Chương 12: Đang ở trên đường đừng hôn em

Cố Nịnh thấy Trần Tùng, não đứng máy một hồi. Cô hơi tỉnh táo lại ngẩng đầu, không biết tại sao anh lại xuất hiện ở sòng bạc.

Hay vốn dĩ, công việc của Trần Tùng có liên quan đến sòng bạc?

Nhậm Linh cũng thấy Trần Tùng, hai mắt sưng như hạt đào vừa chớp vừa nháy. Cô quên cả khóc, lúng ta lúng túng hỏi: "Cố Nịnh, tớ nhìn lầm rồi sao, sao người kia giống anh của cậu vậy?"

Người đàn ông đứng gác cổng sòng bạc bị đá một cái, sai khi đứng lên vốn còn đang tính chửi người kia một trận, nhưng thấy là Trần Tùng thì eo lại thấp xuống vài độ: "Anh Tùng."

Cố Nịnh không lên tiếng đứng đấy.

Trần Tùng đi đến trước mặt cô, nhìn một lần từ đầu đến chân, thấy cô không sao sắc mặt mới tốt hơn một chút: "Em đến sòng bạc làm gì?"

Cố Nịnh vẫn không nói lời nào.

Nhậm Linh thấy sắc mặt của Trần Tùng từ đen chuyển sáng, lại từ sáng chuyển về đen, lặng lẽ giật giật góc áo của cô, nhỏ giọng nói: "Cố Nịnh, cậu nói gì đi chứ, anh của cậu hỏi cậu kìa."

Lúc này từ trong sòng bạc, một người đàn ông nữa lại đi ra, mặc áo sơ mi hoa, giống như một con khổng tước, khuôn mặt nửa nam nửa nữ: "Trần Tùng, sao vậy?"

Trần Tùng không để ý đến anh ta.

Tống Kỳ là người mở sòng bạc, tự nhiên biết nhìn sắc mặt của người khác, lòng anh hiểu rõ, đạp hai cái vào người tên gác cổng, cười như không cười: "Hai người các cậu ăn hϊếp con gái nhà người ta sao?"

Một đám vô dụng.

Đúng là không đúng dịp, hôm nay anh đang muốn nói chuyện làm ăn của sòng bạc với Trần Tùng, vốn đã đàm phán xong xuôi, nếu như vì hai tên này mà bị hủy bỏ thì đánh gãy chân của hai người bọn họ cũng coi như nhẹ.

Sòng bạc là do Tống Kỳ mở, không liên quan gì đến Trần Tùng cả, trước đó thật ra cũng từng lôi kéo anh tham gia.

Ai ngờ anh nói anh không muốn liên quan đến sòng bạc, thứ này là phi pháp, bị người ta tố cáo rất dễ vào cục cảnh sát, bây giờ anh không thể mạo hiểm, sau này cũng sẽ không mở sòng bạc, nói là trong nhà còn có một cô vợ nhỏ phải nuôi.

Nếu như thật sự phải đi tù, thì mấy năm sau ra tù vợ đã không còn là của mình nữa.

Thế nên anh kiên quyết không mở sòng bạc.

Tống Kỳ lúc ấy "chậc chậc chậc" vài tiếng, cũng chẳng đem lời nói của anh coi là thật, chỉ nghĩ anh không muốn làm nên mới từ chối khéo. Hôm nay xem ra, những lời anh nói có vẻ như đều là thật.

Nhậm Linh thấy Cố Nịnh giữ im lặng, bất đắc dĩ cô đành phải chủ động giải thích tại sao bọn cô lại tới đây.

Ánh mắt của Trần Tùng từ đầu đến cuối đều chưa từng rời khỏi Cố Nịnh.

Anh vuốt vuốt giữa mày: "Nói chuyện."

Phản xạ của Cố Nịnh dường như trở nên có chút dài, cô nghiêng mặt đi, cố ý không nhìn anh, chậm chạp nhỏ giọng thì thầm: "Nói cái gì, dù sao anh cũng biết tại sao bọn em lại ở đây mà."

Trần Tùng cảm thấy sớm muộn gì anh cũng sẽ bị cô làm cho tức chết, anh nên bóp chết cô mới phải.

Trọng điểm là cái này hả? Trọng điểm là cô lại cùng với bạn mình đi đến chỗ hỗn tạp này, còn không nói trước với anh một tiếng.

Con ngươi Tống Kỳ đảo một vòng: "Cô ấy là?"

Trần Tùng không quá kiên nhẫn: "Đây là vợ ……"

Cố Nịnh nhảy dựng lên, che miệng anh lại, tức giận, nhón chân lên mới khó khăn lắm với tới Trần Tùng, hai đoạn cánh tay trắng nõn lộ ra dưới anh mặt trời cực kỳ chói mắt.

Nhậm Linh cũng không biết tại sao cô lại có phản ứng lớn như vậy, đứng ở bên cạnh cũng bị giật mình.

Tống Kỳ như có điều suy nghĩ nhìn hai người.

Trần Tùng giận tới cực điểm, dứt khoát cắn lòng bàn tay của Cố Nịnh một cái, vì tay cô dán chặt vào miệng anh nên những người khác nhìn không thấy. Cô bị đau rụt tay về, nước mắt lưng tròng nhìn anh.

Cố Nịnh sợ đau nhất, lần cắn này anh thế mà còn cắn thật, xấu lắm.

Trần Tùng làm như nhìn không thấy.

Tống Kỳ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tránh đi chuyện giữa hai người, di chuyển mục tiêu nhìn về phía Nhậm Linh.

Anh cười hỏi: "Em gái à, đừng sợ, em nói em trai em tên là gì đi, anh sẽ kêu người ngay lập tức đem cậu ấy ra,cho cậu ấy về nhà cùng em"

Cô có chút không dám tin lại có thể thuận lợi như vậy, cà lăm nói: "Thật, thật hả?"

"Thật mà." Tống Kỳ thực sự đưa em trai của Nhậm Linh từ trong sòng bạc ra.

Nhậm Linh vừa khóc vừa đánh em trai cô. Cố Nịnh không muốn can thiệp vào chuyện nhà người khác, chỉ đứng ở một bên, giữ im lặng. Cuối cùng Trần Tùng bắt chiếc xe đưa hai chị em họ về.

Tống Kỳ thấy không còn chuyện của mình nữa thì cũng đi vào trong.

Trần Tùng rất thích lái mô tô, cảm thấy nó rất tiện. Hôm nay anh cũng đi mô tô tới đây, anh dẫn Cố Nịnh đến chỗ để xe.

Cố Nịnh buông thõng đầu đi theo phía sau anh, thân hình nho nhỏ, đi rất chậm. Trần Tùng chưa đi được hai bước đã phải dừng lại chờ cô: "Nếu em không đi nhanh thì anh sẽ ôm em đi đó."

"Em đi rất nhanh mà." Cô bước nhanh chân.

Trên xe đã treo sẵn hai chiếc nón bảo hiểm, đây là thói quen sau khi kết hôn cùng Cố Nịnh.

Trần Tùng đợi cô đi tới, một lần nữa ôm người vào lòng, tự tay đội nón cho cô, như vô ý nói: "Anh tới đây chỉ để bàn chút chuyện thôi, sòng bạc không liên quan gì đến anh cả."

Cố Nịnh nhàn nhạt "Ồ" một tiếng, nhìn cái tay đang đội mũ cho mình, mu bàn tay mạch máu rõ ràng, rộng lớn có lực.

Anh dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ gò má cô: "Yên tâm đi, ông đây sẽ không để em phải thủ tiết đâu."

Cô đẩy tay anh ra: "Nóng quá."

Thật yếu ớt.

Trần Tùng nhìn đồng hồ, phát hiện không còn vài giờ nữa là tới sáu giờ tối: "Tức phụ nhi, em muốn đi đâu đó chơi một lúc không?"

Cố Nịnh suy nghĩ mấy giây, nhận ra mình chẳng biết chỗ nào chơi vui cả, trước kia tâm tư chỉ toàn đặt hết vào học tập, cô không thường đi ra ngoài.

Cô lắc đầu.

Trần Tùng cuối người, nhìn thẳng vào mắt cô vợ nhỏ của anh, trong lòng ngứa ngáy muốn hôn cô, nhưng nhịn lại: "Không muốn? Hay là không biết chỗ nào?"

Tay Trần Tùng đỡ sau gáy cô để cô không bị ngã về sau, sau đó vẫn không nhịn được hôn nhẹ vào khóe miệng cô: "Vậy thì anh dẫn em đến chỗ này."

Mặt của cô sau khi đội mũ bảo hiểm càng nhỏ hơn.

"Đang ở trên đường đừng hôn em." Cố Nịnh lại cúi đầu xuống, chơi đầu ngón tay, "bị người ta nhìn thấy không tốt. Đi chỗ nào vậy?"

Trần Tùng lại gần sát bên tai cô, cười, sau đó l*иg ngực chấn động biên độ nhỏ, kéo gần khoảng cách giữa hai người, nhiệt độ của hơi thở chui vào lỗ tai cô: "Chúng ta đến bờ biển."