó sẽ viết lên tấm thẻ thổ lộ. Đồng thời cũng cho các nhân ngư được nhìn vào chữ viết để phân biệt xem bức thơ tình nào là cp nhà mình sao chép.

Đoán đúng một lần cộng 3 điểm, cả hai lần cộng 10 điểm.

Mà ở một gian phòng bên ngoài, các khách quý nhân ngư cũng nhận được một nhiệm vụ độ khó cao hơn rất nhiều —— bọn họ sẽ được nhận năm tờ giấy trắng, nhiệm vụ là vẽ về những kỷ niệm giữa họ và bạn đời / người yêu của họ lên phía trên đó.

Sau đó còn phải dùng lời ghi chép giấy, để viết lên ngụ ý của tấm hình vẽ.

Sau khi vẽ xong đưa cho mấy vị nam khách quý phòng bên cạnh xem, trước hết để cho bọn họ đoán xem bức hoạ nào là cp nhà mình vẽ, sau đó sẽ đoán ngụ ý.

Cũng giống như bên kia, đoán đúng một lần cộng 3 điểm, cả hai lần cộng 10 điểm.

Chưa hề học qua vẽ tranh, Hứa Tư Tư vẻ mặt ngơ ngác, cô là người đầu tiên nhấc tay, đưa ra kháng nghị với người chủ trì Cổ Đức đang chỉ đạo ở chỗ bọn họ: "Tôi không có kỷ niệm gì với Đoạn Anh Dã cả, có thể lựa chọn không vẽ được không?"

Cổ Đức cười tủm tỉm nói: "Bỏ quyền thì sẽ bị trừ 10 điểm!"

Hứa Tư Tư hùng hùng hổ hổ: "Không thể nào, mấy người đúng là ma quỷ!"

Biết được là kết quả cuối cùng của trò chơi này sẽ liên quan đến việc bữa tối hôm nay bọn họ có thể ăn cái gì, một người đã liên tục hai vòng trò chơi hoặc là đứng hạng chót hoặc là đứng hạn áp chót từ tối hôm qua và buổi trưa hôm nay chỉ ăn được có hai bữa màn thầu kết hợp với dưa muối là Hứa Tư Tư tỏ ra đau khổ vô cùng, bắt đầu trầm tư suy nghĩ xem nên vẽ cái gì.

Thẩm Thiều Quang cũng không vẽ đẹp, nhưng mà anh và Tông Lỗi ở cùng nhau nhiều năm như vậy, có rất nhiều hồi ức chung. Anh hơi hơi suy nghĩ, liền cầm bút chì lên, bắt đầu vẽ vẽ tẩy tẩy lên trên tờ giấy trắng.

Thẩm Thiều Quang vẽ bằng những nét vẽ khá đơn giản, anh phác thảo một con mèo sữa, còn có hai người có chiều cao chênh lệch nhau đang ngồi trên ghế, người cao lớn đang ôm người thấp bé, mà bụng của người thấp bé còn có chút nhô lên.

Đến cả Hạ Tuyên Dương cũng có thể nhìn ra được, đây nhất định là vẽ Thẩm Thiều Quang và Tông Lỗi, còn cả con mèo mà bọn họ nuôi nữa.

Nghê Thục Tử thì rất là hưởng thụ, còn hỏi nhân viên công tác là có thuốc màu hoặc là bút màu nước hay không, bà muốn vẽ một bức họa có màu.

Nhân viên công tác: “Có bút màu nước."

Nhìn tư thế của Nghê Thục Tử chuyên nghiệp như thế, Hạ Tuyên Dương còn tưởng rằng là bà từng học vẽ tranh rồi, kết quả vừa nhìn phát đã thấy cái mà Nghê Thục Tử vẽ chính là một hộp son môi phiên bản giới hạn có tám loại màu khác nhau...

Đây có vẻ chính là một món quà mà Phong Nhạc lão sư từng tặng cho bà.

Là vợ chồng lâu năm đúng là có ưu thế, có rất nhiều ký ức chung.

Hứa Tư Tư cắn đầu bút chì, quay đầu nhìn về phía Hạ Tuyên Dương.

Hạ Tuyên Dương cũng cắn đầu bút chì, vô tội về nhìn lại Hứa Tư Tư.

Mà Hạ Gia Ngôn thì đứng ở trong một góc nhỏ, cách bọn họ một đoạn khoảng cách. Anh ta còn gọi nhân viên công tác lại, nhỏ giọng hỏi vài câu gì đó, nhân viên công tác còn đi xin phép Cổ Đức, sau khi nhận được sự cho phép, Hạ Gia Ngôn mới bắt đầu vẽ.

Trước kia lúc quay chương trình, Hạ Tuyên Dương rất hiếu kì muốn biết Hạ Gia Ngôn hỏi cái gì, bây giờ xem chương trình, anh đã được nghe rõ ràng, Hạ Gia Ngôn hỏi là "Có thể vẽ khuông nhạc được không?"

Khuông nhạc Hạ Gia Ngôn vẽ chính là bài hát mà anh ta đã lựa chọn hợp xướng trên sân khấu «Tinh mộng 101 » trong lúc lựa chọn người hướng dẫn. Anh ta chọn Nghiêm Tu Lãng, Nghiêm Tu Lãng cũng chọn anh ta đầu tiên, đây cũng là bài hát đầu tiên mà hai người cùng hợp xướng.

Đó là một ca khúc ôn nhu chậm rãi rất là tình cảm.

Trên phần bình luận, người xem hiểu khuông nhạc là gì cũng đều nhìn ra, vội vàng bình luận: "Hạ Gia Ngôn làm vậy là gian lận mà, khác gì nhắc cho luôn đâu!"

"Nghiêm chỉnh mà nói thì cái này không thể coi là vẽ tranh được."

Nhưng mà, vẫn có fan hâm mộ Hạ Gia Ngôn bảo vệ cho anh ta: "Gia Ngôn thật là thông minh!"

"Vì sao không thể vẽ khuông nhạc, cũng đâu có dùng văn tự rõ ràng đâu."

Fan hâm mộ của Nghiêm Tu Lãng là Lãng Hoa, mặc dù cảm giác quan hệ giữa thần tượng nhà mình và Hạ Gia Ngôn hình như cũng không ngọt như trong tưởng tượng, không thể nào ghép thành một cp được, nhưng vẫn lựa chọn bảo vệ cho anh: "Nhân viên công tác đã nói là có thể, nếu ai không phục thì đi làm chương trình đi, tự mình chế định quy tắc rồi mà mời thần tượng mấy người tham gia!"

Hứa Tư Tư lựa chọn từ bỏ nhiệm vụ, cô chỉ tùy tiện vẽ lên trên tờ giấy trắng mấy nét vẽ nguệch ngoạc không có ý nghĩa.

Hạ Tuyên Dương là người cuối cùng vẽ xong.

Hạ Tuyên Dương nhìn thấy bức vẽ liền che mặt, không dám nhìn kỹ.

Ngồi ở bên cạnh anh, Nghiêm Mẫn Hành duỗi một cánh tay ra nắm lấy bả vai của anh cười khẽ nói: "Vì sao không nhìn nữa? Dương Dương vẽ rõ ràng là rất đáng yêu mà."

Hạ Tuyên Dương vẽ một cái chậu, trong chậu có mấy tia gợn sóng, đại biểu cho nước, trong nước vẽ một con cá.

Bên cạnh đó còn vẽ lên một cái đũa và thìa.

Hạ Tuyên Dương chủ yếu là sợ không vẽ hai thứ này thì chỉ nhìn cái thứ trong chậu kia, anh có thể sẽ không tưởng tượng ra được đó là "Canh cá", mà là một cái bể cá tạo hình kì lạ.

Trình độ vẽ cơ bản của một học sinh tiểu học cũng chỉ có thể miễn cưỡng vẽ ra được như vậy thôi, đừng trông cậy vào độ mỹ quan hay gì đó.

Trên bình luận, người xem quả thực cũng giống như suy nghĩ của Hạ Tuyên Dương, hoàn toàn không phân được đây là bể cá, hay là một bát canh cá.

Nhưng khi thìa và đũa xuất hiện, đã phần nào tiêu trừ được nghi vấn của mọi người, nhưng lại có thêm nhiều nghi vấn hơn.

"Dương Dương vẽ bát canh cá làm gì? Chẳng lẽ đây là món canh cá mà Dương Dương làm cho Nghiêm tổng? Hoặc là Nghiêm tổng làm cho Dương Dương?"

"Không thể nào, Nghiêm tổng ngồi xe lăn không tiện xuống bếp, nhìn dáng vẻ cũng không giống là người biết nấu ăn lắm. Dương Dương thì càng không thể nào, nếu anh ấy biết làm cái món canh cá hầm độ khó cao như vậy thì lần trước cũng sẽ không đi đến chỗ anh Quang để ăn chực đâu."

"Canh cá không có nghĩa nhất định phải là một trong hai người bọn họ cùng làm mà, có lẽ chính là vì từng có hồi ức đặc biệt chung nào đó? Thật là hiếu kì!"

Nhưng mà, lúc trình tự vẽ tranh của Hạ Tuyên Dương kết thúc, đến lúc dùng lời để viết ngụ ý, phía trên thật ra chỉ có mấy chữ vô cùng đơn giản "Anh Hành thích uống canh cá" .

Sau này đến phần suy đoán, Nghiêm Mẫn Hành vừa nhìn thấy bát canh cá này thì đã đoán ra được là kiệt tác của Hạ Tuyên Dương, còn nói rất chính xác là: "Bởi vì tôi thích uống canh cá, cho nên Dương Dương mới vẽ cái này."

Cổ Đức hỏi anh vì sao lại thích uống canh cá, phía sau có câu chuyện nhỏ nào sao, nhưng Nghiêm Mẫn Hành lại không nói.

Ngoài màn hình, trên ghế sa lon, Hạ Tuyên Dương được Nghiêm Mẫn Hành ôm vào trong ngực, vừa yêu vừa thương hôn một cái.

Nghiêm Mẫn Hành cười nhẹ, trầm thấp nói: "Dương Dương, hiện tại đã không phải quay chương trình nữa rồi, bây giờ, canh cá không còn thỏa mãn được tôi nữa, chỉ có bản thân cá cá mỹ vị thơm ngào ngạt mới có thể thỏa mãn được tôi, tốt nhất là một lần có thể ăn được nhiều phương pháp làm cá khác nhau... Làm một bữa tiệc toàn cá."

Hạ Tuyên Dương đưa tay che miệng Nghiêm Mẫn Hành lại: "A a a, anh ngậm miệng! Đừng nói nữa."

Ai có thể nghĩ ra được, cái con cá nhỏ đường nét đơn giản nằm ở trong bát canh kia lại chính là chỉ Hạ Tuyên Dương cơ chứ?

Trước khi quay chương trình giải trí này, quan hệ giữa bọn họ cũng chỉ dừng lại ở bước "Hữu hảo hỗ trợ" .

Mỗi lần Nghiêm Mẫn Hành lôi kéo Hạ Tuyên Dương lại để cả hai bắt đầu hỗ trợ cho nhau thì luôn nói một câu là, "Không cho tôi ăn cá thì tốt xấu gì cũng cho uống chút canh cá chứ."

Hạ Tuyên Dương cũng muốn vẽ ra cái gì đó liên quan đến bí mật tình cảm hạnh phúc của hai người, nhưng mà thời quan anh và Nghiêm Mẫn Hành ở cùng nhau thực sự quá ngắn, ban ngày cũng đều phải bề bộn nhiều công việc của mình.

Thật ra món quà giữa bọn họ... Có lẽ chính là cái thùng ngâm chân màu hồng phấn mà trước kia Hạ Tuyên Dương từng tặng cho Nghiêm Mẫn Hành.

Lúc đó anh hoàn toàn không có yêu thương gì Nghiêm Mẫn Hành cả, loại chuyện xấu hổ này, Hạ Tuyên Dương cũng không muốn lấy ra tuyên ngôn trước đại chúng.

Hạ Tuyên Dương cảm thấy, việc đồng ý cho Nghiêm Mẫn Hành "Uống canh cá" chính là điểm khác biệt lớn nhất của anh với Nghiêm Mẫn Hành, loại chuyện này anh không hề làm với bất luận người nào cả.

Lúc vẽ tranh thì không cảm thấy gì, nhưng bây giờ nhìn trên màn ảnh, Hạ Tuyên Dương chỉ cảm thấy mình xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui vào rồi.

Anh nhớ lại, sau khi kỳ thứ hai chương trình phát sóng, trên Wechat có mấy người bạn đã nhắn tin hỏi anh ở trên Wechat là "Uống canh cá" có nghĩa là gì.

Hạ Tuyên Dương đều lựa chọn không nhìn thấy.

Về sau cũng chỉ có thể tiếp tục kiên trì cự tuyệt trả lời vấn đề này.

Hạ Tuyên Dương xấu hổ, dùng ngữ khí khá là dữ dằn căn dặn Nghiêm Mẫn Hành: "Anh cũng không được nói, chuyện này, chỉ cho phép hai người chúng ta biết thôi."

Nghiêm Mẫn Hành đối diện với Hạ Tuyên Dương khả ái như vậy, không có chút sức chống cự nào: "Được, tôi sẽ nghe Dương Dương hết."

Cho dù Hạ Tuyên Dương không căn dặn thì anh cũng không bao giờ nói chuyện tư mật của hai người ra bên ngoài đâu.

Tiểu nhân ngư ở một thời điểm mỹ vị đến cỡ nào, loại chuyện này anh chỉ muốn một mình mình độc hưởng mà thôi.

Những người khác cho dù chỉ là phán đoán, anh cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.

Trên màn hình phát sóng đến đoạn khách quý nhân ngư đoán ra xem bức thơ tình nào là do bạn đời/người yêu của mình lựa chọn và sao chép ra.

Lựa chọn của Phong Nhạc là một bài thơ cổ, lựa chọn của Tông Lỗi là một bài thơ hiện đại, đều được bạn lữ của bọn họ đoán đúng.

Nghê Thục Tử nói: "Đây là bài thơ tình mà năm đó anh ấy đã trích một phần ra để viết vào thư tình cho tôi."

Thẩm Thiều Quang giải thích: "Đây là bài thơ mà hồi đó bọn tôi còn học lớp mười, lúc đó tôi không trả lời được câu hỏi của giáo viên, phải sao chép lại hai mươi lượt, Tông Lỗi phỏng theo chữ viết của tôi rồi giúp tôi chép một nửa."

Đoạn Anh Dã thì chọn một bài thơ có từ khóa màu hồng, nhưng cũng không thể nói là thơ tình, cũng được Hứa Tư Tư đoán đúng.

Nghiêm Tu Lãng lựa chọn bài 《 Ái Liên Thuyết , trong đó có một câu danh ngôn kinh điển ca ngợi hoa sen, "Hoa sen từ bùn mọc lên mà không nhơ, trơ trọi trên nước lăn tăn mà không ẻo lả, bên trong thông suốt bên ngoài thẳng ngay”. (Bản dịch của Ứng Hòa dã phu)

Nhưng mà, Hạ Gia Ngôn hoàn toàn không đoán ra được đây là bài thơ mà Nghiêm Tu Lãng chọn cho anh ta.

Nhưng thực ra, đây đích xác là hảo cảm ban đầu của Nghiêm Tu Lãng vào lần đầu tiên gặp Hạ Gia Ngôn, anh cảm thấy Hạ Gia Ngôn mặc dù xuất thân bình thường, nhưng tươi mát tự nhiên, tựa như một đóa bạch liên trong nước, không giống như mấy kẻ yêu diễm tiện hóa ngoài kia.

Yêu diễm tiện hóa đương nhiên là chỉ Hạ Tuyên Dương ỷ vào khuôn mặt diễm lệ, luôn quấn lấy anh ta.

Nhưng có một điều châm chọc là, bây giờ tâm cảnh của Nghiêm Tu Lãng đã hoàn toàn không còn như vậy nữa, bây giờ, Bạch Liên Hoa của anh trước kia thì đã là cơm thiu trong mắt anh, còn Hạ Tuyên Dương đã từng bị anh coi là yêu diễm tiện hóa, lại thành nốt ruồi chu sa khó thể có được.

Còn Nghiêm Mẫn Hành thì chọn bài « Giang Nam Hảo » của Bạch Cư Dị, còn viết một câu trong đó—— "Nắng ló sông đây, hồng hoa vượt lửa. Xuân về sóng nước, biếc sắc xanh bày." (Bản dịch của Hoàng Giáp Tôn)

Hạ Tuyên Dương cảm thấy ánh nắng mặt trời chính là ánh nắng tỏa ra từ anh, màu xanh da trời là màu đuôi của mình, thế là cũng đoán đúng.

Người chủ trì Cổ Đức nói: "Nghiêm tổng phạm quy rồi, đây không thể coi là thơ tình được!"

Nghiêm Mẫn Hành ngồi ở trên xe lăn, chỉ lạnh nhạt nói một câu: "Tình yêu tôi dành cho Dương Dương không cần thơ tình để diễn tả, bởi vì rất nhiều nhà thơ kinh điển viết thơ tình, chính bọn họ cũng chưa chắc có thể dùng một từ mà kết thúc được, nhưng mà tôi có thể."

Nghiêm Mẫn Hành vừa nói ra câu này thì phần bình luận lập tức phát điên.

Các fan đu cp Hành Dương cũng giống như là sắp điên cuồng đến nơi rồi ——

"A a a, ai nói cp Hành Dương của bọn tôi là vợ chồng trên danh nghĩa, đứng ra đây xem nào! Tự vả mặt có thấy đau hay không!"

"Lời tỏ tình của Nghiêm tổng thực sự là có phong phạm bá tổng, Huhuhu, người qua đường là tôi cũng nhập hố rồi!"

"Chúc cp Hành Dương hạnh phúc!" Like: 135200

"Chúc cp Hành Dương sớm sinh quý tử!" Like: 145200

Hạ Tuyên Dương đang xem chương trình:. . . Chờ một chút, hai cái bình luận này không ngừng đối xứng với nhau, mà còn có cùng số lượng like nữa, sớm sinh quý tử là cái quỷ gì vậy!

Trên phần bình luận, ngoại trừ một loạt câu chúc phúc cp thì cũng có mấy kẻ vào giễu cợt: "Lại ân ái, tua nhanh hộ cái!"

"Screenshots, chờ ngày mà Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương ly hôn."

Đội Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành nhận được max điểm, lấy được phần thưởng bữa tối phong phú nhất.

Ngày thứ hai, năm đôi cp bọn họ lại được tổ chương trình phát cho nhiệm vụ mới, đi học cách làm gốm sứ. Buổi chiều, thì sẽ chuẩn bị một món quà làm bằng gốm sứ mà mình tự tay chế tác cho người yêu của mình.

Phần này chủ yếu là phát cơm chó.

Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành làm một đôi cốc, ngụ ý là "Một đời", còn khắc trên mặt ly tên viết tắt của mình và đối phương.

Chỉ là, Hạ Tuyên Dương còn chưa thể tiếp tục xem hết đoạn này thì đã bị Nghiêm Mẫn Hành ôm lên phòng ngủ chính lầu hai.

Lần này, có một điều khác biệt so với lần xem « Mùa Nhân Ngư Yêu Nhau » kỳ thứ nhất trước kia chính là, thay vì trở lại phòng ngủ chỉ được uống canh cá, hôm nay Nghiêm Mẫn Hành có thể hưởng dụng một con cá mỹ vị hai mặt đều thơm.

Nghĩ đến việc ngày mai sáng sớm còn phải tiếp tục quay hình kỳ thứ ba « Mùa Nhân Ngư Yêu Nhau », tổ chương trình còn đến thẳng nhà bọn họ để quay, Nghiêm Mẫn Hành cũng khá là khắc chế, tối nay chỉ ăn cá một lần rồi bỗng nhiên ngừng lại, không giày vò, hay ăn cá quá nhiều.

Đồng thời, trước khi đi ngủ, Nghiêm Mẫn Hành còn giúp Hạ Tuyên Dương cọ rửa cơ thể một lần, cho mặc áo ngủ in hình cá voi nhỏ hoạt hình lên cho cậu.

Chính Nghiêm Mẫn Hành cũng mặc một cái áo ngủ tình nhân y như vậy.

Hạ Tuyên Dương nằm co lại ở trong ngực Nghiêm Mẫn Hành, lúc sắp ngủ, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện: "Anh Hành...Vừa nãy anh ra bên trong đấy à?"

Bởi vì bαo ©αo sυ nhãn hiệu hay dùng chuẩn bị trong nhà đã sử dụng hết, tuy trong nhà còn có hai nhãn hiệu nữa nhưng mà mua sai số đo, nhỏ hơn hai vòng không đeo được.

Nghiêm Mẫn Hành vốn định vẩy nước chấm ra rìa ngoài của con cá, nhưng mà cá ăn quá ngon, không thể khống chế được mới hất hết nước chấm vào trong bụng cá.

Nghiêm Mẫn Hành hôn một cái lên môi Hạ Tuyên Dương: "Qua sáu ngày rồi, thuốc trợ hứng mà trước em ăn nhầm cũng đã sớm bị loại bỏ sạch sẽ, yên tâm đi, cho dù mang thai cũng không sao cả đâu."

Hạ Tuyên Dương toàn thân cứng ngắc, không sao cái đầu anh!

Đột nhiên nhớ lại vừa nãy xem « Mùa Nhân Ngư Yêu Nhau » kỳ thứ hai, có một đống người chúc anh và Nghiêm Mẫn Hành "sớm sinh quý tử" ...

Hạ Tuyên Dương lập tức nổi da gà khắp người, anh đẩy Nghiêm Mẫn Hành ra: "Anh, lái xe ra tiệm thuốc, mua cho em thuốc tránh thai khẩn cấp đi."

Việc tiếp nhận chuyện làm 0 vốn tưởng là hơi khó, nhưng anh bây giờ lại cảm thấy để Nghiêm Mẫn Hành làm 1 là một quyết định đúng đắn. Làm 0 quả thực không thống khổ như là trước kia anh tưởng.

Tuy cũng có đau, nhưng cái đau chỉ chiếm 1, còn lại 99 đều là vui sướиɠ.

Nhưng chuyện này không đại biểu cho việc một Hạ Tuyên Dương đã từng là thẳng nam sắt thép, 24k thuần gia môn, có thể tiếp nhận chuyện một người đàn ông có thể sinh con!

Hạ Tuyên Dương rất tôn trọng, cũng rất bội phục với những người phụ nữ đồng ý sinh con, nhưng để anh - một người đàn ông trước kia hoàn toàn không có đủ chức năng này, bây giờ phải trải nghiệm một chuyện gọi là sinh con siêu cấp đau trong truyền thuyết kia là tuyệt đối không thể nào!

Hạ Tuyên Dương anh cho dù có chết, cũng không muốn sinh con!

Trước kia bởi vì trúng thuốc dẫn đến việc kỳ tìm phối ngẫu thứ hai đến sớm, còn cả phản ứng vô cùng kịch liệt làm cho suy nghĩ của anh không được chu toàn, Hạ Tuyên Dương mới quên thỏa thuận trước với Nghiêm Mẫn Hành về cái vấn đề này.

Bị Hạ Tuyên Dương dùng toàn bộ sức lực đẩy ra, thiếu chút nữa thì ngã xuống giường, Nghiêm Mẫn Hành ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra.

Anh vất vả lắm mới ổn định được thân hình, từ trên giường ngồi dậy.

Nghiêm Mẫn Hành trầm giọng nói: "Dương Dương, vì sao em không muốn mang thai con của tôi? Nếu như sợ ảnh hưởng đến sự nghiệp vừa mới cất bước của em thì tôi có thể hiểu được, về sau tôi sẽ chú ý làm tốt biện pháp phòng hộ. Nhưng uống thuốc ngừa thai thì sẽ không tốt cho thân thể của em..."

Hạ Tuyên Dương vô cùng khủng hoảng đối với việc mình có thể sẽ biến thành một người đàn ông mang thai, "Không, không phải là vấn đề ảnh hưởng đến sự nghiệp hay không, em chỉ không muốn phải sinh con thôi."

Nghiêm Mẫn Hành cũng không ngờ lại nhận được đáp án như vậy, anh trầm mặc một lát.

Hạ Tuyên Dương cũng ngồi dậy theo, ngữ khí không vui: "Anh không muốn đi thì em tự đi mua."

Nói xong, Hạ Tuyên Dương đi về phía phòng để quần áo, chuẩn bị thay quần áo.

Quần áo mà hai người bọn họ thường mặc thì sẽ để ở trong tủ quần ở phòng ngủ chính, còn quần áo không quá thường mặc thì sẽ có phòng để quần áo riêng, có một cánh cửa nối với phòng ngủ chính.

Bây giờ Hạ Tuyên Dương không có tác phẩm nào nữa, nhưng bởi vì mang thân phận vợ của Nghiêm Mẫn Hành - người cầm quyền tập đoàn Nghiêm thị tham gia chương trình « Mùa Nhân Ngư Yêu Nhau » nên nhiệt độ rất là cao.

Đêm khuya đi đến tiệm thuốc mua thuốc tránh thai, nếu như bị người ta chụp được thì sợ là sẽ bị đưa lên hotsearch mất. Hạ Tuyên Dương cảm thấy mình không thể mặc quần áo thường mặc được, phải ngụy trang cho tốt.

Tuy nói thuốc ngừa thai dùng sau 72h vẫn hữu hiệu, nhưng càng sớm uống thì càng tốt, ngày mai sáng sớm, tổ chương trình đã đến chỗ ở của bọn họ quay chương trình rồi. Hai ngày sau đó, gần như đều phải đối mặt với ống kính, cũng không tiện để dùng thuốc.

Chỉ là, Hạ Tuyên Dương vừa mới xuống giường, đi ra hai bước, thì đã bị Nghiêm Mẫn Hành kéo lại.

Nghiêm Mẫn Hành thở dài nói: "Tôi gọi điện cho vệ sĩ Diệp Nhất bảo anh ta đi mua."

Lúc Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương ở Hương Giang Uyển chí ít cũng có hai vệ sĩ ở lầu dưới.

Lúc Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương ở phòng khách, bọn họ sẽ không tùy tiện ra ngoài đi lung tung, nhưng sau khi Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương lên lầu hai phòng ngủ chính thì bọn họ một người sẽ ở trong phòng, một người sẽ ra phòng khách nằm ngủ trên ghế nhau, để tránh nửa đêm có người xâm nhập vào, không kịp phát hiện.

Hạ Tuyên Dương lúc này vô cùng hốt hoảng, nghe vậy mới dần thong thả lại, dựa theo lực đỡ của Nghiêm Mẫn Hành mà một lần nữa ngồi trở lại giường.

Nghiêm Mẫn Hành lập tức gọi điện thoại cho Diệp Nhất.

Đợi Nghiêm Mẫn Hành cúp máy, Hạ Tuyên Dương mới nhỏ giọng nói: "Anh Hành, xin lỗi anh..."

Nghiêm Mẫn Hành nghiêng người tới, hôn một cái trấn an lên trán Hạ Tuyên Dương: "Dương Dương, người nên nói lời xin lỗi là tôi, cũng tại tôi không nhịn được, mới làm hại em phải uống thuốc."

Hạ Tuyên Dương do dự một lát, mới hỏi: "Anh Hành, anh rất muốn có con sao?"

Nếu như là vậy, thì, anh phải một lần nữa cân nhắc lại quan hệ giữa anh và Nghiêm Mẫn Hành.

Kỳ thật anh đã nghĩ đến vấn đề này từ trước đó rồi.

Sau khi biến thành nhân ngư, anh phải biết rằng với thân thể bây giờ, nếu ‘doi’ với một người đàn ông thì sẽ có khả năng rất lớn sẽ mang thai.

Lúc ấy anh còn thề non hẹn biển nói mình sẽ không bao giờ cong, cho đến sau này cũng không cân nhắc đến việc làm 0 cũng vì nguyên nhân này mà ra.

Chỉ là khi càng ngày càng ở gần Nghiêm Mẫn Hành, tình cảm mà anh dành cho người này cũng càng ngày càng nhiều, sự đề phòng cũng càng ngày càng thấp. Một thời gian sau, anh liền không để ý đến việc nhân ngư bị "Ăn" là sẽ mang thai nữa.

Trước kia, Nghiêm Mẫn Hành đến cả việc hữu hảo hỗ trợ cho anh mà còn có thể tiếp nhận, nên anh cũng không nghĩ anh ta có cân nhắc về mấy việc như có con hay không có con này.

Bây giờ nghĩ lại, hình như là anh quá ngây thơ rồi.

Nghiêm Mẫn Hành là người cầm quyền của tập đoàn Nghiêm thị, bây giờ thân thể cũng đã hoàn toàn khỏe mạnh, sao lại không muốn có con cơ chứ?

Nói cái gì mà "Hữu hảo hỗ trợ" cũng có thể thỏa mãn, cũng chỉ là lừa dối anh mà thôi.

Hạ Tuyên Dương vốn còn cảm thấy quan hệ hiện tại của mình và Nghiêm Mẫn Hành đã bắt đầu thân mật hơn rất nhiều, nhưng bây giờ, bị chuyện có nên "Sinh con hay không sinh con" đè ép, làm cho quan hệ giữa bọn họ lại bắt đầu hạ xuống điểm đóng băng rồi.

Nếu không thể đồng ý thì cũng chỉ có thể... Ly hôn.

Ly hôn.

Đây là một từ ngữ mà lúc vừa mới xuyên qua anh đã từng vô cùng chờ mong, bây giờ Hạ Tuyên Dương lại chỉ cảm thấy trái tim đau đến kịch liệt.

Nghiêm Mẫn Hành nhìn vẻ mặt Hạ Tuyên Dương giống như sắp khóc thì cũng nhìn ra được tiểu nhân ngư hình như rất là kháng cự chuyện "Sinh con".

Anh đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy Hạ Tuyên Dương, thấp giọng nói: "Dương Dương, nếu như tôi bảo là tôi hoàn toàn không muốn có một đứa con thuộc về hai chúng ta thì hoàn toàn là nói dối."

Thân thể Hạ Tuyên Dương đột nhiên cứng đờ.

Nghiêm Mẫn Hành tiếp tục nói: "Nhưng nếu như em không muốn sinh thì không cần sinh nữa, việc em vui vẻ vẫn quan trọng hơn, tôi sẽ trăm phần trăm tôn trọng ý nguyện của em."

Thân thể cứng ngắc của Hạ Tuyên Dương thoáng buông lỏng.

Nhưng anh vẫn không xác định được lời Nghiêm Mẫn Hành nói có đúng hay không, hay chỉ là một lời nói dối tạm thời, tựa như trước kia anh cũng đã nói là "Uống chút canh cá" cũng có thể thỏa mãn được, nhưng kỳ thật trong đầu của anh đều là muốn ăn cá.

Nghiêm Mẫn Hành ôm thiếu niên trong ngực chặt hơn một chút, giọng nói của anh nghiêm túc trầm thấp: "Tôi vốn cảm thấy mình sẽ không thể sống qua mấy năm nữa, bây giờ gặp được em, tôi có thể sống tốt, còn có thể có được một người yêu tốt nhất trên thế giới này, đã là thượng thiên thiên vị cho tôi rồi. Cho nên, Dương Dương, tôi sẽ không gò ép em là nhất định phải có con, tôi chỉ hy vọng dù bất luận chuyện gì xảy ra, em cũng đừng rời bỏ tôi. Nếu em cảm thấy không tin lời tôi nói, thì có thể đợi quay xong chương trình giải trí kỳ thứ ba, tôi sẽ đi làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh.”

Nghi vấn trong lòng Hạ Tuyên Dương lập tức tiêu tán.

Nhìn thấy Nghiêm Mẫn Hành quả thực rất là quan tâm đến anh, hoàn toàn không có chấp niệm là "nhất định phải sinh một đứa trẻ để kế thừa gia sản trăm tỷ".

Hạ Tuyên Dương cũng ôm lại Nghiêm Mẫn Hành: "Không, anh không cần làm phẫu thuật đâu, chỉ là hiện tại em còn chưa thể tiếp nhận được, có lẽ sau mười năm tám năm, em sẽ có thể tiếp nhận cũng chưa biết chừng... Nhưng anh cũng đừng ôm hi vọng quá lớn."

Ngữ khí Nghiêm Mẫn Hành nói ra cũng đã thả lỏng hơn chút, hôn một cái lên chóp mũi Hạ Tuyên Dương, thấp giọng nói: "Được, về sau anh chắc chắn sẽ làm biện pháp phòng hộ thật kỹ càng sau đó mới ăn cá."

Chờ Diệp Nhất mua thuốc trở về thì đã là hơn hai mươi phút sau.

Nghiêm Mẫn Hành đổ nước ấm, cho Hạ Tuyên Dương uống thuốc.

Đợi hai người lại nằm xuống nghỉ ngơi thì đã là hơn mười hai giờ.

...

Sáng sớm ngày kế, hơn sáu giờ, chuông cửa biệt thự liền bị nhấn.

Đã rời giường, còn đã cất hết chăn đệm nằm dưới đất vào trong phòng, vệ sĩ Diệp Nhất rất nhanh đã đi ra mở cửa.

Người đến là một vị pd và hai vị nhϊếp ảnh gia.

Chị gái pd đi đầu nói: "Xin hỏi đây là nhà của Nghiêm Mẫn Hành Nghiêm tiên sinh đúng không?"

Diệp Nhất lạnh lùng gật đầu một cái, mở cửa, để nhân viên công tác đi vào.

Ba người vừa vào cửa đã ngửi thấy một mùi thơm đồ ăn bay ra từ phía phòng bếp.

Bọn họ vô thức đi về phía phòng bếp.

Nghiêm Mẫn Hành mặc áo ngủ cá voi đang đứng ở trong phòng bếp làm điểm tâm.

Chị gái pd vốn cho rằng người đang làm điểm tâm ở phòng bếp hẳn là bảo mẫu nên muốn để nhϊếp ảnh gia tới đó tùy tiện chụp vài tấm.

Ai ngờ vừa tiến vào phòng bếp, ống kính đã đối diện với khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ uy nghiêm của Nghiêm Mẫn Hành.

Nghiêm Mẫn Hành hơi cúi đầu với chị gái pd và nhϊếp ảnh gia: "Tôi đang chuẩn bị bữa sáng, hai người ăn chưa?"

Chị gái pd hốt hoảng, nhìn cảnh Nghiêm Mẫn Hành đang rắc hành hoa lên trên bánh trứng gà, mùi thơm thật sự là quá mê người, cô vô thức trả lời lại: "Vẫn chưa."

Nghiêm Mẫn Hành làm bữa sáng, đương nhiên là chỉ chuẩn bị cho phần của Hạ Tuyên Dương và của anh.

Anh nhạt tiếng nói: "Phòng ăn có bánh mì nướng và sữa bò, các vị dùng lò vi sóng làm nóng là có thể ăn."

Chị gái pd: ...

Thôi được rồi, có thể cung cấp cho bọn họ bánh mì nướng và sữa bò cũng rất không tệ rồi.

Không nói gì hồi lâu, chị gái pd cuối cùng cũng phát hiện có chỗ không đúng ——

"Chờ một chút, Nghiêm tổng, chân của anh đã lành rồi sao? !"

Trong phòng livestream sáu giờ năm mươi phút của cp Hành Dương, chỉ có rải rác mười mấy người dậy sớm xem, hoặc là những ‘đạo hữu bận tu tiên’ còn chưa ngủ.

Khán giả đầu tiên là sửng sốt vì Nghiêm tổng đang mặc trên người một cái áo ngủ hình cá voi hoàn toàn không phù hợp với khí chất bá tổng của anh, sau đó thì là vô cùng chấn kinh khi thấy một Nghiêm Mẫn Hành lạnh lùng bá đạo lại xuống bếp nấu nướng sáng sớm.

Hơn nữa còn cảm thấy vô cùng buồn cười với màn đối thoại của anh và chị gái pd, để lại rất nhiều bình luận "Ha ha ha ha ha" .

"Nghiêm tổng, không hổ là anh."

"Bữa sáng Nghiêm tổng làm chỉ cho Dương Dương ăn thôi, ngọt ngào quá đi! Sáng sớm đã có đường ăn rồi!"

Nghe lời chị gái pd nhắc nhở, khán giả cũng đột nhiên phát hiện ra ——

"Đúng vậy, sao hôm nay Nghiêm tổng lại đứng lên rồi? !"

"Mẹ nó, thật là đáng kinh ngạc! Đây là chuyện khi nào vậy! !"