Chương 198.3

Ah ah ah ah, cái tên phá gia chi tử ! ! ! !

Cuối cùng, Tô Thành cũng không thể chịu đựng được nữa nên đã tìm cớ kéo Ôn Giản Ngôn rời khỏi chỗ đó.

“Làm sao vậy?”

Ôn Giản Ngôn như không xương dựa vào mạn tàu, gò má ửng hồng, tóc và áo rối tung giống như một kẻ ngông cuồng hưởng lạc hoang đàng.

"Điểm, đều là điểm đó!!" Tô Thành cắn răng đau lòng thì thào nói: "Vui sao? Cái này! Vui chỗ nào thế!"

Chơi gì mà toàn ném điểm qua cửa sổ thế!

Thật là lãng phí!

Trái tim của Tô Thanh đau nhói khi nhìn thấy những điểm bị lãng phí đó.

Tất cả chúng đều được kiếm bằng cách làm việc rất chăm chỉ!

“A?” Ôn Giản Ngôn nâng lên đôi hoa đào hơi ngà ngà say, chỗ sâu trong đôi mắt khép hờ lấp lánh nước, bên môi lộ ra một tia uể oải, “Ai nói tôi chỉ tới đây chơi không?” Tô Thành không có hứng thú bị làm cho giật mình.

Ôn Giản Ngôn hơi nghiêng người.

Tô Thần có thể ngửi thấy mùi rượu sâm panh và nước hoa lòe loẹt vừa trên người đối phương chúng trộn lẫn vào như và tạo thành mùi vị của tiền.

"..."

Tô Thành sửng sốt.

Anh ta phát hiện trong đôi mắt đối phương trong như nước như ngọc kia có ẩn chứa thứ gì đó nên cực kỳ bình tĩnh và lý trí.

“Đoán xem, ở nơi này cái gì nhiều nhất?”

Ôn Giản Ngôn hỏi.

Tô Thành lắc đầu nguầy nguậy.

Ôn Giản Ngôn giơ ngón tay lên, rít một hơi, nhếch miệng:

"Người."

" Người giàu."

"Thông tin."

Tô Thành giật mình, nhớ lại màn giao tiếp lịch sự thoải mái và rất quen thuộc của Ôn Giản Ngôn vừa rồi, anh ta đột nhiên nhận ra điều gì đó?

Ác Mộng là một nơi bấp bên ăn hôm nay lo ngày mai, ở đây không ai biết rằng mình có thể sống sót trong phó bản tiếp theo hay không, vì vậy, ngoại trừ một số Streamer vẫn đang cố gắng tích lũy điểm để rời khỏi Ác Mộng thì hầu hết các streamer cao cấp khác đều đã quen với trò giải trí này cho đến chết. Đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ sau khi rời khỏi phó bản.

Vì vậy, những nơi này cũng là nơi tốt nhất để lấy thông tin — chỉ cần biết khôn ngoan đúng cách, bọn họ có thể lấy được mọi thứ mà anh ta muốn biết.

Ngoài tư cách để vào các địa điểm giải trí cao cấp, Ôn Giản Ngôn cũng đã nhận được rất nhiều thông tin về bang hội Streamer lớn từ Luce - những thông tin bị rò rỉ đó không nhiều lắm, cũng không đủ quan trọng, nhưng đối với anh mà nói như vậy là đủ rồi.

Với sự giúp đỡ của thông tin này, Ôn Giản Ngôn đã thay đổi diện mạo của mình, anh ấy đã rất giỏi trong việc đoán sở thích của mọi người, cộng với việc anh ấy thẳng thắn và hào phóng khi tiêu điểm, vì vậy anh ấy nhanh chóng bị lẫn vào nhiều vòng tròn nhỏ trong đây.

Đây là điều Ôn Giản Ngôn giỏi nhất.

Trước khi bị kéo vào trong Ác Mộng, anh đã từng ở những nơi này nên hiện tại anh càng yên tâm hơn.

Ôn Giản Ngôn giơ cánh tay lên, đặt nó lên vai Tô Thành, và đè nửa người lên trên, Tô Thành bị áp lực làm cho lảo đảo và suýt nữa ngã xuống.

Đối phương giọng nói đầy ẩn ý vang lên bên tai anh ta:

“Hơn nữa, anh thật sự cho rằng tôi chỉ có thua sao?”

Tô Thành ngẩn người nhìn qua.

“Yên tâm đi,” Ôn Giản Ngôn mở miệng, thần kỳ lấy ra mấy khối chíp vàng ròng, phù phiếm chớp chớp mắt, “Nhìn tổng thể mà nói, tôi kiếm chát được nhiều hơn là khác.”

Thua mười ván, thắng một ván!

Chỉ cần thắng một cái là đủ sao?

Anh trước giờ luôn keo kiệt khó chơi lại biết giở trò sao có thể để mình chịu khổ chứ?

Kết thúc một đêm không ngủ trên du thuyền và sòng bạc Tô Thành đã trở nên mệt mỏi và trực tiếp đi nghỉ ngơi ngay.

Anh ta thề sau này có như thế nào cũng không đến những nơi như thế này nữa.

Đúng là tự hại thân mình.

Ôn Giản Ngôn về phòng, uể oải dựa vào cửa, trong phòng không bật đèn, chỉ đắm chìm trong bóng tối.

Anh ấy uống rượu rất giỏi, cho dù trong hoàn cảnh này, anh ấy cũng thường xuyên duy trì đầu óc tỉnh táo, nhưng điều này không có nghĩa là anh ấy sẽ không cảm thấy say.

Anh khẽ nhắm mắt lại, sắp xếp lại manh mối trong đầu.

Mặc dù "Người côn trùng" thần bí kia đã được Thần Dụ bảo hộ ở mức độ rất cao, nhưng Ôn Giản Ngôn vẫn tìm ra được một số manh mối, dựa vào điều này, rất nhiều suy đoán trước đó đều được liên kết vào nhau vào thời điểm này và từ từ bắt đầu hình thành manh mối khác.

Ôn Giản Ngôn đứng thẳng dậy, vò rối tung mái tóc và lê mình vào phòng tắm.

Anh rửa mặt, ngước lên và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ướt đẫm của mình trong gương.

Sau khi ra khỏi phòng, khuôn mặt kia biến mất, gò má, vành tai và đuôi đều đỏ bừng vì rượu, khuôn mặt tuấn tú bị say rượu làm mềm ra và để lộ vẻ uể oải lười biếng.

Nhưng đôi mắt màu hổ phách lại lạnh ngắt.

Trong mọi trường hợp, người này là một mối đe dọa quá lớn và phải được ưu tiên xử lý.

Ôn Giản Ngôn tắt vòi và đi ra ngoài.

Vừa bước ra khỏi phòng tắm, anh chợt nhận ra có gì đó không ổn.

Xung quanh tối om.

Không có chút ánh sáng nào, như thể hoàn toàn bị bao phủ bởi bóng tối dày đặc, và một cảm giác nóng rát mơ hồ từ phần bụng dưới của xương hông truyền đến.

Cảm giác này rất quen thuộc, giống như……

Hai ngày qua anh cũng đã cảm nhận được nó không chỉ một lần, nhưng không được lần rõ ràng như bây giờ. Lúc ấy anh đang tận hưởng xa hoa truỵ lạc, tận cùng với cuồng hoan, những cơn nóng rực kia dễ dàng bị nhầm lẫn do rượu, cho nên đã bị anh bỏ qua.

"....."

Ôn Giản Ngôn giật mình, và theo bản năng nhìn sang một bên——

Trong bóng tối, anh thấy một bóng người đang đứng ở đầu giường, dùng đôi mắt màu vàng nhìn chằm chằm vào anh cách đó không xa.

"Chơi có vui không?”

Anh ta hỏi bằng một giọng trầm không thể nhận ra đó là giận hay vui buồn hay tủi.