Chương 48

Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành đã ăn xong bữa tối mỹ vị phong phú, bây giờ đã là hơn bảy giờ tối.

Lúc xe của hai bọn họ trở lại biệt thự ở Hương Giang Uyển, điện thoại của Hạ Tuyên Dương bỗng nhiên nhận được một thông báo nói rằng một đơn hàng chuyển phát nhanh của anh đã được lưu trữ quá 24h, mời anh nhanh chóng đến nhận.

Hạ Tuyên Dương nhận được tương đối nhiều tin nhắn, hai ngày này anh cũng đều phải quay chương trình, có lúc không chú ý xem kỹ nên đã lướt qua.

Mà thông báo nhắc nhở này vừa vặn tới đúng lúc, Hạ Tuyên Dương lập tức chú ý tới.

Anh gần đây có mua cái gì trên Internet sao? Hình như không có.

Hạ Tuyên Dương mang nghi vấn, mở app bán hàng ra, vào mục đơn hàng thì liền nhìn thấy một đơn hàng nào đó đang ở trạng thái đang giao, chính là máy bay cup định chế, còn đặt tận hai cái.

Đây là đơn đặt hàng mà Hạ Tuyên Dương đã đặt vào ba tuần trước.

Bởi vì định chế khá là tốn thời gian, chủ quán phải mất thật lâu mới giao hàng được tới, không ngờ, hàng lại đến vào thời điểm này.

Trong lúc nhất thời, tâm trạng của Hạ Tuyên Dương trở nên vô cùng phức tạp.

Hoa cúc của anh đã dần quen thuộc với mưa giông bão lũ, bây giờ rất khó có thể trở về được như trước, phải thường xuyên được ‘mưa giông bão lũ’ tẩm bổ mới được.

Nhưng mà bây giờ đôi máy bay cup này mới đến hàng, có phải là quá trễ rồi hay không?

Nhưng mà, đồ vật đã định chế không thể trả hàng, đồng thời, nhu cầu ăn cá của Nghiêm Mẫn Hành cũng rất mạnh, lúc mà cá cung không đủ cầu thì cái trò này hẳn là sẽ có thể phát huy được tác dụng.

Về phần một cái của anh. Khụ khụ khụ, cũng không phải là không có chỗ dụng võ.

Thế là đến cổng biệt thự, Hạ Tuyên Dương liền nhỏ tiếng nói: "Anh Hành, em phải xuống dưới lấy một đơn hàng chuyển phát nhanh..."

Vừa mới trải qua việc bị tập kích ở nhà ma, tâm trạng Nghiêm Mẫn Hành hiện tại có hơi hoang mang, cảm thấy chỉ cần Hạ Tuyên Dương rời khỏi mình thì nhất định sẽ có khả năng gặp phải chuyện gì đó bất ngờ.

Lại thêm, Nghiêm Mẫn Hành đã đưa ra quyết định đó là tối nay anh sẽ ngả bài ra hết với Hạ Tuyên Dương, anh cũng rất sợ Hạ Tuyên Dương sẽ không nói không rằng nhất quyết muốn rời bỏ anh.

Cho nên thời gian hai người có thể ở cùng một chỗ, mỗi một phút một giây đều vô cùng trân quý.

Nghiêm Mẫn Hành nói: "Em định lấy vật gì, anh đi cùng em."

Hạ Tuyên Dương cảm thấy rất là xấu hổ, lấy cái sεメ toy thôi mà cũng muốn đi cùng nhau nữa, như vậy có phải là hơi biếи ŧɦái hay không?

Nhưng mà hôm nay, bọn họ vừa mới trải qua hoạn nạn, còn tỏ tình với nhau, nên ở trước mặt Nghiêm Mẫn Hành, anh cũng không cần phải quá mức giữ kẽ làm gì.

Dù sao cái món đồ vật định chế này có một cái trong đó vốn là anh muốn tặng cho Nghiêm Mẫn Hành, lúc trước anh còn từng hỏi ý Nghiêm Mẫn Hành rồi.

Lúc ấy Nghiêm Mẫn Hành từ chối thẳng thắn. Nhưng đàn ông mà, đối mặt với mấy chuyện này kiểu gì mà chẳng có chút khẩu thị tâm phi, nói không chính là muốn.

Hạ Tuyên Dương nháy mắt ra hiệu nói: "Được thôi, nếu anh Hành muốn đi cùng em thì đi cùng đi."

Hai phút sau, Nghiêm Mẫn Hành nhìn trong tay Hạ Tuyên Dương ôm một cái thùng giấy bị túi nhựa màu đen bao bọc quanh tầng tầng lớp lớp, phía trên không biết là viết cái gì, trông khá là nguy hiểm, lập tức dâng lên lòng cảnh giác, híp mắt hỏi: "Đây là cái gì? Dương Dương, mấy đồ vật không rõ lại lịch không thể tùy tiện nhận được đâu."

Anh cũng không nghĩ đây là thuốc nổ, bởi nếu là thuốc nổ chắc chắn sẽ không qua được kiểm an chuyển phát nhanh, nhưng thứ mà Hạ Tuyên Dương nhận được được bao bọc quá chặt chẽ, vừa nhìn đã thấy rất kỳ quái.

Nói không chừng, đây lại là trò đùa ác của một vài người...

Hạ Tuyên Dương cũng không biết là Nghiêm Mẫn Hành lại nghĩ đây là một vật phẩm nguy hiểm, có thể đe dọa tính mạng người khác, anh chỉ thần thần bí bí nói: "Yên tâm đi, người ta bọc như vậy là để bảo đảm thôi, đây là đồ tốt!"

Là đồ tốt có thể giúp cho cả anh và Nghiêm Mẫn Hành cùng nhau vui sướиɠ làm 1!

Nghiêm Mẫn Hành cảm nhận được trong giọng nói của Hạ Tuyên Dương có một vẻ lén lút và có chút hèn mọn.

Không biết thế nào, Nghiêm Mẫn Hành lại nhớ lại trước kia khi Hạ Tuyên Dương còn kiên trì nói muốn làm 1 với anh, còn từng nói là muốn tặng cho anh một món quà...

Nghiêm Mẫn Hành lập tức trầm mặc, nếu như trong bọc này thật sự là vật kia...

Trở lại biệt thự nhỏ ở Hương Giang Uyển, Hạ Tuyên Dương tìm dao dọc giấy, bắt đầu xé giấy bọc.

Sau khi phần giấy bọc ngoài cùng dùng để đóng gói bị mở ra, Nghiêm Mẫn Hành vẫn luôn bí mật quan sát liền nhìn thấy bên trong thùng giấy ngoại trừ mấy cái hạt bọt biển thì còn có hai hộp giấy nhỏ nhỏ, quả thực rất giống một loại đồ chơi nhỏ nào đó.

Nghiêm Mẫn Hành đoạt lấy cái dao dọc giấy trên tay Hạ Tuyên Dương, ngăn cản động tác tiếp tục bóc hàng của anh, hít sâu một hơi nói: "Dương Dương, anh có chuyện rất quan trọng cần nói với em."

Nếu nhìn thấy thứ đồ tốt mà Hạ Tuyên Dương kia xong, bầu không khí chắc chắn sẽ bị phá hư mất, còn bị lệch sang chiều hướng khác, anh có lẽ sẽ chỉ nghĩ đến việc nên xài nó như thế nào để ăn cá chứ hoàn toàn không có tâm tình nói chuyện đứng đắn.

Nhưng mà chuyện này đã thành một con dao sắc thường trực ở trong lòng Nghiêm Mẫn Hành, anh cảm thấy sau khi Hạ Tuyên Dương đã nói ra lời tỏ tình thẳng thắn với anh mà anh còn không chịu thẳng thắn với Hạ Tuyên Dương thì về sau sẽ chỉ chết thảm hại hơn mà thôi.

Hạ Tuyên Dương nhìn thái độ nghiêm túc của Nghiêm Mẫn Hành thì lập tức cũng nghiêm túc theo.

"Vậy trước tiên không bóc đồ nữa, mang lên đi, chúng ta có gì nói thì trở về phòng nói?"

Nghiêm Mẫn Hành cũng cảm thấy vào trong phòng thì thích hợp nói mấy chuyện tư mật hơn: "Ừm, được thôi."

Rất nhanh, hai người cùng nhau đi về phía phòng ngủ chính, chỉ là không còn sến súa giống như trước kia, chỉ đi đường thôi mà cũng sẽ nắm tay. Lúc này, Hạ Tuyên Dương ôm hai cái nhỏ hộp, đi ở phía sau cách Nghiêm Mẫn Hành mấy bước.

Trong phòng khách, nếu không có chỉ thị thì Diệp Nhất và Diệp Nhị sẽ không tùy tiện đi lung tung, nhưng đó cũng không phải nơi phù hợp để nói chuyện.

Vừa vặn, Hạ Tuyên Dương cũng có một vài lời giấu ở trong đáy lòng, đắn đo hồi lâu rồi.

Bây giờ anh và Nghiêm Mẫn Hành đã thổ lộ tâm ý với nhau, đến cả việc tổ chức hôn lễ cũng bắt đầu được đưa vào danh sách quan trọng, có một vài chuyện nên sớm làm rõ, nói rõ thì hơn.

Nếu như Nghiêm Mẫn Hành không thể nào tiếp thu được việc anh không phải là "Hạ Tuyên Dương" đã ký giấy chứng nhận kết hôn với anh ấy thì ...

Thì bái bai thôi, món quà định chế mà anh đã cất công chuẩn bị có thể đưa cho Nghiêm Mẫn Hành, vừa hay có gì đó để đối phương tưởng niệm lại về anh.

Nể tình bọn họ đã từng có một khoảng thời gian hạnh phúc mặn nồng với nhau, Nghiêm Mẫn Hành cũng không bởi vì việc anh là kẻ ngoại lai mà nhất quyết muốn tiêu diệt anh như tà ma đâu nhỉ.

Dù sao thì đây cũng không phải là ý nguyện của anh, anh cũng không chủ động chiếm đoạt thân thể của nguyên thân, linh hồn của nguyên thân rất có thể cũng đã xuyên qua thế giới cũ của anh, dùng thân phận của anh tiếp tục sống. Nói thẳng ra, anh là người phải ở đây xử lý một đống cục diện rối rắm của nguyên thân, anh còn bị thua thiệt đấy.

Đương nhiên, đây chỉ là tưởng tượng xấu nhất của Hạ Tuyên Dương.

Nếu thật sự đi đến tình trạng phải chia tay với Nghiêm Mẫn Hành...

Anh chỉ cần suy nghĩ một chút thì đã cảm thấy rất khó chịu.

Hạ Tuyên Dương âm thầm quyết định, chỉ cần Nghiêm Mẫn Hành không biểu hiện ra vẻ cực kỳ căm ghét anh của hiện tại thì anh sẽ bất chấp mặt dày mà ở lại!

Nghĩ như vậy xong, Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương đã một trước một sau tiến vào phòng ngủ chính.

Nghiêm Mẫn Hành còn đóng cửa phòng lại.

Hạ Tuyên Dương cẩn thận đi về phía cái bàn trà trước ghế sô pha trong phòng ngủ chính đặt hai cái hộp giấy nhỏ trong tay xuống.

Sau đó ngồi nghiêm chỉnh xuống ghế, bày ra dáng vẻ rửa tai lắng nghe: "Anh Hành, có chuyện gì thì anh cứ nói trước đi!"

Hạ Tuyên Dương không biết Nghiêm Mẫn Hành muốn nói với anh cái gì, nhưng anh có thể cảm giác, đó hẳn là một chuyện bí ẩn liên quan đến Nghiêm Mẫn Hành.

Bên trong phòng ngủ chính có một cái tủ lạnh nhỏ, cũng có máy đun nước.

Nghiêm Mẫn Hành rót một chén nước ấm trước, bưng tới đưa cho Hạ Tuyên Dương, còn anh thì lại lấy cho mình một cái bình bia đá, bỗng nhiên uống ừng ực một lúc mấy ngụm.

Hạ Tuyên Dương lập tức khẩn trương hơn, Nghiêm Mẫn Hành muốn nói cái gì vậy, thế mà còn cần phải uống trước chất cồn để tăng thêm lòng dũng cảm nữa!

Anh cũng uống thêm mấy ngụm nước ấm, còn hít vào một hơi thật sâu.

Nghiêm Mẫn Hành dùng hết khả năng bình ổn giọng nói, nói ra một tràng: "Dương Dương, em có muốn biết vì sao vào tháng thứ nhất sau khi nhận giấy chứng nhận kết hôn với em, thái độ của anh với em rất lạnh nhạt, nhưng sau cái lần ngẫu nhiên gặp mặt em ở khách sạn, thái độ của anh lại thay đổi rất là nhiều. Sau này khi em trở về nhà chính ăn cơm, thái độ anh đối với em cũng có sự thay đổi rõ ràng không?"

Hạ Tuyên Dương vô thức nói: "A, vậy không phải là anh biết em sắp phân hoá nên thèm thuồng đuôi cá của em à?"

Nghiêm Mẫn Hành ngồi xuống bên người Hạ Tuyên Dương, bất đắc dĩ đưa tay sờ lêи đỉиɦ đầu mềm mại của thiếu niên: "Không phải, em suy nghĩ kỹ một chút đi, lần đầu tiên lúc em vừa mới về nhà chính thì thái độ của anh dành cho em đã hòa hoãn đi rất nhiều rồi. Mà trong khi đó, cho đến tận giờ ăn cơm, sức ăn của em tăng nhiều, lúc ngủ trưa thấy em tắm rửa, tư thế đi có chút kỳ quái, anh mới chỉ hơi hoài nghi về việc em có thể phân hoá thôi."

Hạ Tuyên Dương cẩn thận nghĩ nghĩ, hình như thật sự là có chuyện như vậy. Lúc đó anh lần đầu đến nhà chính Nghiêm gia, thì đã tặng cho Nghiêm Mẫn Hành một cái thùng ngâm chân màu hồng phấn, Nghiêm Mẫn Hành rõ ràng không quá thích món quà này, nhưng cũng không biểu hiện ra sự tức giận.

Thái độ đối với anh rõ ràng cũng ôn hòa hơn nhiều so với một đêm trước ở khách sạn, nhưng mà lúc ấy Hạ Tuyên Dương chỉ nghĩ là vì có ông Nghiêm ở đấy, ở trước mặt ông nội nên Nghiêm Mẫn Hành mới giả bộ khiêm tốn có lễ một chút.

Hạ Tuyên Dương cẩn thận mà hỏi thăm: "Nếu như không phải là bởi vì em có thể thay đổi thành nhân ngư, anh mới chuyển biếи ŧɦái độ, thì là bởi vì cái gì?"

Ở hành lang khách sạn, lần ngẫu nhiên gặp mặt kia, cũng là lần đầu tiên anh gặp Nghiêm Mẫn Hành sau khi anh vừa mới xuyên qua thế giới này.

Lúc ấy thái độ Nghiêm Mẫn Hành đối với anh chỉ có lạnh nhạt, xa cách, và ẩn nhẫn chán ghét.

Ngày kế tiếp lần thứ hai gặp mặt ở nhà chính, Nghiêm Mẫn Hành dường như đã bớt chán ghét anh rất nhiều... mà còn có thêm rất nhiều sự phán xét và thăm dò, chẳng lẽ, Nghiêm Mẫn Hành đã phát hiện ra anh và nguyên thân không giống nhau rồi sao?

Hạ Tuyên Dương không tự giác nắm chặt chén nước trong tay.

Nghiêm Mẫn Hành nói khẽ: "Bởi vì, cái đêm ở khách sạn, chỉ sau khi tiếp xúc ngắn ngủi với em, chứng bệnh của anh đã được giảm bớt đi một cách thần kì."

Hạ Tuyên Dương ngẩn ngơ, không ngờ lại là câu trả lời như vậy.

Nghiêm Mẫn Hành tiếp tục giải thích, nguyên nhân chủ yếu mà thân thể của anh hư nhược, cũng không phải là bởi vì chứng bệnh kén ăn, mà là vì chứng mất ngủ kéo dài hơn nửa năm, mỗi ngày nhiều nhất cũng chỉ có thể ngủ một đến hai giờ.

Trải qua nhiều ngày như thế, Nghiêm Mẫn Hành cũng không còn có tâm trạng ăn uống nữa, tinh thần lúc nào cũng căng thẳng, thường xuyên rơi vào trạng thái cáu gắt đè nén.

Bởi vì ngủ không ngon ăn không ngon nên ngoại trừ ở trước mặt ông cụ Nghiêm và hai vị trưởng bối bên ngoại là ông ngoại và bà ngoại, Nghiêm Mẫn Hành anh đều phải tận khả năng tỏ ra bình thường để tránh cho bọn họ lo lắng ra thì thái độ đối với những người khác luôn là một bộ mặt lạnh, không hề có chút sự kiên nhẫn nào, chứ đừng nói đến một nam thê được hời mà Đái Anh Huệ đưa qua, người đã từng yêu thích em trai của anh là Hạ Tuyên Dương.

Cái đêm ở khách sạn, vị nam thê một tháng không gặp kia không những nửa đêm đi ra từ phòng em trai anh, mà còn mặt dày dám đến tìm anh đòi tiền tiêu vặt...

Nếu là ngày trước, Nghiêm Mẫn Hành có khi đã trực tiếp sai người đuổi anh ta ra ngoài rồi.

Thế nhưng lần đó, anh cũng không biết thế nào lại thật sự ngoan ngoãn đưa tiền cho Hạ Tuyên Dương.

Mặc dù Hạ Tuyên Dương cảm thấy thái độ của Nghiêm Mẫn Hành dành cho anh ngày đầu tiên rất lãnh đạm, nhưng cũng không đến mức "Ác liệt".

Nghiêm Mẫn Hành nói ra cảm thụ của mình từ sau đêm đó được gặp Hạ Tuyên Dương: "Lúc ấy anh hình như có thể ngửi thấy từ trên người em một mùi sữa thơm cực kì nhạt... Có lẽ, chính là mùi vị này đã khiến cho anh dễ dàng tha thứ cho em vào lần đó như vậy."

Hạ Tuyên Dương vô thức phản bác: "Nói bậy, trên người của em làm sao có thể có mùi sữa thơm được? Nếu có thì tại sao em chưa bao giờ ngửi thấy. Hơn nữa, mỗi ngày chỉ ngủ một giờ thì thân thể của anh làm sao mà chịu được? Anh bây giờ đã tốt hơn chưa?"

Nghiêm Mẫn Hành không ngờ là Hạ Tuyên Dương lại để ý đến chuyện này, Hạ Tuyên Dương gần như không hề tức giận vì bị xem như là "Thuốc" mà còn quan tâm đến tình trạng cơ thể của anh có khỏe mạnh hay không.

Nghiêm Mẫn Hành thoáng nhẹ nhàng thở ra, mấy câu nói sau cũng ngay thẳng hơn một chút.

"Cái đêm mà gặp được em, một người từ trước đến nay chỉ có thể ngủ được một tiếng là anh, lần đầu tiên có thể ngủ những hai tiếng."

"Cho nên, ngày hôm sau anh mới cố ý bảo em về nhà chính Nghiêm gia ăn cơm, anh cảm thấy chỉ cần ở cùng em một chút, nói chuyện với em một chút thì đã có thể ngủ được tận hai tiếng. Nếu như tiếp xúc với em nhiều hơn một chút, ví dụ như, bóp mặt của em... Hoặc ngủ trưa cùng với em, nói không chừng sẽ có hiệu quả tốt hơn."

Nghiêm Mẫn Hành dừng một chút: "Sự thật chứng minh, anh đã đoán đúng, ngày đó giữa trưa cùng ngủ với em ở trên một cái giường, anh thực sự đã ngủ được một giấc ngủ dài nhất nửa năm qua của anh, đến tận bảy giờ buổi tối mới tỉnh được."

Hạ Tuyên Dương nhớ lại, cái ngày lần đầu tiên về nhà chính, anh chẳng những ăn nhiều, mà còn ngủ một giấc từ một giờ xế chiều đến tận hơn bảy giờ tối ngày hôm sau.

Lúc ấy trong đầu anh tràn đầy ý nghĩa tưởng là mình sắp mắc phải căn bệnh nan y kỳ quái gì đó, chứ hoàn toàn không biết là Nghiêm Mẫn Hành chỉ tỉnh sớm hơn anh có nửa tiếng.

Nghiêm Mẫn Hành tiếp tục nói: "Cho nên, sau này anh mới cố ý bảo dì Vương làm Phật Nhảy Tường, và một chút điểm tâm nhỏ để dụ dỗ em về nhà chính ăn. Sau khi em phân hoá thành nhân ngư, anh còn muốn dẫn em đến ở cùng anh trong Hương Giang Uyển, cũng đưa ra yêu cầu được nằm cùng giường với em."

Hạ Tuyên Dương: ...

Khi đó mặc dù cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng Hạ Tuyên Dương cũng chỉ cho là Nghiêm Mẫn Hành thèm thuồng đuôi cá của anh mà thôi.

Nghiêm Mẫn Hành đã hứa là nếu không có sự cho phép của anh thì sẽ không đυ.ng vào anh, còn đồng ý chuyển một tầng cao nhất ở Hương Giang Uyển cho anh...

Lúc ấy Hạ Tuyên Dương vì tiền mà thay đổi, không chút do dự đáp ứng.

Không ngờ, những chuyện mà Nghiêm Mẫn Hành làm, dự tính ban đầu thật ra không phải là vì thèm đuôi cá của anh, mà là có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ trong lòng —— bởi vì ngủ cùng với anh nên chứng mất ngủ của Nghiêm Mẫn Hành mới có thể được chữa trị, mới có thể có được một giấc ngủ bình thường.

Hạ Tuyên Dương không biết hiện tại mình đang có cảm giác gì, tức giận thì không đến. Bởi vì chỉ cần đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, nếu như đổi thành anh, mỗi ngày chỉ có thể ngủ một tiếng, thân thể đã sắp sụp đổ, không chống đỡ được bao giờ là sẽ ra đi. Bây giờ gặp phải một loại thuốc có thể giúp cho anh yên giấc thì nếu là anh, anh cũng sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp để giữ người đó ở bên người mình.

Những cam kết mà Nghiêm Mẫn Hành hứa với anh, anh ấy đều làm được, chưa từng ép buộc anh.

Nhưng trong lòng Hạ Tuyên Dương không hiểu sao vẫn có chút đau buồn, anh còn tưởng rằng Nghiêm Mẫn Hành yêu anh vô cùng, còn từng cảm động rất nhiều lần, còn nghĩ anh ấy vì anh mà thay đổi thành cong, thậm chí vì yêu làm 0...

Kết quả Nghiêm Mẫn Hành cẩn thận với anh từng li từng tí như vậy, chỉ là bởi vì anh ấy căn bản không thể rời khỏi anh, cần viên thuốc hình người này là anh.

Nghiêm Mẫn Hành nhìn thấy thần sắc trên mặt Hạ Tuyên Dương không đúng lắm, trầm thấp hỏi: "Dương Dương, em không có gì muốn nói với anh sao?"

Giọng nói Hạ Tuyên Dương không mấy lưu loát: "Lúc gặp phải tên lưu manh, anh vội vàng đẩy em ra trước, cũng là vì nghĩ đến việc em là thuốc của anh sao?"

Nghiêm Mẫn Hành rất nhanh lắc đầu: "Dĩ nhiên không phải. Mặc dù nguyên do hồi đầu anh tiếp cận em quả thực không hề thuần túy, nhưng trong quá trình qua lại, tiếp xúc, anh thật sự rất thích em, bị em hấp dẫn... Dương Dương, cho dù em không thể chữa bệnh cho anh, anh cũng không muốn chia tay với em, đời anh sẽ chỉ có mình em."

Dây thần kinh căng thẳng trong đầu Hạ Tuyên Dương đột nhiên buông lỏng, thong thả đặt chén nước uống xong lên trên bàn trà.

Nếu như hôm nay là ngày mà trước khi sự kiện tên lưu manh tấn công Nghiêm Mẫn Hành xảy ra, Nghiêm Mẫn Hành thẳng thắn nói với anh chuyện này, Hạ Tuyên Dương có lẽ còn hoài nghi về tính chân thực trong lời nói của anh ta.

Nghiêm Mẫn Hành đã dùng hành động để chứng minh, đó là vào lúc đứng trước nguy hiểm, anh ấy thực sự coi an toàn của Hạ Tuyên Dương hơn cả mạng sống của mình.

Mặc dù bọn họ là vợ chồng, nhưng quan hệ lại khá là lúng túng, anh còn có quá khứ từng thích người em trai cùng cha khác mẹ luôn đối nghịch với Nghiêm Mẫn Hành là Nghiêm Tu Lãng nên muốn ngay từ đầu Nghiêm Mẫn Hành đã thẳng thắn với anh một chuyện quan trọng như vậy, thậm chí còn liên quan đến chuyện thân thể khỏe mạnh và tuổi thọ của Nghiêm Mẫn Hành thì chắc chắn là không thể nào.

Bây giờ Nghiêm Mẫn Hành đồng ý chủ động thẳng thắn với anh, nói rõ Nghiêm Mẫn Hành đã thật sự đặt anh lên trên đầu trái tim, không muốn có bất kỳ sự giấu giếm nào đối với anh nữa.

Trước khi xác định người bạn đời của mình là một người tuyệt đối có thể tin thì người bình thường chắc chắn là sẽ có khuynh hướng bảo thủ bí mật quan trọng của mình, để tránh trường hợp sự an toàn sinh mệnh của mình bị người kia uy hϊếp, thì cũng không có gì là sai cả.

Hạ Tuyên Dương trầm mặc một hồi lâu, nhỏ giọng nói: "Anh Hành, thật ra em cũng có chuyện giấu anh."

Trái tim vẫn luôn lơ lửng của Nghiêm Mẫn Hành cũng thoáng buông xuống một chút xíu, nhìn thấy Hạ Tuyên Dương không quá là tức giận bởi vì chuyện anh coi Hạ Tuyên Dương là thuốc thì anh đã rất yên tâm rồi.

Nhưng nhìn thấy bộ dáng này của Hạ Tuyên Dương, trái tim vừa mới buông xuống của Nghiêm Mẫn Hành lại tiếp tục nhấc lên.

Anh thăm dò nắm chặt một cái tay khác của Hạ Tuyên Dương: "Ừm, em nói đi, anh nghe."

Nghiêm Mẫn Hành đã sớm nghĩ kỹ, mặc kệ Hạ Tuyên Dương nói cái gì, chỉ cần bọn họ yêu thương lẫn nhau thì anh sẽ không bao giờ buông tay.

Câu đầu tiên Hạ Tuyên Dương đã thẳng thắn thừa nhận: "Em không phải là Hạ Tuyên Dương trước kia từng ký giấy chứng nhận kết hôn với anh."

Nghiêm Mẫn Hành cầm tay Hạ Tuyên Dương, sức lực đột nhiên lớn hơn mấy phần, mắt anh sâu thẳm, hít vào một hơi, nói: "Ừm, em nói tiếp đi."

Hạ Tuyên Dương nhìn thấy phản ứng của Nghiêm Mẫn Hành... Hình như cũng không quá kịch liệt?

Vậy thì anh sẽ tiếp tục.

Hạ Tuyên Dương: "Thật ra linh hồn của em đến từ một thế giới khác, ở thế giới của bọn em không hề tồn tại sinh vật nào là nhân ngư, đàn ông cũng không thể sinh con. Thế giới này của các anh ở trong mắt em chỉ là một cuốn tiểu thuyết đam mỹ hướng nam nam, em ở thế giới cũ cũng tên là Hạ Tuyên Dương. Sau khi hoàn thành buổi hòa nhạc cáo biệt giải nghệ, em bởi vì sốt cao và quá mệt mỏi nên đã té xỉu bất tỉnh. Chỉ là lúc vừa mới mở mắt ra, em đã xuyên vào Hạ Tuyên Dương trong sách, cái đêm mà em bắt gặp anh ở chỗ hành lang ở khách sạn cũng chính là trước mấy phút mà em vừa mới xuyên qua đó."

Nói một hơi, Hạ Tuyên Dương vô cùng bất an chờ đợi phản ứng của Nghiêm Mẫn Hành.

Cũng không biết người này sẽ tin tưởng lời anh nói, hay là coi anh như bệnh nhân tâm thần nữa...

Hạ Tuyên Dương vốn chỉ muốn thẳng thắn với Nghiêm Mẫn Hành là mình không phải là Hạ Tuyên Dương ban đầu, về phần thực chất thế giới này là một quyển sách thì anh chỉ muốn mập mờ cho qua. Bởi vì không có người nào có thể tiếp nhận được việc cái thế giới mà mình sinh sống từ nhỏ đến lớn ở trong mắt người khác lại chỉ là một cuốn tiểu thuyết hư vô, còn bị một cái người gọi là "Tác giả" sắp xếp xong xuôi số phận.

Nhưng mà Nghiêm Mẫn Hành vừa nãy cũng đã thẳng thắn với anh tất cả bí mật của anh ta nên Hạ Tuyên Dương cũng không muốn giấu diếm bất cứ chuyện gì với Nghiêm Mẫn Hành.

Dù sao, trong nguyên văn, kết cục của Nghiêm Mẫn Hành cũng là... Tráng niên mất sớm. Hiện tại mặc dù rất nhiều thứ trong kịch bản đã cải biến, nhưng những người ở Nghiêm gia kia thì vẫn còn có sát ý, muốn tiêu diệt Nghiêm Mẫn Hành.

Nếu sau khi nói ra việc thế giới ở đây là trong một quyển sách mà Nghiêm Mẫn Hành vẫn tin tưởng thì anh sẽ có thể nói một vài phần kịch bản mà mình biết cho Nghiêm Mẫn Hành nghe.

Nhưng mà, Hạ Tuyên Dương chỉ là một độc giả gà mờ chỉ xem mỗi mở đầu và kết cục của nguyên thân, những gì anh biết về kịch bản nguyên văn thật ra cũng không nhiều .

Nếu như sớm biết mình sẽ xuyên vào cuốn sách này, anh chắc chắn sẽ đọc toàn văn trôi chảy!

Nghiêm Mẫn Hành đúng là rất khϊếp sợ, anh từ lâu đã sớm cảm giác được Hạ Tuyên Dương bây giờ và "Hạ Tuyên Dương trước kia" có tính cách hoàn toàn không giống nhau.

Hơn nữa, trước kia mặc dù Hạ Tuyên Dương có khả năng hát nhảy cơ bản, nhưng trình độ ca hát vũ đạo không thể nào chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà đột nhiên tăng mạnh như vậy được.

Bây giờ đến cả phương diện diễn xuất của Hạ Tuyên Dương cũng được rất nhiều người khen là có thiên phú... Nếu trước kia Hạ Tuyên Dương có năng khiếu như vậy thì anh ta chắc chắn sẽ không bao giờ lựa chọn con đường xuất đạo hạng chót.

Nghiêm Mẫn Hành vốn tưởng đây là nhân cách thứ hai của Hạ Tuyên Dương, cho dù là cùng một thân thể, nhưng các nhân cách khác biệt am hiểu chuyện không giống nhau cũng là điều rất bình thường.

Chỉ là anh thực sự không ngờ, Hạ Tuyên Dương lại là người bị xuyên vào trong tiểu thuyết, thậm chí còn là xuyên thư.

Nghiêm Mẫn Hành tiêu hóa một hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Vậy em ở thế giới cũ chắc chắn là một đại minh tinh rất có danh khí đúng không? Tuổi tác hẳn là cũng sẽ không quá lớn, vì sao lại lựa chọn tổ chức một buổi hòa nhạc cáo biệt trong khi tuổi còn trẻ như vậy?"

Hạ Tuyên Dương không ngờ, trọng điểm Nghiêm Mẫn Hành để ý lại là cái này.

Ánh mắt anh lóe lên, anh nói: "Khụ khụ, cũng là vì làm minh tinh thật sự không có gì ngầu cả, mà lúc ấy ở trong ngành em cũng đã được cả danh, cả lợi, trong nhà có một mỏ khoáng hái ra tiền, mà tiền em tự mình kiếm được cũng đủ để em tiêu sái cả đời... Cho nên, em muốn thử những cuộc đời khác nhau, tìm người mình yêu thích để kết hôn, trải qua một cuộc sống bình thường thoải mái. Nếu có bạn gái, em cũng không muốn bởi vì công việc mà phải xa cách với cô ấy, mà em muốn tận hết khả năng chăm..."

Nói đến đây, Hạ Tuyên Dương vội vàng che miệng.

Nghiêm Mẫn Hành: "Ồ, bạn gái. Rất tốt, em từng nói trước kia em là thẳng nam, anh vốn không tin, anh thật là ngốc, thật đấy. Có lẽ đến cả việc về sau gia đình có mấy đứa bé em cũng đã nghĩ kỹ rồi đúng không?"

Hoá ra, thế giới kia của bọn họ không hề có nhân ngư, Hạ Tuyên Dương vẫn luôn là thân phận của một "Người đàn ông", còn là một thẳng nam chân chính.

Giờ nghĩ lại, Nghiêm Mẫn Hành lập tức hiểu rõ vì sao trước kia Hạ Tuyên Dương lại kiên trì muốn làm 1 như vậy, sau này bọn họ thật sự doi với nhau, Hạ Tuyên Dương cũng rất là kháng cự chuyện có con.

Nghiêm Mẫn Hành cảm thấy chuyện này thực sự không thể tưởng tượng nổi, nhưng lại vô cùng hợp tình hợp lý.

Hạ Tuyên Dương vội vàng nói: "Không đâu, thật đó, trước kia em còn chưa yêu ai, cũng chưa từng thích ai. Mẹ em có gửi cho em ảnh của ba chị gái nhỏ, bảo là em tranh thủ để nào mang về nhà ra mắt, nhưng em còn chưa kịp thêm Wechat của bọn họ..."

Nói đến đây, Hạ Tuyên Dương chợt cảm thấy không đúng lắm, vội vàng ngậm miệng.

Nghiêm Mẫn Hành nói với ngữ khí đầy ghen tuông: "Ba chị gái nhỏ? Cũng đã xem mặt mũi của nhau rồi? Chưa kịp thêm Wechat, em cảm thấy thật sự đáng tiếc đúng không?"

Hạ Tuyên Dương lúng túng nói: "Khụ khụ, em không có nói như vậy nha. Đó cũng là chuyện trước khi quen biết anh mà."

Hạ Tuyên Dương lúng túng chuyển chủ đề: "Anh Hành, anh có tin tưởng lời em nói không? Vậy anh không muốn biết ở trong sách anh là kiểu nhân vật như thế nào, số phận sẽ ra làm sao hay sao?”

Nếu như anh biết mình đang sống trong một thế giới mà thế giới đó chỉ là một bản tiểu thuyết thì việc chắc chắn anh phải quan tâm trước hết, chính là số phận của mình.

Nghiêm Mẫn Hành không hổ là BOSS, nghe xong mà vẫn khá là bình tĩnh!

Hoặc nói đúng hơn, Nghiêm Mẫn Hành thật sự yêu thích anh, và ngay lúc này, điều đầu tiên mà anh ấy chú ý lại là câu chuyện của anh ở thế giới thực, muốn hiểu nhiều hơn về anh.

Hạ Tuyên Dương cảm giác thật ấm lòng, cũng cầm ngược tay của Nghiêm Mẫn Hành.

Nghiêm Mẫn Hành nói: "Từ cái thái độ của em lúc trước, ban đầu ở hành lang khách sạn khi đó, lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đầu tiên là sợ hãi run lẩy bẩy, sau đó lại dám lớn gan cò kè mặc cả yêu cầu anh cho em tiền tiêu vặt thì anh đoán ở trong quyển sách mà em đọc, anh chắc chắn không phải là kiểu người gì lương thiện. Còn nhân vật "Hạ Tuyên Dương" mà em xuyên vào này rất có thể cũng sẽ có một kết cục không mấy tốt đẹp, ít nhiều cũng sẽ có quan hệ gì đó với anh, cho nên em mới sợ anh. Nhưng sau đó em lại cảm thấy em chỉ cần tránh đi những cái điểm mấu chốt khiến em phải chết thì sẽ an toàn, nên em mới cảm thấy anh dường như cũng không đáng sợ như vậy."

Dừng một chút, Nghiêm Mẫn Hành tiếp tục nói: "Từ lúc em xuyên qua thì đã vạch mặt với Hạ Gia Ngôn, còn phân rõ giới hạn với Nghiêm Tu Lãng thì có thể thấy kết cục bi kịch của nhân vật "Hạ Tuyên Dương" này chắc chắn cũng liên quan phần nào đến hai người bọn họ."

Hạ Tuyên Dương trợn mắt há hốc mồm, anh hoàn toàn không nhắc đến kịch bản nguyên văn của quyển sách này, thế mà Nghiêm Mẫn Hành lại có thể đoán được không sai một chữ nào!

Hạ Tuyên Dương chấn kinh: "Anh Hành, suy đoán của anh hoàn toàn chính xác!"

Nghiêm Mẫn Hành mỉm cười nói: "Anh dám chắc chắn, anh là chân thật, em cũng là chân thật, trong thế giới hiện thực, cho dù có những diễn biến đã được định trước, thế nhưng đó cũng chỉ là một loại khả năng trong đó mà thôi, không có cái gì là tuyệt đối không thể cải biến. Hiện tại, cái gọi là kịch bản, chắc chắn là đã hoàn toàn phát triển khác với những gì em đọc được ở nguyên văn đúng không?"

Hạ Tuyên Dương không nhịn được giơ ngón tay cái lên: "Anh Hành, anh thật sự lợi hại!"

Nghiêm Mẫn Hành ôn nhu đè bả vai Hạ Tuyên Dương lại, bảo Hạ Tuyên Dương đối mặt chính diện với anh.

"Dương Dương, số phận vốn dĩ được định trước của anh phần lớn đều là bi kịch, có đúng hay không? Kỳ thật không cần em nói, anh cũng biết được chuyện đó, nếu không có em, anh cũng không sống được thêm mấy năm nữa, nhưng mà cho dù anh có chết thì anh cũng sẽ không bỏ qua cho những người đã hại anh đâu. Nhưng mà anh đã gặp em, hết thảy mọi việc đều không còn giống như vậy nữa, anh hiện tại chỉ quan tâm đến một chuyện —— "

"Đó chính là, liệu em có đột nhiên biến mất, sau đó trở lại thế giới cũ mà em từng sống hay không?"

Từ thái độ mềm mại của Hạ Tuyên Dương đối với anh, Nghiêm Mẫn Hành rất xác định, bởi vì Hạ Tuyên Dương cũng dấu diếm với anh một chuyện rất quan trọng, bởi vậy mà Hạ Tuyên Dương mới không quá mức để ý đến việc anh ngay từ đầu coi Hạ Tuyên Dương là thuốc, và cũng che giấu chuyện này với Hạ Tuyên Dương.

Hạ Tuyên Dương có lẽ cũng thật sự yêu anh, nhìn cách Hạ Tuyên Dương coi trọng cảm thụ của anh như vậy, hơn hẳn so với những người khác. Cho nên mới lựa chọn nói chuyện quan trọng như vậy, một bí mật không thể tưởng tượng như vậy cho anh.

Trước kia Nghiêm Mẫn Hành chỉ cho là Hạ Tuyên Dương có nhân cách thứ hai, nên rất lo lắng một ngày nào đó Hạ Tuyên Dương sẽ đột nhiên biến mất...

Nhưng cho dù nhân cách thứ hai có biến mất thì nhân cách đó cũng chỉ ẩn tàng vào chỗ sâu trong óc, vẫn còn có cơ hội "Tỉnh lại".

Nhưng linh hồn của Hạ Tuyên Dương lại đến từ một thế giới khác, nếu anh biến mất thì Nghiêm Mẫn Hành thực sự không biết sẽ phải đi đâu mới có thể tìm được anh.

Trong lòng Nghiêm Mẫn Hành rất là bất an và khủng hoảng.

Hạ Tuyên Dương cảm nhận được một phần bất an này, nhẹ nhàng ôm lấy Nghiêm Mẫn Hành: "Yên tâm đi, anh Hành, Hạ Tuyên Dương bên trong thân thể này hẳn là cũng xuyên qua em ở thế giới bên kia, tiếp nhận cuộc sống của em. Em có dự cảm, em chắc là sẽ không thể quay về."

Trước kia Hạ Tuyên Dương rất mong chờ có thể trở về, dù sao anh ở một thế giới khác cũng có cha mẹ, em gái, có rất nhiều người bạn tốt đã qua lại nhiều năm, có đống gia sản vô cùng phong phú, còn có vô số fan hâm mộ yêu thích anh.

Thế nhưng ở cái thế giới này, anh bây giờ cũng có một người mà anh không thể bỏ lại được, người yêu của anh, Nghiêm Mẫn Hành.

Cha mẹ người thân đều là những người ở trong cuộc sống của mình một khoảng thời gian nhất định, chỉ có bạn đời, chỉ có người yêu, mới là người đi cùng mình thật dài thật lâu.

Nếu có thể, Hạ Tuyên Dương rất muốn trở về thăm bọn họ, nhưng nếu nhất định phải chọn một trong hai, trong lòng Hạ Tuyên Dương bây giờ vẫn có xu hướng thiên vị Nghiêm Mẫn Hành hơn.

Cho dù là cha mẹ người thân, bọn họ cũng chưa chắc có thể đã làm ra được việc khi thấy nguy hiểm tiến đến, phản ứng đầu tiên sẽ là đẩy anh ra trước tiên, nhưng mà Nghiêm Mẫn Hành làm được.

Nghiêm Mẫn Hành ôm chặt lấy Hạ Tuyên Dương, giống như là sợ thiếu niên trong ngực đột nhiên biến mất: "Ừm, nói xong rồi, không cho phép đi nữa, về sau em là của anh, chỉ của một mình anh thôi."

Sau khi cuộc thổ lộ tâm tình với nhau kết thúc, bởi vì cả hai đều có chỗ giấu diếm nhau, cũng đều có chỗ bất đắc dĩ và nỗi khổ tâm trong lòng, cho nên, ai cũng không dám trách cứ ai, cũng bởi vì đối phương thẳng thắn nên hai người mới có thể tiến vào giai đoạn chân chính tâm ý hỗ thông.

Lẳng lặng ôm một hồi xong, Hạ Tuyên Dương nhỏ giọng hỏi: "Cho nên, anh Hành, hiện tại, em có thể hủy cái máy bay cup kia không?"

Chuyện nặng nề đã nói xong, Dương Dương rất muốn có thể cùng nhau vui sướиɠ làm 1 một lần!