Chương 11: Tìm thao sao

Cuối cùng hai người cũng không thảo luận thêm về đề tài này nữa, Trần Tùng bị tiếng chuông điện thoại chen ngang, hình như là có việc gấp cần đi xử lý, chỉ làm Cố Nịnh ăn hết bữa sáng.

Trước khi đi, Trần Tùng nói cô tối nay sáu giờ chờ anh ở dưới lầu, anh sẽ đưa cô đi ăn cơm.

Cố Nịnh ngoan ngoãn gật đầu: "Biết rồi."

Cô chưa bao giờ tìm đi hiểu nghề nghiệp của anh là gì, chỉ biết anh và những người anh em của mình làm ăn cùng nhau.

Cụ thể là làm gì thì cô cũng chẳng rõ lắm, dù sao thì chính là có cái thanh danh trong gia tộc không tốt lắm.

Nhưng cô sẽ không can thiệp Trần Tùng.

Dẫu sao thì anh làm gì thì cũng là quyền tự do của anh, chỉ cần không chạm đến ranh giới cuối cùng của pháp luật là được. Đổi lại là vị trí của mình, cô cũng không thích người khác chỉ trỏ lên lựa chọn của mình.

Cố Nịnh ăn xong liền về phòng học tập, vì phòng ngừa bị quấy rầy nên cô bật chế độ im lặng cho điện thoại.

Cô học từ chín giờ sáng đến mười hai giờ trưa, cái mông của cô đã bị đau do ngồi quá lâu, đứng lên duỗi lưng, lật điện thoại đang úp ngược lại trên bàn, phát hiện đã có quá trời thông báo.

Thông báo mới nhất là của cô bạn ngồi cùng bàn của cô Nhậm Linh, cô có gửi vài tin nhắn.

Nhậm Linh Không Thích Chuông: Cục cưng à, bài thi số học cậu làm xong chưa, cho tớ xem đáp án với.

Cố Nịnh vừa thấy tin nhắn này liền lấy đề thi vừa cắt đi ra, mở camera chụp vài tấm sau đó lựa kỹ gửi cho cô.

Chanh Nhỏ: Có vài câu tớ cũng không chắc đáp án đâu.

Nhậm Linh ngay lập tức trả lời.

Nhậm Linh Không Thích Chuông: Tớ yêu cậu! Cậu mà làm bài là xác suất đúng 99%. À phải rồi, Cố Nịnh bây giờ cậu có rảnh không, tớ muốn tâm sự về anh của cậu (Tâm hoa nộ phóng JPG)

Cố Nịnh cúi đầu nhìn tin nhắn trên màn hình điện thoại, có hơi ngơ ngẩn, chậm chạp đánh chữ.

Chanh Nhỏ: Tại sao lại nói đến anh ấy?

Nhậm Linh Không Thích Chuông: Rất đẹp trai, đẹp trai như muốn lấy mạng tớ vậy! Nhìn rất tuyệt, bỏ xa mấy thằng con trai lớp ta mấy con phố á, lại cao nữa, bất quá tối hôm qua cậu đứng cạnh anh ấy nhìn như đứa con nít ấy, ha ha ha.

Cố Nịnh không phản bác được.

Không đợi Cố Nịnh trả lời lại cô đã gửi một tin nhắn mới.

Nhậm Linh Không Thích Chuông: Anh của cậu còn độc thân không vậy?

Cố Nịnh không vội trả lời mà suy nghĩ trong giây lát. Trần Tùng tuy không có bạn gái, nhưng anh lại có một cô vợ nhỏ là cô, chắc chắn không thể nào là độc thân rồi.

Chanh Nhỏ: Anh ấy, không độc thân.

Nhậm Linh Không Thích Chuông: Được thôi, tớ biết ngay những người cực phẩm như vậy đều là hoa đã có chủ, haizz, là tớ si tâm vọng tưởng rồi, a a a. Không quấy rầy cậu học bài nữa, mai đi học gặp lại nha!

Chanh Nhỏ: Ngày mai gặp lại.

Cố Nịnh trả lời lại tin nhắn của Nhậm Linh xong liền đi xem khung chat của Trần Tùng, lúc mười một rưỡi anh có gửi một tin nhắn wechat.

Trần Tùng: Tức phụ nhi, anh có đặt đồ ăn ngoài, mười hai giờ người ta giao, chớ có học quên thời gian.

Leng keng, tiếng chuông cửa bên ngoài vang lên.

Cố Nịnh đi lấy phần đồ ăn mới trả lời tin nhắn của Trần Tùng.

Chanh Nhỏ: Em lấy rồi.

Có lẽ Trần Tùng đang bận, không trả lời cô. Cố Nịnh mở thức ăn ngoài ra, mùi thơm phức của đồ ăn xộc lên mũi, cô ngồi trên ghế húp một ngụm canh trước, cảm giác vô cùng thoải mái.

Đồ ăn mà anh đặt toàn là những món cô thích, sườn kho tương, bắp cải cay ngọt, một cặp cánh gà chiên, một phần canh gà già hầm.

Cơm nước xong xuôi bụng nhỏ của cô nhô lên, cô muốn thư giãn một tí, ngồi trong phòng khách xem tivi.

Cố Nịnh tựa lưng lên sô pha xem một bộ phim hài, hai chân nhỏ quơ quơ.

Mới xem được một nửa chuông điện thoại của cô vang lên.

Mở nhấn nghe đã nghe được tiếng khóc nức nở của Nhậm Linh: "Cố Nịnh, em tớ, em tớ bị những tên xã hội đen bắt vào sòng bạc rồi, cha mẹ tớ lại không có ở nhà, cậu có thể, hu hu hu."

Cố Nịnh sững sờ: "Sòng bạc? Em trai của cậu không phải còn chưa trưởng thành sao? Sao lại vào sòng bạc?"

Đối với những học sinh như cô thì sòng bạc quá xa lạ, bình thường chẳng bao giờ tiếp xúc.

Nhậm Linh thút thít, dường như cũng bị doạ sợ, nói chuyện không hề có logic: "Thằng nhóc thối này, để bọn họ đánh chết luôn đi. Tớ cũng không biết nữa, cậu có thể cùng đi với tớ đi tìm nó không."

Cô tắt TV, mặc dù cũng có hơi khϊếp đảm nhưng cũng đồng ý: "trước tiên cậu phải ngừng khóc cái đã, tớ, tớ đưa cậu đi."

*

Sòng bạc là nơi ngư long hỗn tạp, vô cùng ồn ào.

Cố Nịnh và Nhậm Linh đứng trước cổng sòng bạc lo lắng bất an, các cô vào không được. Ngay ở cổng sòng bạc có người canh giữ, lại là hai người đàn ông có hình xăm lớn ở cánh tay, nhìn rất hung ác.

Đôi mắt của Nhậm Linh bị sưng lên do khóc: "Làm sao bây giờ, chúng ta không vào được."

Cố Nịnh cũng không biết phải làm thế nào nữa, trước giờ cô cũng chẳng gặp qua chuyện như vậy, cũng chưa từng giải quyết chuyện như này: "Hay là, chúng ta báo cảnh sát đi?"

Người đàn ông có thính lực rất tốt, nhhe thấy các cô muốn đi báo cảnh sát thì trừng mắt nhìn hai cô, không có ý tốt hung dữ nói: "hai nhóc hình như vẫn còn là học sinh nhỉ, lông còn chưa mọc hết đã tới nơi này, tìm thao sao?"

Người đứng bên cạnh hắn cất tiếng cười to.

Gương mặt của Cố Nịnh và Nhậm Linh trong nháy mắt đỏ lên, không hẹn mà cùng lùi lại phía sau mấy bước.

Tiếng cười đột nhiên biến mất, tên đàn ông vừa nói lời thô tục bỗng bị đá một cái quỳ xuống đất, các cô hình như còn nghe thấy tiếng xương gãy. Trần Tùng từ trong sòng bạc đi ra: "Tao thấy mày đang muốn chết thì phải."